Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 4: Chương 4




Edit: Su ???????????? 02/11/2020

Nhạc Thanh Dao diễn xong thì trở lại phòng hóa trang, phát hiện Dư Hân Khiết cũng đang ở đây.



Cô nhớ ra đạo diễn có mời diễn viên khách mời cho bộ phim này.



Sau khi Dư Hân Khiết tới, hai nhân viên trang điểm lập tức vây quanh giúp cô ta tạo hình.



Chỗ cô ta ngồi là chỗ lúc trước Nhạc Thanh Dao ngồi hóa trang, vừa rồi biên kịch tới đây thúc giục, cô vội vàng tới phim trường nên đã bỏ quên túi xách ở chỗ ngồi.



Nhạc Thanh Dao tìm hết một lượt phòng hóa trang cũng không thấy túi xách của mình đâu, hỏi nhân viên đang trang điểm cho Dư Hân Khiết:

"Chiếc túi tôi để ở chỗ ngồi đâu mất rồi?".

Nhân viên trang điểm lắc đầu: "Cái này tôi không có thấy."

Nhạc Thanh Dao nhìn Dư Hân Khiết nói: "Hân Khiết, túi của tôi hình như ở dưới chỗ cô đang ngồi, cô có thể tránh ra một chút không?".

"Cô nói chính là cái này sao?" Trợ lý Quách Ngọc Linh của Dư Hân Khiết lôi từ trong thùng rác ra túi của Nhạc Thanh Dao.



Nhạc Thanh Dao đứng im, Vu Tĩnh Lan không nhịn được cơn giận này, "Mấy người quá đáng rồi đó."

Quách Ngọc Linh nhìn cái túi trên tay, "Xin lỗi, tôi cứ tưởng đây là chiếc túi 20 tệ tùy tiện mua ngoài đường mà nhân viên nào vứt bỏ không cần nữa, cũng không ngờ tới là của Nhạc tiểu thư."

Dư Hân Khiết giả bộ dạy bảo: "Ngọc Linh, không được như vậy, Thanh Dao nhận một bộ phim cũng chỉ kiếm được chút tiền, nuôi bản thân mình còn khó nên không mua được túi xách hàng hiệu cũng là chuyện bình thường."

"Cũng đúng, thật xấu hổ quá." Quách Ngọc Linh cầm chiếc túi đưa tới trước mặt Nhạc Thanh Dao, "Trả cho cô."

Vu Tĩnh Lan liếc xéo cô ta một cái, nói với Nhạc Thanh Dao: "Dao tỷ, không phải là Tiêu tổng của tập đoàn Truyền Kỳ có tặng cho chị một chiếc túi LV sao? Sao chị không dùng tới?".

Nghe đến Tiêu tổng của tập đoàn Truyền Kỳ, vẻ mặt Dư Hân Khiết thay đổi.



"Túi LV thường để loại phụ nữ ham hư vinh đem ra khoe khoang, không hợp với chị." Nhạc Thanh Dao lấy lại túi xách trên tay Quách Ngọc Linh, nói với Vu Tĩnh Lan: "Đi thôi."

"Thanh Dao." Dư Hân Khiết gọi cô lại.



Nhạc Thanh Dao quay đầu lại, " Làm sao vậy?".

"Mấy ngày nữa là kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Truyền Kỳ, cô thân với Tiêu tổng như vậy, bữa tiệc buổi tối hôm đó chắc là cũng được mời đi chứ?".

Nhạc Thanh Dao nói: "Ngày hôm qua mới nhận được thiệp mời."

Dư Hân Khiết cười cười, "Lúc đó nhớ mang theo túi LV mà Tiêu tổng tặng cô đi tham dự.



Loại trường hợp này cũng không thể keo kiệt được."

Nhạc Thanh Dao cười cười, "Yên tâm, sẽ không quên đâu."

Nhạc Thanh Dao xoay người đi ra ngoài, Vu Tĩnh Lan tích tụ đầy oán khí, cảm thấy bước chân thật nặng nề, "Dao tỷ, đến buổi tiệc tối hôm đó chị nhớ đeo dây chuyền kim cương và túi xách LV mà Tiêu tổng tặng, nhất định khiến cô ta mù mắt chó."

Nhạc Thanh Dao nói: "Chị đã đem trả lại rồi."



Vu Tĩnh Lan bộ dạng bi thảm, "Chị thật sự đem trả lại? Chị coi tiền như rác hả?".

"Bình tĩnh."

Nhạc Thanh Dao có thể bình tĩnh chứ cô không thể bình tĩnh được! Dư Hân Khiết rõ ràng chính là muốn chê cười chúng ta, "Nếu không thì bây giờ chúng ta đi mua một cái đi?".

"Không cần."

"Vậy đến tối hôm đó chị không có túi LV thì làm sao?".

Vu Tĩnh Lan nhìn bộ dáng bình tĩnh của Nhạc Thanh Dao, nhớ tới một câu: Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Bên ngoài phim trường có một chiếc xe đang dừng ở đó, cửa kính hạ xuống dưới, ngồi ở ghế sau là Tiêu Chính Vũ tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ.



