Vừa Yêu Vừa Sủng - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 11




"Nguyệt Nhi, muội ăn một ngụm cháo, ta sẽ khiến muội thoải mái một chút." Cố Hành thấp giọng dụ dỗ, tiếp tục mê hoặc thiếu nữ.

Mộ Dung Nguyệt vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng há miệng ăn cháo, bộ ngực đầy đặn lại bị người dùng sức nhéo một cái.

"A..."

Một tiếng kêu này, cháo tiến vào trong cổ họng, khóe mắt rơi lệ, Mộ Dung Nguyệt chưa từng phòng bị với Cố Hành bao giờ, lúc này hai mắt hạnh tròn xoe, mê man nhìn hắn.

Đây đúng là Cố Hành ca ca của nàng, chẳng lẽ là do việc ngày hôm qua nên hắn đã thay đổi rồi sao?

"Thích không?" Cố Hành vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng.

Hắn chỉ muốn ăn nàng.

"Ưm..." Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân mình ngày càng không e lệ, một bữa cơm cũng có thể kiều suyễn rên rỉ không ngừng.

Nhưng mà, bây giờ nàng rất đói, tối qua đã mệt mỏi cả ngày... Hơn nữa... nàng cũng thích Cố Hành ca ca chạm vào mình.

Nàng còn chưa thành hôn với Cố Hành ca ca, nàng không thể như thế được! Lý trí biết điều này là không đúng, nhưng khát vọng nội tâm lại ngày càng dâng cao.

Trong lòng Cố Hành không có nhiều băn khoăn như thiếu nữ, bởi vì từ trước tới nay, kể cả từ nay về sau, người hắn muốn cũng chỉ có một mình nàng thôi.

Đút nàng ăn xong chén cháo, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình đã no, vẫn là xuống khỏi người Cố Hành ca ca.

Còn chưa kịp xuống đã bị Cố Hành bế lại, ngồi trên người hắn. Trong tiểu huy*t nàng còn quá nhiều tinh dịch, bởi vì hai chân bị tách ra mà không ngừng chảy ướt đẫm quần Cố Hành, huyệt khẩu hồng nộn đối mặt với cự vật đã dựng thẳng, tựa như một giây sau có thể lập tức đi vào trong. Mộ Dung Nguyệt nào dám nhìn Cố Hành nữa, nàng dùng tay che mắt mình lại.

Cố Hành thấy thế, nhấc lớp áo trong vừa mới mặc vào cho nàng ra, há miệng ngậm lấy thỏ trắng trắng nõn kia mút lên.

"Cố Hành ca ca... Đừng mà... A... a..."

Vẫn nên sớm dừng mọi chuyện lại, tuy rằng nàng rất thích, nhưng dù sao, nàng cũng là công chúa Thịnh quốc, nàng không thể — phóng đãng như vậy được.

"Vì sao không thể?" Giọng nói Cố Hành mang theo tình dục hỏi nàng.

Mộ Dung Nguyệt đã không thể nói nên lời, núm vú nàng bị mút đến sưng đỏ, xúc cảm đầu lưỡi Cố Hành vẫn để lại trên ngực, quá... quá thoải mái.

'Chụt', Cố Hành cố ý phóng đại âm thanh của mình, muốn khai quật càng nhiều bảo vật trên người thiếu nữ.

Ngón chân Mộ Dung Nguyệt cong lên, nàng ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh như thác nước rũ xuống, đôi tay chủ động ôm lấy đầu người đang ở trước ngực mình, thân thể tự dâng lên phía trước muốn bị ăn càng nhiều hơn nữa.



"A..." Một dòng xuân triều từ nơi sâu nhất trong hoa tâm thiếu nữ phun trào, làm quần Cố Hành ngày càng ướt.

*

Cố Hành vô cùng hài lòng với phản ứng của nàng.

Hắn bế nàng tới bể tắm, từ nhỏ đã biết Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm gội, mặc cho hắn rất thích để lại dấu vết ân ái trên người nàng.

Mộ Dung Nguyệt cảm giác mình ở trước mặt Cố Hành đã là không biết xấu hổ tới cực hạn, nàng lười biếng nằm trong ngực hắn, không muốn nói chuyện, ăn cơm xong vô cùng mệt mỏi.

Thiếu nữ bị Cố Hành ôm vào bể tắm, nước ấm vừa vặn không lạnh không nóng quá.

Mộ Dung Nguyệt nhìn nước ấm chảy ra từ thạch điêu, nơi này vậy mà lại có một suối nước nóng tự nhiên?

Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, Cố Hành bật cười, "Đây là do có người khai quật dẫn tới nước ngầm núi lửa, mở cơ quan kia ra sẽ có nước chảy tới."

