Mộ Dung Nguyệt biết người bạn cùng bàn 'không giống người' này của cô thật sự rất bận.
Thật ra, thời gian Cố Hành học cùng các bạn cũng không nhiều.
Tuy rằng giải thưởng Olympic cũng đã nắm chắc trong tay, nhưng thầy giáo dạy toán vẫn luôn đề cử Cố Hành đi nghe các tiết chuyên môn Olympic. Hoặc là chỉ cần có cuộc thi thành phố gì đó, người các thầy cô chọn đầu tiên cũng nhất định là Cố Hành.
Ban đầu Cố Hành cũng không thèm để ý mấy thứ này, bình thường đi học cũng rất nhàn rỗi, ý chí của anh cũng xem như không ở thành phố H, cho nên cũng chỉ coi mấy hoạt động này xem như giải trí sau giờ học.
Nhưng từ khi Mộ Dung Nguyệt xuất hiện, nam thần Cố bắt đầu ý thức được tài năng của mình lại thua trên người cô nhóc thích ăn vụng bánh bao đậu đỏ trong giờ này.
Mỗi ngày, anh đều cố gắng khắc chế chính mình, có trời mới biết, vào tiết tự học, nhìn khuôn mặt mơ mơ màng màng làm bài của cô, nhìn vẻ mặt muốn hỏi anh nhưng lại không dám của cô, trong mắt Cố Hành có bao nhiêu thiếu dạy dỗ.
Sắc tức là không, trong lòng Cố Hành mặc niệm.
*
"Đại ca, trời ạ, trong lúc còn sống lại có thể nghe thấy cậu đàn dương cầm." Lúc tan học, Trương Tử lớn giọng khiến mọi người đều biết nam thần Cố muốn biểu diễn đàn dương cầm ở hội diễn văn nghệ.
Vốn dĩ Trương Tử định tan học kéo Cố Hành đi chơi bóng rổ nhưng lại bị từ chối, vừa hỏi mới biết được thì ra anh định tham gia hội diễn văn nghệ, mấy ngày sau đều phải luyện tập.
Nhưng mà, Cố Hành cũng về nhà luyện tập chứ không phải ở lại trường, người trong phòng nhạc cũng không quá nhiều, nhưng nếu có người thấy anh chơi đàn, chỉ sợ là đến Trương Tử cũng phải chạy tới giữ gìn trật tự an toàn.
Tất nhiên Mộ Dung Nguyệt nghe thấy lời Trương Tử nói, dù sao cô cũng ngồi cạnh Cố Hành.
"Cố... Cố Hành, cậu thật lợi hại." Cô nhỏ giọng cảm thán.