Nhạc Thanh Dao suy nghĩ, có nên đi qua chào hỏi hay không.

"Dao tỷ, là Tiêu tổng." Vu Tĩnh Lan nhắc nhở bên tai.

"Chị thấy rồi."


"Làm sao bây giờ?"

"Đi qua chào hỏi." Tuy cô cùng Tiêu Chính Vũ không thân, nhưng rốt cuộc thì cũng đã từng cùng nhau vào sinh ra tử.

"Tiêu tổng." Nhạc Thanh Dao cười chào anh một tiếng.

"Lên xe." Tiêu Chính Vũ nói.

Nhạc Thanh Dao ngẩn người, "Làm gì?"



"Mẹ tôi muốn gặp cô." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.

Nhạc Thanh Dao chỉ chỉ chính mình, "Gặp tôi?"

Tiêu Chính Vũ nói: "Bà chỉ là muốn gặp mặt cảm ơn cô."

Nhạc Thanh Dao hiểu được, cô cứu Tiêu Chính Vũ, chắc là mẹ anh ta chỉ vì khách khí một chút nên mới muốn gặp mặt cảm ơn.

Tiêu Chính Vũ nhìn bộ dạng khó xử của cô, "Có đi hay không?"

Nhạc Thanh Dao thực ra không muốn đi, trước đây chưa từng gặp mặt thì cũng đâu có gì hay để xem.



Nhưng mà, phu nhân chủ tịch tập đoàn Truyền Kỳ muốn gặp, cô không đi thì có vẻ quá mức kiêu ngạo, Nhạc Thanh Dao còn không muốn bị người khác nói là kiêu căng, ngạo mạn.

Nhạc Thanh Dao cong lưng, nhìn vào Tiêu Chính Vũ ở trong xe, "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Nói."

"Mẹ anh thế nào?"

Tiêu Chính Vũ nhướng mày, "Cái gì thế nào?"

Nhạc Thanh Dao nói: "Ý của tôi là, mẹ anh là người như thế nào?"

Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Có liên quan?"

"Có." Nhạc Thanh Dao thực nghiêm túc nói: "Đây, tôi đưa cho anh mấy ví dụ cho dễ lựa chọn, kiểu nghiêm túc, vũ mị, ôn hòa, hay lạnh nhạt."

Tiêu Chính Vũ nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: "Ôn hòa."


Nhạc Thanh Dao cười hắc hắc, "Vậy đi thôi."

Nhạc Thanh Dao xoay người đưa chìa khóa xe giao cho Vu Tĩnh Lan, "Em đem xe chạy về nhà đi, sáng mai tới đón chị."

"À, được."

Nhạc Thanh Dao vòng qua đầu xe, kéo cửa xe ngồi xuống.

Dọc theo đường đi, Tiêu Chính Vũ ngồi im như tượng.



Nhạc Thanh Dao lấy điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng liếc liếc mắt một cái nhìn người bên cạnh.

Tiêu Chính Vũ không lừa cô, mẹ anh ta thật sự là một người ôn hòa, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình.





Nhạc Thanh Dao cùng bà chào hỏi, bà liền tới cầm tay cô, lôi kéo cô tới ghế sô pha ngồi, cứ mở miệng là Thanh Dao, Thanh Dao.

Vẻ ngoài của mẹ Tiêu Chính Vũ nhìn qua nhiều nhất là 35 tuổi, nhưng đã có đứa con trai Tiêu Chính Vũ 28 tuổi, đoán chừng tuổi thật không thua kém 50 tuổi.

Nhà có tiền sẽ bảo dưỡng quả nhiên là khác biệt.

"Bác còn tưởng rằng cứu Chính Vũ sẽ là một cô gái cường tráng, không ngờ tới lại văn tĩnh như vậy." Toàn bộ hành trình Chu Tuệ Tâm đều mỉm cười, nhiệt tình đến làm Nhạc Thanh Dao không biết chống đỡ như thế nào, chỉ có thể hỏi một câu đáp một câu.

"Sức lực của cháu lớn."

"Mau nói cho bác gái biết, lúc ấy cháu làm sao cứu được người?"

Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn nhìn Tiêu Chính Vũ ngồi bên kia lẳng lặng uống cà phê, nói với Chu Tuệ Tâm: "Thật ra, cũng không có gì đặc biệt, chính là đập vỡ cửa sổ, kéo người ra ngoài."

Nói xong, Nhạc Thanh Dao lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chính Vũ, Tiêu Chính Vũ cũng đúng lúc nhìn lại.

"Còn gì nữa?" Chu Tuệ Tâm hỏi.

"Hết rồi ạ." Nhạc Thanh Dao lắc lắc đầu.

Trong mắt Chu Tuệ Tâm lộ ra cảm kích, cảm khái nói: "May mà có cháu, nếu không thật sự không biết sẽ ra sao."

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Nhạc Thanh Dao hơi xấu hổ, "Không có gì, cũng chỉ là đi ngang qua, thuận tiện cứu mà thôi."


