Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 19




Lý Quang Tông lập tức từ trên giường ngồi dậy, hắn ta nhìn thoáng qua màn hình di động, xác định là ông ba Thiệu nhà hắn ta không sai.



Hắn ta gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ: “Mấy giờ mà cậu lại không ngủ được vậy, Trần Dương? Trần Dương đúng không…… để tôi nghĩ đã, nhưng cậu tìm hắn làm gì?”



Thiệu Tư cũng không biết nói như thế nào, lười giải thích. Hắn dựa vào bên cạnh cửa xe, nhìn cái người kia.



Cố Duyên Chu gấp chân dài, nằm rất không tự nhiên ở ghế sau.



Gió dần dần lớn, Thiệu Tư ngồi vào trong xe, lúc đóng cửa xe thuận miệng đáp lời: “Hắn có một thứ để quên ở chỗ tôi.”



“……”



Lý Quang Tông không quá rõ ràng: “Hai người giấu tôi thông đồng từ hồi nào?”



“Cái gì kêu thông đồng?” Thiệu Tư nói, “Tôi là ba cậu hay cậu là ba tôi? Sau khi tìm được gửi tôi, cứ như vậy đi, ngoan nha ngủ ngon.”



Lý Quang Tông thình lình lại bị mắng, đánh một cây búa xong còn đút một ngụm đường.



Thiệu Tư nói xong liền cúp điện thoại, chỉ còn lại Lý Quang Tông ngồi ở trên giường, nghĩ trăm lần cũng không ra mà bắt đầu lật danh bạ.



Lúc Thiệu Tư gọi cho Trần Dương, bên Trần Dương rộn ràng nhốn nháo đặc biệt ồn, có điều sau khi hắn ta nhận điện thoại liền cố ý đi ra ngoài, tránh đi những âm thanh đó, tiếng nói chuyện cũng càng rõ ràng: “…… Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”



“Chào anh Trần, tôi là Thiệu Tư, quấy rầy. Là thế này, đàn anh Cố uống say không còn biết gì, hiện tại ở trên xe tôi, anh có thời gian lại đây đón một chút hay không? Xe tôi ngừng ngay cửa KTV Long Duyệt.”



Trong nhà Trần Dương xảy ra chút chuyện, bảy cô tám dì chen trong một căn nhà nhỏ cãi nhau.



Buổi chiều sau khi hắn ta đưa Cố Duyên Chu về nhà liền chạy qua, ai ngờ vừa quay đầu, bên này lại xảy ra chuyện.



“Hả…… sao lại thế này?” Trần Dương đi ra ngoài, “Hắn uống rượu với ai? Còn uống đến say không biết gì?”



Cái này căn bản không giống tác phong của Cố Duyên Chu, bất luận là tự chủ hay là năng lực khống chế sự việc, anh đều rất đúng mực. Thậm chí có đôi khi Trần Dương cũng cảm thấy, Cố Duyên Chu căn bản không cần người đại diện, một mình mình là có thể giải quyết tốt tất cả mọi việc.



Thiệu Tư dăm ba câu trả lời: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, anh đón hắn rồi tự hỏi hắn đi.”



“……”



Bên Trần Dương yên tĩnh chốc lát, sau đó Thiệu Tư rành mạch mà nghe thấy một người phụ nữ khẩu âm quê cha đất tổ từ trong phòng lao tới, trong miệng kêu: tiền này tui tuyệt đối sẽ không cho mấy người, nhà này cũng hông thể chia!



“Tình huống bên tôi cậu cũng nghe rồi, chốc lát sợ là không tới được,” Trần Dương bất đắc dĩ nói, “Có thể nhờ cậu chăm sóc Duyên Chu một chút hay không?”



Thiệu Tư: “Không có lựa chọn khác ư?”



Trần Dương: “……”



“Được rồi.”



Thiệu Tư tự mình an ủi: Coi như anh ta là một thi thể, khiêng về nhà ném lên sofa cái gì cũng không cần xen vào, kỳ thật vẫn rất tiện.



Sau khi Cố Duyên Chu uống say rất yên tĩnh, chỉ nhắm mắt lại ngủ. Không ngáy, cũng sẽ không đột nhiên nói mớ thâm tình chân thành kêu tên ai.



Chờ Thiệu Tư một đường lái xe vào gara ngầm, đã là rạng sáng một giờ.



Hắn tắt máy, xuống xe, vòng đến mặt sau mở cửa xe sau.



Sau đó hắn lại do dự.



Hắn thật sự không muốn khiêng anh ta lên, nhìn cũng khiến người ta mệt mỏi rồi.



Vì thế Thiệu Tư dựa ở cạnh cửa ưỡn ẹo nửa ngày, chưa từ bỏ ý định mà nói với Cố Duyên Chu: “Tới rồi, anh có thể tự mình đi không?”



“……”



Yên tĩnh.



Vô cùng yên tĩnh.



“Thôi.” Thiệu Tư nhận mệnh, xắn tay áo lên, khom lưng chui vào.



Cố Duyên Chu rất nặng, Thiệu Tư khiêng có chút cố sức.



Hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc liếc Cố Duyên Chu một cái, phát hiện cổ áo Cố Duyên Chu càng mở càng lớn. Có thể là tư thế hắn khiêng không quá hợp, tóm lại ai không biết còn tưởng rằng giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết.



