Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 56




“Cố Duyên Chu! Anh có ăn gian không đó?!”



Hai ngày này Thiệu Tư thật vất vả đấu tranh trong lòng xong, lại mở một tài khoản game khác, từ đẳng cấp thấp nhất luyện lên.



Cố Duyên Chu vốn dĩ đến tìm hắn đối diễn, kết quả hai người lại bắt đầu cùng nhau chơi game, chơi tới một nửa, Thiệu Tư dứt khoát ném di động xáp qua nhìn Cố Duyên Chu thao tác, vẫn không buông tha hỏi: “Anh thật sự là lần đầu tiên chơi hả?”



“Ừ, ” Cố Duyên Chu vừa nói, ngón tay vừa nhanh chóng nhấn trên màn hình, mỗi một lần đều nhấn ở vị trí thích hợp, “Có khả năng vận khí tương đối tốt.”



“… Tôi không tin.”



Cố Duyên Chu nói: “Lừa cậu làm chi.”



Thiệu Tư nghiêng người, nắm cánh tay anh, tóc gần như sắp chạm tới cổ tay Cố Duyên Chu. Cố Duyên Chu hít vào, không hề quay đầu lại, vươn tay nhẹ nhàng đẩy đầu của hắn ra: “Chắn màn hình.”



“Không có khả năng, anh lên cấp sao còn nhanh hơn tôi vậy.”



Thiệu Tư nói xong lại xáp qua, lúc này Cố Duyên Chu không đẩy hắn nữa, chỉ nói: “Nếu cậu có thể phối hợp với đồng đội của cậu một chút, có lẽ có thể đánh ra thành tích giống tôi.”



Thiệu Tư: “…”



Thiệu Tư: “Anh thật chém gió.”



Trần Dương và Lý Quang Tông ngồi ở bên cạnh, khe khẽ nói nhỏ: “Bình thường Cố ảnh đế thường xuyên chơi game hả?”



Trần Dương ngẩng đầu từ trong màn hình di động: “Hắn? Hắn không chơi cái này, mỗi lần tôi chơi hắn còn nói mấy thứ này là game nhược trí.”



“… Phải không.”



Nhìn không giống mà.



Hai người nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vứt đi hai đại minh tinh nghiện net, hẹn nhau ra ngoài hút thuốc, dựa lan can trò chuyện.



Lý Quang Tông kẹp thuốc ở đầu ngón tay, theo thói quen vẩy vẩy tàn thuốc: “Tính tình Cố ảnh đế thật tốt, hình như chưa từng thấy anh ấy tức giận.”



Trần Dương châm thuốc xong, trả bật lửa cho Lý Quang Tông, hắn hút một hơi, lại chậm rãi phun ra, nói: “Nào có ảo lòi như bên ngoài đồn đâu, không có chút thủ đoạn sẽ không đến được vị trí hôm nay… Cũng chia người, với người khác hắn không dễ nói chuyện như vậy đâu, rất ít khi thân với ai đến thế, Thiệu Tư vẫn là người đầu tiên đó.”



Cái câu Lý Quang Tông mới vừa nói, cũng chỉ là tùy tiện tìm đề tài, hắn nói xong, hút hai ngụm khói, thở ra xong liền nương lời Trần Dương khiêm tốn nói: “Chỗ nào, Thiệu Tư hả… thiếu đòn, lại làm biếng. Đặc biệt tùy hứng, tính tình cũng thẳng, mấy ngày hôm trước có một nhà phát ngôn tìm hắn, anh nói xem cự tuyệt thì cự tuyệt đi, uyển chuyển một chút không tốt sao, nói không sắp xếp được thời gian gì đó không phải đều rất tốt sao, kết quả hắn trực tiếp ở trước mặt người ta nói một câu ‘tôi cảm thấy đồ của nhà mấy người rất nát’, chọc giận người ta.”



Trần Dương cười cười: “Đã nhìn ra, lần trước tôi đeo cái đồng hồ, hắn nhìn thấy liền lén nói với tôi về sau đừng mua, nhà bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.”