Tiêu Chính Vũ buông cà phê, nhìn cô, "Thuận tiện như thế nào?"

Cô đương nhiên không thể nói cô đã sớm biết hắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ cho nên đuổi theo, Nhạc Thanh Dao ậm ừ một chút, "Chính là......!Đi ngang qua......!Sau đó thấy được, liền xuống xe giúp đỡ."

Chu Tuệ Tâm thấy Nhạc Thanh Dao trả lời không tự nhiên, nói sang chuyện khác: "Thanh Dao cũng là diễn viên đúng không?"

"Dạ."

"Đã đóng những phim nào rồi, để hôm nào bác cũng xem."

Nhạc Thanh Dao cười khan vài tiếng, "Phim thì rất nhiều,nhưng đều không phải nhân vật quan trọng."

Chu Tuệ Tâm cười cười, "Không sao, ngay từ đầu diễn một ít vai không quan trọng, coi như là luyện tập, về sau nhận vai chính mới thuận tay."

"Dạ."

Chu Tuệ Tâm nhìn về phía Tiêu Chính Vũ, "Chính Vũ, hiện tại con đang quản lý công ty, có vai điện ảnh nào tốt thì nhất định phải nhớ tới Thanh Dao."

Tiêu Chính Vũ nhìn nhìn Nhạc Thanh Dao, Nhạc Thanh Dao híp mắt cười cười với anh, cầm ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm.

"Cô ấy thích diễn nữ vai phụ." Tiêu Chính Vũ nói.


Nhạc Thanh Dao suýt chút nữa bị cà phê vừa uống làm sặc, ho khan vài tiếng, khụ đến mặt đỏ tai hồng.



Chu Tuệ Tâm nhăn mi, thuận thuận, "Thanh Dao, cháu không sao chứ."

Nhạc Thanh Dao che miệng khụ vài cái mới ngừng, "Không, không sao ạ, xin lỗi, cháu thất lễ."

Tiêu Chính Vũ đưa cho cô một cái khăn tay, Nhạc Thanh Dao nhận, nói một câu cảm ơn.



"Đúng rồi, Thanh Dao, ở lại đây ăn cơm chiều đi."

Nhạc Thanh Dao nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, đã tối, "Cảm ơn bác gái, nhưng mà cháu còn có chút việc, phải đi về trước ạ."

Chu Tuệ Tâm nắm lấy tay cô, "Vội gì chứ, dù sao cũng phải ăn cơm, đợi lát nữa ăn cơm xong, bác bảo tài xế đưa cháu về, không mất thời gian đâu."

Nhạc Thanh Dao thấy thành ý của Chu Tuệ Tâm, liền gật đầu đáp ứng.

Chu Tuệ Tâm lại lôi kéo Nhạc Thanh Dao lại nói một vài lời, "Đúng rồi, nghe Chính Vũ nói trang sức và đồ trang điểm lần trước bác chọn cháu không nhận, có phải là không thích hay không?"

Hóa ra những quà tặng đó là Chu Tuệ Tâm chuẩn bị, Nhạc Thanh Dao liếc liếc mắt nhìn Tiêu Chính Vũ, cười gượng, "Những thứ đó đều là đồ đắt tiền, cháu dùng không hợp lắm."

"Đường đường là đại minh tinh mà mộc mạc như cháu không nhiều lắm." Chu Tuệ Tâm nói: "Hay là, hôm nào chúng ta lựa thời gian, cùng đi dạo phố, xem cháu thích cái gì."

"Dạ, để sau đi ạ."

Bởi vì tai nạn xe cộ Tiêu Chính Vũ phải tĩnh dưỡng nửa tháng.

Sau khi trở lại công ty, lập tức mở một cuộc họp.



Về việc tổ chức lễ kỉ niệm 20 năm thành lập công ty, phó tổng đã sắp xếp xong, Tiêu Chính Vũ nghe xong kế hoạch của phó tổng, nói: "Làm như vậy đi."

"Được." Phó tổng đóng tài liệu lại, xoay người đi ra ngoài.

Trợ lý Quan Cảnh Hoa lướt qua phó tổng bước vào văn phòng tổng giám đốc, trên tay cầm một tập tài liệu, "Tiêu tổng, đây là tài liệu cá nhân của Nhạc Thanh Dao."

Tiêu Chính Vũ nhận lấy, phía ngoài văn kiện là ảnh chụp của Nhạc Thanh Dao, mở ra xem từng trang một, nội dung phần lớn là sau khi cô gia nhập giới giải trí.

"Tiêu tổng, sao ngài đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với một diễn viên vô danh như vậy?" Quan Cảnh Hoa hỏi.

Tiêu Chính Vũ nâng nâng đầu, "Cậu thực sự muốn biết?"

Quan Cảnh Hoa lắc lắc đầu, "Không cần thiết."

"Tài liệu cứ để ở chỗ tôi, cậu ra ngoài đi."

________

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.



Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.



Cảm ơn mọi người đã đọc.



Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.