Sau khi trở về nhà Tư Nhuệ luôn ở trong trạng thái trầm tư, ba mẹ nuôi biết cô không nguyện ý nhưng đây sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn bọn họ giành cho Tư Nhuệ.
" Con gái của ta tất cả những gì chúng ta làm điều là muốn tốt cho con, từ trước đến nay chúng ta đã đối xử với con như thế nào con cũng biết mà.". Ủng hộ chính chủ ????ào ngay ﹍ T????????????T ????????????ỆN.????n ﹍
Tư Nhuệ cuối đầu nói.
" Con biết thưa ba, con rất biết ơn hai người."
Ba nuôi vuốt nhẹ lên mái tóc của Tư Nhuệ ân cần nói.
" Vì con ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế này nên ta mới yêu thương con nhiều như thế, con đừng nghĩ là chúng ta ép buộc con, đại hoàng tử có vẻ cũng rất thích con, chúng ta phải tìm người môn đăng hộ đối với gia thế của gia đình mình, để con được sung sướng về sau."
Tư Nhuệ gật đầu nhẹ nhàng nói.
" Con cám ơn ba mẹ đã dành tình yêu thương cho con, con sẽ không từ chối cuộc liên hôn này, và sẽ làm theo những gì ba mẹ mong muốn để có thể đền đáp lại được công ơn dưỡng dục của ba mẹ."
Ba mẹ nuôi rất hài lòng về thái độ của Tư Nhuệ.
" Con gái ngoan của ta."
Tư Nhuệ đi về phòng chỉ vừa đóng cửa lại cô đã bật khóc nức nở, tại sao mọi chuyện lại xảy đến với cô như thế, người cô luôn để trong lòng chỉ có một mình Tử Quân, hai người đã định nói cho ba mẹ nuôi biết về mối quan hệ của bọn họ, để cô và Tử Quân có thể được ở bên cạnh nhau, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Tư Nhuệ lấy hết can đảm tìm gặp Tử Quân để nói cho anh ấy nghe là mình sẽ kết hôn với người mà ba mẹ đã lựa chọn, mong anh ấy có thể quên đi cô và tìm một hạnh phúc mới.
Hai người hẹn gặp nhau ở nơi bọn họ vẫn thường hay tới, nơi đây chứa rất nhiều kĩ niệm đẹp của hai người, Tử Quân nhìn thấy Tư Nhuệ liền vội vàng chạy đến đó.
" Sau em lại muốn gặp anh đột ngột quá vậy."
Tư Nhuệ nhìn Tử Quân cô không kiềm được nước mắt đôi mắt long lanh nhìn Tử Quân khiến anh ấy cảm thấy lo lắng.
" Em bị làm sao vậy Tư Nhuệ?"
Tư Nhuệ ôm lấy Tử Quân lấy hết can đảm nói cho anh ấy biết.
" Chúng ta chia tay đi, ba mẹ đã sắp đặt hôn ước cho em, em sẽ kết hôn với người khác không phải là anh."
Tử Quân không tin đó là sự thật anh ta đẩy nhẹ Tư Nhuệ ra rồi nhìn cô mỉm cười nói.
" Em đang nói đùa có phải không?"
Tư Nhuệ lắc đầu đau khổ nói.
" Tất cả là sự thật xin anh hãy hiểu cho em."
Tử Quân liền kích động nói.
" Em có thể nói là em không thích không muốn kết hôn với người đó, và nói với bọn họ em và anh đang yêu nhau, anh sẽ nói với ba mẹ đến nói chuyện với ba mẹ của em, chúng ta sẽ kết hôn với nhau có được không em."
Tư Nhuệ lắc đầu nói.
" Không thể nào đâu, suốt cả cuộc đời của em em luôn cảm thấy vô cùng biết ơn ba mẹ của mình, vì bọn họ đã không ruồng bỏ em mà yêu thương em như con ruột của mình, em không muốn ba mẹ sẽ buồn vì mình nên đã chấp nhận hôn sự do ba mẹ sắp đặt."
Tử Quân cảm thấy vô cùng đau khổ anh ta không thể nào chịu đựng được nữa mà nghẹn ngào nói.
" Em vì gia đình vậy còn anh thì sao, những năm tháng chúng ta cùng nhau lớn lên có những cảm giác vui buồn cùng nhau chẳng lẽ em đã quên hết rồi sao."
Tư Nhuệ cũng rất đau lòng nhưng cô không thể nào làm gì khác được.
" Em chưa bao giờ quên, nhưng xin anh đừng làm cho em trở nên khó xử cám ơn anh đã đến bên cạnh em, em rất vui khi được gặp anh và quen biết anh, em rất đau khổ khi nói ra những lời này nhưng xin anh hãy quên em đi có được không, có như thế em mới yên tâm."
Trái tim của Tử Quân như vỡ vụn, anh ta không thể nào tin có một ngày mình lại mất đi người con gái mà bản thân đã giành trọn thanh xuân để yêu thương.
Tư Nhuệ quay lưng rời đi nước mắt của cô liên tục rơi xuống, cuộc tình tưởng chừng như một giấc mơ của cô và Tử Quân đã kết thúc tại đây, Tư Nhuệ bước vào trong xe chiếc xe lăn bánh rời đi, lúc này Tử Quân mới bừng tỉnh anh ấy chạy theo chiếc xe đưa Tư Nhuệ đi liên tục gọi tên cô.
" Tư Nhuệ, Tư Nhuệ."
Trái tim của Tư Nhuệ như bóp nghẹn cô không dám quay đầu lại nhìn vì nếu càng nhìn cô sẽ lại càng đau lòng không thể nào buông bỏ được.