Vực Thẳm Hôn Nhân: Dạy Anh Cách Yêu

Chương 15: 15: Anh Có Thể Dạy Tôi Mà




Tư Nhuệ không nói gì như cô nhìn anh với vẻ mặt rất kiên quyết, Lý Chấn Kiệt vội chạy đến cửa chính mở cửa phòng, cô cũng chạy đến đó không cẩn thận vẹo chân té ngã, Lý Chấn Kiệt nghe một tiếng động anh quay lại nhìn, Tư Nhuệ đã nằm trên sàn, Lý Chấn Kiệt vội vàng đi đến đỡ lấy cô.

" Này có sao không?"

Tư Nhuệ ấm ức nói.

" Anh muốn hại tôi ra nông nổi này thì mới chịu có phải không đồ xấu xa."

Lý Chấn Kiệt bế Tư Nhuệ ngồi lên giường, rồi kiểm tra chân cho cô, anh cẩn thận xoay xoay cổ chân của Tư Nhuệ.

" Có đau không?"

Cô gật đầu, anh liền mạnh tay chỉ nghe tiếng kêu răng rắc, Tư Nhuệ hét lên một tiếng, Lý Chấn Kiệt đẩy chân cô ra, rồi đứng lên nói.

" Chỉ biết gây chuyện."

Nhìn thấy Lý Chấn Kiệt đi về phía cửa cô bất lực nói.

" Anh vẫn muốn đi sao?"

Lý Chấn Kiệt không nói gì đi đến cầm lấy nắm cửa, bỗng nhiên có một hơi ấm truyền đến, Tư Nhuệ đang ôm anh từ phía sau.

" Đừng đi có được không, tôi sẽ nghe lời anh không gặp Tử Quân nữa và không từ chối anh, chỉ cần anh chịu ở bên cạnh tôi vào buổi tối là được."

Lý Chấn Kiệt vẫn đứng yên anh lên tiếng nói.

" Lý do, hãy nói cho tôi một lý do để tôi đồng ý, hay cô đang sợ hãi việc tôi và cô mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến tiếng tâm của gia đình cô."

Lý Chấn Kiệt đã nói trúng tim đen của Tư Nhuệ, cô thật sự không muốn ba mẹ nuôi thất vọng về mình, bọn họ cũng chỉ muốn cô được sống tốt, nên mới gả cô vào hoàng tộc, bây giờ một người đàn ông cô còn giữ không được thì cả cuộc đời này cô cũng sẽ chẳng giữ được hạnh phúc của mình.

"Chẳng phải anh muốn tôi sinh con cho anh sao, chúng ta thực hiện một giao dịch đi, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần buổi tối anh đừng đi ra ngoài, tôi sẽ phục vụ cho anh về mặc thể xác, chúng ta không có tình yêu vì vậy nên sống theo một quy trình của một đôi vợ chồng thật sự, có thế hai bên gia đình mới thực sự vui vẻ."



Lý Chấn Kiệt nghe những lời Tư Nhuệ nói thật nực cười, anh gỡ tay cô ra khỏi eo của mình."

" Tôi không thích như thế."

Tư Nhuệ vẫn nhất quyết không buông ra, Lý Chấn Kiệt thở dài nói.

" Có buông ra không."

Tư Nhuệ lắc đầu nói.

" Không xin anh đấy đừng đi mà."

Lý Chấn Kiệt xoay người lại nhìn Tư Nhuệ.

" Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tư Nhuệ bị anh ép đến sấp khóc, nước mắt đã động trên khoé mi sấp tràn ra bên ngoài.

" Anh có thể dạy tôi mà, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, nếu anh chỉ cho tôi thì tôi sẽ phục vụ anh, anh không cần phải ra ngoài tìm người phụ nữ khác nữa."

Lý Chấn Kiệt nhìn đôi mắt long lanh của Tư Nhuệ có phần mềm lòng nhưng vẫn kiên quyết đẩy cô ra.

" Trước tiên cô nên hoc lại cách xưng hô của mình, nói chuyện với chồng mà lại xưng hô như thế sao."

Tư Nhuệ ngượng ngùng lau đi nước mắt trên mặt của mình cô vẫn còn là một tờ giấy trắng, đang bị Lý Chấn Kiệt khai thác đến sắp ngất đi vì xấu hổ.

" Phải gọi như thế nào mới vừa ý anh."

Lý Chấn Kiệt lại tiếp tục đẩy Tư Nhuệ ra, cô vươn người lên chủ động ôm lấy cổ anh hôn lên môi Lý Chấn Kiệt một cách vụn về.

Anh mở to mắt bất ngờ về hành động của Tư Nhuệ, như vẫn đẩy cô ra.



" Này làm gì vậy đừng nghĩ tôi sẽ lung lay trước những hành động đó, phụ nữ cởi quần áo trước mặt tôi cũng chẳng màng đến."

Tư Nhuệ vẫn giữ chặt lấy cổ của Lý Chấn Kiệt.

" Anh muốn tôi phải làm như thế nào mới chịu ở yên trong này vậy, tôi làm như thế là quá đủ rồi đấy."

Anh không trả lời cô, Tư Nhuệ đành bất lực buông tay ra cô liếc nhìn Lý Chấn Kiệt rồi thở dài nói.

" Được rồi muốn đi thì cứ đi, tôi không quản nữa, sáng tôi sẽ tự đến giải thích với bà của anh."

Lý Chấn Kiệt chao mày nói.

" Từ bỏ dễ dàng vậy sao."

Tư Nhuệ gật đầu rồi quay người đi đến giường ngồi xuống, Lý Chấn Kiệt cũng không rời đi anh đi đến ghế ngồi xuống.

" Muốn tôi dạy cho cách phục vụ đàn ông lắm sao?"

Tư Nhuệ không nói gì cô đi đến tủ đồ lấy quần áo ngủ để thay, Lý Chấn Kiệt đứng lên đi đến ép chặt Tư Nhuệ, cô giật mình quay lại nói.

" Anh không đi sao?"

Lý Chấn Kiệt cong khoé môi mỏng lên gương mặt đầy mê hoặc nói.

" Tôi không muốn bỏ lỡ một con mồi ngon."

Tư Nhuệ đẩy anh ra khó chịu nói.

" Tôi không phải là con mồi của anh, đừng có dùng những từ ngữ đó so sánh với tôi."

Lý Chấn Kiệt càng tiến sát ép chặt Tư Nhuệ trong lòng mình, Tư Nhuệ căng thẳng nhắm mắt lại chờ đợi, anh nhìn nét mặt ngây ngô của Tư Nhuệ thì lại không muốn phá hỏng cô, Lý Chấn Kiệt thở dài quay đi ra ngoài cởi bỏ áo thun của mình ra tiện tay ném lên ghế rồi đi đến giường nằm xuống, Tư Nhuệ thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cuối cùng Lý Chấn Kiệt cũng đã chịu ở yên một chỗ, cô vào phòng tắm thay đồ ngủ xong đi ra bên ngoài đã không thấy Lý Chấn Kiệt đâu nữa. Tư Nhuệ vội vàng mặc áo khoác đi ra ngoài mọi người đã về phòng hết cả rồi, chắc chắn Lý Chấn Kiệt lại chạy ra ngoài phong lưu nữa rồi, Tư Nhuệ bất lực đi lên phòng cuối cùng anh cũng chẳng giữ lời mà chạy ra ngoài.