Mộ Dung Nguyệt luôn rất tò mò với những thứ này, nhưng Cố Hành cũng sẽ không để lực chú ý của nàng bị mấy điều lặt vặt này hấp dẫn.

Nhìn Mộ Dung Nguyệt định đi qua xem thử, Cố Hành đang ở trong phía sau một phen chặn lại ôm lấy nàng.

"A... Cố Hành ca ca..." Vất vả lắm hai người mới tách ra được trong chốc lát, bây giờ Cố Hành ca ca lại ôm lấy nàng.

Cố Hành cong lưng dựa đầu lên bả vai thiếu nữ, "Chẳng lẽ chơi với ta không vui bằng cơ quan kia sao?"

"Hả..." Lần đầu Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói ấm ức như vậy từ Cố Hành, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

Mộ Dung Nguyệt cảm thấy hứng thú với cơ quan là thật, nhưng thứ đó sao có thể so sánh với Cố Hành ca ca được chứ. Có phải biểu hiện bây giờ của nàng khiến Cố Hành ca ca khó chịu rồi không?

Mộ Dung Nguyệt vội xoay người, cũng không để ý Cố Hành đã cởi bỏ áo trong của nàng từ lúc nào.

Nàng nhìn Cố Hành cúi đầu, trong lòng không biết nên làm gì.

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lo lắng cho mình, Cố Hành dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, ý định khiêu khích.

"Nguyệt Nhi, chứng minh cho ta xem."

Mộ Dung Nguyệt nhìn đôi mắt thâm thúy của Cố Hành, khuôn mặt đỏ bừng. Thấy dáng vẻ do dự của thiếu nữ, Cố Hành chỉ có thể làm bộ làm tịch thở dài nặng nề.

Điều này phải chứng minh thế nào? Nhưng mà, sao nàng có thể để Cố Hành ca ca thương tâm được?

Mộ Dung Nguyệt buông bỏ cái gì mà lễ nghi liêm sỉ, chủ động hôn lên môi Cố Hành, rõ ràng không phải lần đầu tiên nhưng trái tim Cố Hành lại đập nhanh vô cùng, người trong lòng hắn chủ động thân mật với hắn.



Hai môi ấm áp chạm nhau, Mộ Dung Nguyệt cũng run rẩy, mặc kệ đây đã là lần thứ mấy tiếp xúc thân mật, nàng vẫn đều ngại ngùng như lần đầu tiên.

Chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn nước nhưng cũng đã tiêu hết dũng khí của Mộ Dung Nguyệt.

Nhưng thế này sao đủ?

Cố Hành nâng eo thiếu nữ lên, cúi đầu hôn sâu, hương vị của nàng ngọt ngọt thanh thanh khiến hắn không thể nhịn nổi nữa, Mộ Dung Nguyệt bị ép ngẩng đầu thừa nhận dục vọng mãnh liệt của nam tử.

Bởi vì trong suối nước nóng, một nửa bộ ngực của nàng lộ ra trên mặt nước, hình dáng xinh đẹp không rãnh rất sâu, mà dưới nước, hạ thể hai người lại dán chặt chẽ không rời.

Hôn xong, Mộ Dung Nguyệt vẫn thẹn thùng, còn Cố Hành lập tức lấy cớ vì tắm rửa sạch sẽ cho nàng lại chuẩn bị làm trò đồi bại.

"Nơi này cần phải rửa sạch sẽ." Cố Hành nghiêm túc xoa nắn từ cổ đến ngực nàng, động tác bỗng dùng lực khiến Mộ Dung Nguyệt cắn môi mới không kêu thành tiếng.

"Cố Hành ca ca... Ta có thể... Tự mình..." Rõ ràng biết Cố Hành ca ca có tâm giúp mình, nhưng bị hắn chạm vào như vậy, nàng rất nhanh đã không chịu nổi mà còn muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng Cố Hành nào chịu thu tay, tay hắn lưu luyến ở bờ mông nàng, một ngón tay thâm nhập hoa huy*t từ phía sau.

"A... Không thể..." Dù gì cũng là ban ngày ban mặt, Mộ Dung Nguyệt cũng không trúng xuân dược, để người mình thích chạm vào nơi tư mật, nàng vẫn theo bản năng nói không.

"Ngoan, bây giờ phải rửa sạch nơi đó." Cố Hành thấy nàng khẩn trương, xem ra muốn để nàng có thể thích ứng được dục vọng tuỳ chỗ của mình còn là một con đường dài gian nan nữa.

Nghe thấy Cố Hành nói, Mộ Dung Nguyệt càng không có chỗ dung thân, trong đầu nàng suy nghĩ, Cố Hành ca ca chỉ là muốn giúp nàng rửa sạch mà thôi.

"Tách chân ra một chút." Cố Hành thấp giọng dụ dỗ.