“Anh Dương, hỏi anh một vấn đề, ” Lý Quang Tông đột nhiên thu lại nụ cười, nói, “Người bên cạnh quá ưu tú… cảm thấy mình đuổi theo như thế nào cũng đuổi không kịp, có phải hẳn nên buông tha hay không?”



Trần Dương sửng sốt: “Sao đột nhiên nói như vậy?”



“Các cậu làm gì đó, người trẻ tuổi, ít hút thuốc đi, ” lúc này, Âu đạo đi tới, thay phiên vỗ vỗ vai hai người, hỏi, “Đều chuẩn bị tốt chưa, chờ chút lập tức bắt đầu quay, Diệp Tuyên không ở đây, chúng ta quay hai cảnh sau trước.”



Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ngẫu nhiên bị gọi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, nhiều lần tiến hành thẩm tra đối chiếu tình tiết vụ án, còn lại phần lớn thời gian, bọn họ đều ở trong đoàn phim quay hình.



Lúc đầu Vương Sơn im lặng, mời luật sư biện hộ, cố chết chống đỡ một đoạn thời gian, sau đó thật sự giấu diếm không nổi nữa, thẳng thắn hết thảy.



Hôm mở phiên toà, tất cả mọi người đều ở đó. Diệp Tuyên mặc một cái váy đen, ngồi trên ghế không hề nói chuyện. Chu Vệ Bình lại chống quải trượng tới, trên tay ông đã trải đầy nếp nhăn, ngón tay nắm thật chặt.



Diệp Tuyên ở trên toà án không rơi một giọt nước mắt, sau khi trở về khóc cả đêm, mí mắt sưng đến ngày hôm sau không có biện pháp quay hình, Âu đạo sửa lại an bài quay phim, dời cảnh của cô ra sau, để cô trở về nghỉ ngơi cho tốt.



Giọng Âu đạo từ xa tới gần, chờ một chân ông bước vào phòng trang điểm, Thiệu Tư và Cố Duyên Chu đã sớm cất di động, làm bộ làm tịch đối diễn: “Hôm nay vì sao mày tới đây? Tao với mày không có gì để nói.”



Cố Duyên Chu vươn tay nắm cổ tay Thiệu Tư, quát lớn: “Đứng lại.”



Thiệu Tư nhíu mày nhìn anh: “Lời này nói hơi bị sai rồi, tao cũng không phải đám chó nhà mày nuôi, dựa vào cái gì phải nghe mày sai phái, tao thấy mày vẫn là trở về đi, miễn cho ô uế bộ quần áo của mày.”



“Đối diễn hả, ” Âu đạo đi vào, “Thiệu Tư tôi xem trang điểm của cậu xem… không được, còn phải đậm hơn chút.”



Ông nói xong, gọi thợ trang điểm đến: “Lộ Lộ, cháu tới đây một chút, trang điểm này quá nhạt, tham khảo trang điểm của Diệp Tuyên kìa, đậm thêm chút, bôi lên bôi lên thêm.”



Thợ trang điểm có chút do dự: “Nhưng hắn như vầy đẹp mắt hơn, nếu thật sự vẽ xong, sợ lên hình hiệu quả không tốt.”



Vừa rồi Thiệu Tư thay trang phục diễn nửa ngày, trên đầu còn đeo một đống đồ trang sức, trang điểm trên mặt đậm hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa một vòng quanh mắt, còn trét phấn màu hồng, từ khóe mắt chậm rãi tán ra bên ngoài.



… Hệt như đào mừng thọ.



“Vầy còn chưa đủ đậm hả?” Cố Duyên Chu chỉa chỉa mặt hắn, “Mặt hắn cũng hệt như vách tường rồi, trét một tầng thật dày.”



Thiệu Tư nhấc tay: “Anh Chu nói đúng, tôi tán thành.”



Âu đạo liếc hắn một cái: “Lúc này biết kêu anh Chu, bình thường không phải luôn không lớn không nhỏ mà Cố Duyên Chu đến Cố Duyên Chu đi sao.”




Cuối cùng Cố Duyên Chu xoa gáy Thiệu Tư hai phát, đứng dậy nói: “Không sao, không so đo với cậu ta.”



