Thanh Bình tiếp tục cuộc trò chuyện, trông y thoải mái hơn nhiều, khác xa hoàn toàn với lúc nãy khi y khiến người ta có cảm giác lạnh sóng lưng.
"Ngài nghĩ lí do vì sao Khiết An lại bị bệnh?"
"Chẳng phải chuyện đó cậu vốn đã biết?"
"Tôi chỉ biết triệu chứng, chứ ngọn nguồn của căn bệnh thì kẻ ngoài cuộc như tôi không hiểu được bằng ngài."
Tiếng chậc lưỡi vang to trong không trung, Thanh Bình không mảy may quan tâm sự khó chịu lộ rõ từ Thế Dương. Ông vuốt mặt, suy nghĩ liệu không biết nên nói hay thôi. Nhưng cuối cùng ông cũng chịu mở lời.
"Có thể là do việc bắt ép con bé đi theo con đường trừ tà."
"Ồ?"
Thanh Bình mỉm cười. Trông y như vốn đã biết được sự thật, nhưng y chỉ muốn khiến cho Thế Dương phải nói ra. Như để kiểm định rằng liệu Thế Dương thật sự đã biết được những điều gì.
"Từ nhỏ, con bé đã khá sợ "chúng". Cũng vì "chúng" mà con bé hầu như khó kết bạn. Năm cấp 2 thì lại bị...bắt nạt."
Thế Dương day trán, nhớ lại khi còn nhỏ Khiết An vốn đã nhút nhát, lớn lại càng thêm nhút nhát, ít hòa đồng với các bạn cùng trang lứa. Ban đầu Thế Dương không mấy để tâm, ông nghĩ việc để cho con gái tự quen với môi trường sống ở trường học thì con bé có thể tự kết bạn. Nhưng trái lại, Khiết An lại càng bị xa lánh, thậm chí là bắt nạt vì nghề "trừ tà" của gia đình
Nghĩ kĩ lại, đến tận năm lớp 8, Khiết An mới dám nói rằng bản thân bị bắt nạt và cầu xin được học gia sư tại nhà. Có thể, cô con gái nhỏ của ông đã giấu giếm được vài tháng, thậm chí là vài năm, đến khi không chịu nổi mà nói lên sự thật.
Đương nhiên lũ bắt nạt Khiết An đã chịu một hình phạt thích đáng, nhưng nhiêu đó có lẽ là không đủ với những tổn thương đã in sâu trong tâm hồn cô.
"Đến bây giờ thì vẫn sợ, và liên tục từ chối nghĩa vụ làm thầy trừ tà...."
Thế Dương chợt nhớ đến dáng vẻ có phần sợ sệt, nhưng lại dám nói lên điều mình nghĩ của con gái. Khiết An chưa bao giờ muốn trở thành người trừ tà, chỉ là Thế Dương không muốn hiểu điều đó... Cuối cùng, ông buồn bã tổng kết lại những điều mình đang nghĩ.
"Có thể chính điều đó là ngọn nguồn của sự tiêu cực tạo nên bệnh."
"Ngài hiểu rõ nhỉ?"
Thế Dương liếc mắt, nhưng sau đó ngừng lại, cúi đầu đầy não nề.
"Tôi đã nhận một công việc trừ tà cho một gia đình nọ. Tuy có hơi khác nhau, nhưng giữa họ và tôi đều có điểm chung là đều bắt ép con cái theo con đường mình đã định sẵn..."
"Vậy bây giờ, ngài nghĩ sao về việc đó?"
Thế Dương hiểu "việc đó" ám chỉ điều gì. Ông sẽ tiếp tục bắt ép hay sẽ để Khiết An tự chọn lấy con đường của mình. Thế Dương yêu thương con gái mình, ông sẵn sàng cho con bé mọi điều nó muốn, nhưng có lẽ điều này lại quá xa vời với ông.
Đối với gia tộc, việc "trừ tà" có ý nghĩa to lớn. Là danh tiếng, tiền tài, sự trang nghiêm, là thứ họ luôn muốn có được. Một kẻ bất tài của gia tộc thì chẳng khác nào là đồ bỏ đi, lập tức liền bị đào thải. Nếu một cá nhân muốn rời khỏi gia tộc, họ sẽ bị cắt đứt tất cả các mối quan hệ, như một người xa lạ sẽ không bao giờ nhận được sự giúp đỡ từ gia tộc.
Thế Dương không muốn con gái ông gánh chịu hết thảy những sự tàn nhẫn đấy.
"Tôi không biết...tôi cần thời gian để nghĩ kĩ về điều đó."
Thanh Bình mỉm cười, ánh mắt lại có chút hiền hòa nhìn Thế Dương.
"Được rồi. Chuyển chủ đề nào!"
"Cậu không biết đọc bầu không khí sao?"
"Để ngài tiêu cực mãi như thế thì ở đây sẽ tụ tập "chúng" mất, dọn dẹp rất vất vả ngài biết chứ?"
Thế Dương nheo mắt, ông thừa biết Thanh Bình nói dối bởi tấm rào ngăn cản ngoài kia dày đến mức một con nhỏ như hạt bụi cũng chẳng chui lọt qua được. Thanh Bình chỉ đơn giản muốn chuyển đề tài, không để Thế Dương ngồi một chỗ mà vùi đầu vào hàng tá suy tưởng của ông.
"Theo cảm nghĩ của tôi thì, một phần thì đúng là do áp lực từ gia đình, một phần là do chính Khiết An."
Thế Dương nhướn mày đầy khó hiểu: "Ý cậu là gì?"
"Có thể thôi, Khiết An nghĩ rằng việc bản thân không thể đáp lại mong muốn của cha mẹ là điều tệ hại, trong vô thức con bé hận chính bản thân mình."
Thế Dương bất ngờ, mở to mắt, dường như không tin. Cho đến khi Thanh Bình mỉm cười, tiếp tục với chất giọng đều.
"Khiết An rất yêu gia đình của mình đấy. Thật là một đứa trẻ ngoan mà."
Nói đến đây, ánh mắt Thanh Bình rũ xuống, như có gì đó buồn bã đọng lại trong đôi mắt, rồi lại nhanh chóng tan biến đi. Sau cùng, y lại ngẩng lên, nở nụ cười.
"Khiết An cũng là một đứa trẻ ngang bướng nữa. Tôi nghĩ ngài nên hỏi khéo để kiểm chứng bệnh của con bé thì hơn. Dù gì từ nãy đến giờ cũng chỉ là suy đoán."
Thế Dương nghi hoặc: "Hỏi như thế nào?"
"Chẳng hạn như: Con có giấu cha chuyện gì không Khiết An?"
"À nếu là thật thì ngài nên diệt tận gốc cần, và người ngài nên nhờ vả...có lẽ ngài biết nhỉ?"
Thanh Bình mỉm cười, đưa ra lời đề nghị. Nhưng lần này nụ cười có chút kì lạ. Thế Dương không mấy để ý, ông liền rời đi khi nhận thấy trời đã tối. Trước khi rời đi, Thế Dương có chút miễn cưỡng quay lại nhìn Thanh Bình.
"Cảm ơn ý tốt của cậu. Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với vợ và cả Khiết An. Sau đó tôi sẽ trở lại."
Rồi ông quay người rời đi.
Căn phòng khách chỉ còn mỗi Thanh Bình liền trở nên tĩnh lặng, giữa căn phòng vang lên tiếng thì thầm đầy buồn bã.
"Ông cũng không cần cảm ơn tôi làm gì. Việc tôi làm chỉ là để thỏa mãn chính tôi thôi..."