Mộ Dung Nguyệt thầm nghĩ, nàng không thể suy nghĩ lung tung, vội vàng nghe theo lời hắn nói. Ngay lập tức, bàn tay ở sau mông nàng dùng hai ngón tay để tách môi â/m h/ộ ra.

"A... A a..." Bởi vì động tác này mà tinh dịch hôm qua Cố Hành để lại trong cơ thể nàng không ngừng trào ra.

Mộ Dung Nguyệt cảm nhận rõ ràng ngón tay mang vết chai mỏng kia đang ấn trên â/m h/ạch nàng.

"Ưm ưm..." Mộ Dung Nguyệt mơ màng nhìn Cố Hành, vì sao còn phải rửa sạch â/m đ/ế của nàng, nơi đó mẫn cảm muốn chết, lúc này vì động tác của Cố Hành đã bắt đầu co rút lại.

Mộ Dung Nguyệt không khống chế nổi khát vọng và khoái cảm trên thân thể, bên trên cũng bắt đầu cọ vào người Cố Hành.

"Muốn?" Đang giúp thiếu nữ 'tắm rửa' sạch sẽ, giọng nói Cố Hành khàn khàn, vừa nói vừa tăng lực đạo trên tay.

Mộ Dung Nguyệt có thể cảm thấy hoa đế đáng thương đang run rẩy.



Cố Hành nhìn ánh mắt nhu nhược đáng thương của thiếu nữ, âm thầm thở dài, hắn thật sự không thể nhẫn tâm với Nguyệt Nhi.

"Nguyệt Nhi, không cần khẩu thị tâm phi." Nói xong, Cố Hành nhét cự vật của mình vào trong thân thể nàng.

Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy quái vật khổng lồ kia tiến vào trong còn mang theo nước nóng.

"A... ưm..."

Cố Hành nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng như tiếng mèo ngâm khẽ đã biết nha đầu này đang rất thoải mái.

Mộ Dung Nguyệt còn chờ Cố Hành ôm nàng lên trên bờ để tiện sự hành động lại bị hắn kéo tay ép chống lên bờ, quay người lại phía trước, hai chân tách ra. Hắn đứng sau nàng, đôi tay bắt lấy đồi tuyết phía trước điên cuồng xoa nắn, cự vật nóng bỏng không ngừng đâm vào từ sau, quy đầu cọ xát â/m đ/ế, bắt đầu điên cuồng hưởng thụ thứ thuộc về mình.

Tư thế này thể hiện sự chiếm hữu mười phần, Cố Hành chỉ cảm thấy làm nàng thế nào cũng không đủ, đôi nhũ tuyết kia nằm trong ngón tay hắn, miệng nhỏ phía dưới cũng cắn mút hắn đến dục tiên dục tử, tầng tầng lớp lớp huyệt thịt chủ động cắn nuốt côn th*t.

"A a... Cố Hành ca ca..." Tiếng kêu của nàng có chút bất lực.

"Bảo bối, thoải mái không?" Mỗi lần Cố Hành đâm tới nơi mẫn cảm của nàng cũng hỏi.

"A a... thoải... thoải mái..." Mộ Dung Nguyệt bị đâm không nói nên lời.

"Vậy ta ở trong muội cả đời được không?" Cố Hành cắn nhẹ lên cổ thiếu nữ, hạ thân lại càng mạnh mẽ dùng sức, bởi vì đang ở trong nước nên không thể phân biệt rõ âm thanh phía dưới là tiếng nước hay tiếng thân thể va chạm nữa.

"A... được..."

Không biết ra vào bao nhiêu lần, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình bị hắn làm đến phát đau, thậm chí nàng còn nghĩ nơi đó của mình sau này không thể dùng nổi nữa, Cố Hành mới bắn tinh hoa vào sâu trong cơ thể nàng.

Lúc Cố Hành ôm nàng ra khỏi suối nước nóng, Mộ Dung Nguyệt đã ngủ rồi, bị làm đến mức ngất đi có chút mất mặt, nàng cũng không muốn thừa nhận.

Cố Hành nhìn dáng vẻ ngủ say của thiếu nữ, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng. Hắn nhìn nàng, từ lúc thanh tỉnh tới lúc trầm luân, thật là thế nào cũng không đủ, rõ ràng hôm nay hắn đã cố khắc chế lắm rồi.

*

Chạng vạng, đình viện tướng quân.

Cố Hành nhận được tin tình báo, hắn nhìn về thiếu nữ nằm trong phòng ngủ chính vẫn đang ngủ say.

Lần này, hắn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt.

Nàng không chỉ là người trong tim hắn, còn là khát vọng và dục vọng nhiều năm của hắn, cũng là mạng sống của hắn.