Ngũ quan Thiệu Tư rất đặc trưng, Âu đạo cũng hiểu ý của thợ trang điểm, hắn như bây giờ, giữ lại năm phần diện mạo vốn có, vừa không có vẻ trang điểm quá khoa trương, cũng có thể giữ được hình dáng ngũ quan vốn có, thoạt nhìn quả thực xinh đẹp. Nhưng ông vẫn cảm thấy hẳn nên tôn trọng quốc túy, quy củ định như thế nào, thì cứ vẽ như thế đó, nghiêm cẩn một chút.



Chờ trang điểm điều chỉnh xong, Thiệu Tư cảm thấy cả khuôn mặt đều nghẹn đến hoảng.



“Bắt đầu đi, đứng ngay ngắn ở vị trí của từng người nào.” Âu đạo đội mũ, vươn ra ba ngón tay, kêu, “Chuẩn bị, ba, hai, một, action.”



Cả một buổi chiều, Thiệu Tư đều hao phí trên cảnh diễn chỉ chiếm thời gian năm phút đồng hồ trong phim này.



Mở màn là hắn ở trên đài diễn xướng ‘nhậm bằng ngã tam muội bãi, du hí bì da’, Cố Duyên Chu ngồi ở trên lầu hai vừa uống trà vừa nghe. Thiệu Tư bởi vì trang điểm nữ khí, thường xuyên hát xong còn bị người ta trêu chọc: “Người đẹp từ đâu tới vậy, xuống đây vui đùa với mấy tiểu gia một chút nào.”



Thiệu Tư phất phất tay áo, quay đầu đi mất.



“Rất tốt, cậu cũng đừng tranh luận với bọn họ, đừng có làm giống như lần trước.” Trưởng đoàn đi vào hậu trường, nói, “Lần trước, cậu ầm ĩ như vậy, mọi người đều không xuống đài được, mấy ngày nay Lưu gia đều không đến xem kịch.”



Lưu gia mà hắn nói, là phú hộ nổi tiếng ở địa phương, mỗi lần trở về nghe diễn đều sẽ thưởng rất nhiều, nhưng nhân phẩm quả thực không ra làm sao.



“Hắn thích tới thì tới.” Thiệu Tư ngồi xuống, từng chút một gỡ trang sức trên đầu xuống, “Thật sự tưởng ai hiếm lạ hả, có chút tiền dơ bẩn giỏi lắm chắc, hệt như tên kia.”



“Ai?”



Thiệu Tư nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên một chút, trong giọng nói đều là trào phúng: “Tưởng Chu đấy.”




Cố Duyên Chu đứng ở bên ngoài màn hình, nhìn Thiệu Tư một thân phục sức diễm lệ, lại nói ra lời nói lạnh nhất thế gian.



Trước kia Chu Vệ Bình từng viết rằng, các nhân vật dưới ngòi bút của ông, có hình tượng gốc.



Nhân vật của Thiệu Tư, ít nhiều dính chút màu sắc của Diệp Thanh, bọn họ có sự ngông nghênh tương tự, còn đều có cái loại dũng cảm cực kỳ mềm dẻo.



Cảnh kế tiếp lăn qua lộn lại quay nửa ngày, chủ yếu là muốn biểu hiện hai người vì tranh đoạt nữ chính, cãi nhau ở cửa sau rạp hát. Đoạn này Cố Duyên Chu và Thiệu Tư đối diễn, Âu đạo nhìn thế nào cũng không quá vừa lòng, cuối cùng gọi dừng: “Giữa các cậu, có thể đừng gei như vậy hay không?”



“Xung đột giữa các cậu, có thể kịch liệt thêm một chút.” Hai tay Âu đạo nắm chặt, còn hí kịch hóa mà giật giật hai cái, đốt ngón tay căng chặt, giải thích, “Kịch liệt! Không chỉ là vì một cô gái, hơn thế nữa là, một loại thù hận trên nhân cách, các cậu thù hận nhau, lại ghen tị nhau.”



Thiệu Tư vừa định nói ‘cháu cảm thấy hai bọn cháu rất kịch liệt mà, không phải đã đánh nhau luôn rồi sao’, lại nghe Âu đạo rống thêm một câu: “Nhưng cậu xem các cậu hiện tại kìa, sao tôi cứ cảm thấy mờ ám vậy! Hai người các cậu ở cửa co co kéo kéo, bồ bịch làm mình làm mẩy hả?!”



Thiệu Tư: “…”



Cố Duyên Chu hơi hơi gật đầu với Âu đạo: “Làm lại một lần đi, trạng thái vừa rồi quả thật không đúng lắm.”



Lần thứ hai tốt hơn một chút, ít nhất thì Thiệu Tư vung nắm tay lên mạnh mẽ đấm vào mũi Cố Duyên Chu.



Cố Duyên Chu bị đánh đến lệch đầu, lúc nâng mắt lên lại, trong mắt đều là khói mù, lộ ra vài phần tàn nhẫn: “Buổi trưa canh ba ngày mai, tao lại đây mang em ấy đi, tốt nhất mày thức thời chút.”



“Mày có thể bảo vệ em ấy sao, Tưởng thiếu gia?” Thiệu Tư lui về phía sau hai bước, vừa nắm lấy cửa làm bộ muốn đóng lại, vừa cười lạnh nói, “Tao thấy mày cả bản thân cũng khó bảo toàn.”



Cuối cùng cửa chậm rãi khép lại trước mặt Cố Duyên Chu.



“Cắt, ” Âu đạo đứng lên, nói, “Được rồi, vất vả, hôm nay liền tới đây thôi.”



Thiệu Tư vừa nghe chữ ‘cắt’, lập tức thở phào, chờ trở lại phòng trang điểm, Lý Quang Tông cầm nước tiến vào: “Uống không, nhìn cậu đọc lời thoại đọc đến miệng tróc da luôn kìa.”



Thiệu Tư không nhận, hắn ngồi ở vị trí, nhiều lần soi gương: “Trước hết kệ nó đi, phắc con trai à có khả năng ba sắp hủy dung rồi.”



“A?” Lý Quang Tông đi qua, “Không thể nào, cậu tẩy trang cho tôi coi trước đã.”



Da Thiệu Tư vẫn luôn tương đối mẫn cảm, trước kia trang điểm quay phim, trên mặt ngẫu nhiên sẽ nổi lên mấy nốt đỏ, cứ rảnh rỗi là Lý Quang Tông liền phải nhắc nhở hắn không được quên buổi tối đắp mặt nạ rồi mới ngủ.



Hôm nay mang lớp trang điểm dày như vậy cả buổi chiều, cảm giác trên mặt chỗ nào cũng ngứa, hệt như kiến cắn.



Hai tiếng trước thợ trang điểm đã tan tầm, loại chuyện như tẩy trang này, chính nghệ nhân làm được, để lại nước tẩy trang trong phòng trang điểm, bôi lung tung lên mặt là được. Tay Thiệu Tư đổ chút nước tẩy trang ra, mới vừa đụng tới mặt liền nhăn mày lại: “… Đau.”



Lý Quang Tông cũng bó tay không biện pháp với gương mặt như quả đào mừng thọ của hắn, một tay đổ nước tẩy trang ra không biết hạ xuống chỗ nào: “Tôi vừa đụng vào cậu cậu liền ồn ào, tôi cũng không dám đụng, ba à, là đàn ông thì nhẫn nhịn chút đi biết không.”



“Nhịn không được, ” Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói, “Vừa nghĩ tới gương mặt suất khí bức người của tôi có khả năng mọc đầy mụn tôi liền khổ sở.” Lý Quang Tông nghe mà hạn hán lời, ba Thiệu nhà hắn không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng không ngại, cố tình lại rất để ý khuôn mặt mình, tục xưng tự kỷ.



“Tháng này có phải tôi còn hai tiếng livestream chưa làm hay không?”



Thiệu Tư đột nhiên nhớ tới việc này, tay nhanh chóng lấy điện thoại ra từ trong túi, hai ba phát mở livestream ra, Lý Quang Tông cũng không kịp ngăn cản: “Ai ai ai, cậu làm gì đó!”



“… Thừa dịp mặt còn chưa hủy, livestream trước.”