Từ cổ áo đi xuống, ngoại trừ khoảng ngực lộ ra bên ngoài, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mấy cục cơ bụng.



…… Khó trách nhìn không mập, khiêng lên lại cố sức như vậy.



Thiệu Tư cũng là người từng luyện cơ bụng, có điều cục cơ bụng của hắn lớn lên cứ như đùa vậy, có đôi khi lên ống kính còn cần chuyên viên trang điểm dùng phấn tạo khối và đánh sáng gia tăng thêm vài cục.



Hiện tại còn hơn nữa, đã biến thành cơ bụng như có như không.



Khi đó mỗi tuần Lý Quang Tông đều chế định phương án tập thể hình cho hắn, cơ mà cả ngày Thiệu Tư chỉ biết lười biếng.



Chỉ cần Lý Quang Tông vừa đi, đi ra ngoài nhận điện thoại hay gì đó, hắn lập tức nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, làm ổ trên sofa chơi game.



Thiệu Tư khiêng người tới cửa, dành ra một bàn tay ấn mật mã vân tay.



Sau đó hắn nói được thì làm được, ném Cố Duyên Chu lên sofa xong liền không quản anh nữa.



[Mình như vậy có phải không phúc hậu cho lắm hay không?]



Thiệu Tư có chút bệnh ở sạch, ngửi thấy trên người lây dính mùi rượu khó chịu, đi vào trong phòng cầm quần áo tắm rửa: [Có gì mà không phúc hậu, tao đã tận tình tận nghĩa. Nhưng thật ra là mày đó, lần trước tìm mày thì thấy trả lời tự động nói hệ thống đang sửa chữa, một tháng mày muốn sửa chữa mấy lần? Tao thật sự sợ ngày nào đó mày liền báo hỏng luôn.]



Hệ thống: [không cần cậu nói, chính tôi cũng sợ nữa kìa.]



Thiệu Tư bắt đầu cởi quần áo, hệ thống lại phiền muộn nói: [tôi thật là một hệ thống đáng thương vận mệnh nhiều chông gai.]




[…… Đừng lải nhải dài dòng, ] Thiệu Tư nói, [nhiệm vụ này hiện tại có cảnh sát tham gia, tính như thế nào?]



Những nhiệm vụ trước kia, đều là cá nhân độc lập hoàn thành, hiện tại không biết có tính là gặp phải đột biến hay không.



Huống hồ dù cuối cùng cảnh sát phá án, vậy công lao nghĩ như thế nào cũng có quan hệ không lớn với hắn.



Hệ thống thản nhiên nói: [nói thật thì, nếu cậu có thể một mình hốt trọn ổ buôn lậu thuốc phiện này, mộng tưởng sống đến một trăm tuổi của chúng ta liền không còn là mộng tưởng nữa rồi.]



[À, vậy hả.]



Cho nên khen thưởng của nhiệm vụ này, vốn là đưa ra dựa theo mức độ tham dự.



Thiệu Tư tắm rửa xong, đến phòng khách cầm thảm tới cho Cố Duyên Chu.



Kết quả mới vừa cúi người xuống chuẩn bị ném thảm lông lên trên người anh ta, tay trái đột nhiên bị người cầm lấy.



Trong lúc nhất thời hắn có chút sững sờ.



Chỉ thấy Cố Duyên Chu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy, vài phần tỉnh táo vài phần men say.



Lúc nắm tay hắn, sức lực cũng không nhẹ. Ngón tay khớp xương rõ ràng, móng tay cắt thật sự sạch sẽ.



Thiệu Tư không gội đầu, có điều lúc tắm rửa đuôi tóc dính nước, hiện tại tư thế hắn lại là nghiêng về phía trước, hai ba giọt nước liền trực tiếp nhỏ giọt ở trong cổ Cố Duyên Chu.



Hơn nữa vài giọt nước kia còn có xu thế không ngừng chảy xuống, chảy nghiêng xuống ngực Cố Duyên Chu, cuối cùng biến mất không thấy, chỉ để lại một hàng vệt nước.



Thiệu Tư né né cổ tay, mới vừa né ra, Cố Duyên Chu liền trực tiếp ôm eo hắn, khiến hắn đè lên trên người mình.



……



Phắc.




Cánh tay Thiệu Tư chống ở hai bên sườn anh ta mượn lực, miễn cưỡng tránh thoát một kiếp, mặt không dán lên trên ngực anh ta.



“Đàn anh Cố, anh lỏng lỏng tay nào.” Thiệu Tư âm thầm thở ra, vô cùng hối hận không trực tiếp ném anh ta ở cửa Long Duyệt.



Không ngờ Cố Duyên Chu nhắm hai mắt, nằm ở dưới thân hắn áo mũ không chỉnh ôm hắn thì cũng thôi đi, một tay khác còn nâng lên xoa nhẹ hai cái trên đầu hắn, trong miệng dỗ dành hai câu: “Luci, đừng quậy.”



Thiệu Tư đương trường đỡ không nổi, năm ngón tay nắm cổ áo Cố Duyên Chu: “Lu mẹ nó chứ ci.”



Hai người cách gần nhau, có vài sợi tóc của Thiệu Tư dán ở trên ngực anh. Có thể là Cố Duyên Chu cảm thấy lạnh lẽo, anh nhíu nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mí mắt ra một cái khe, lại nói một câu: “Có phải mông ngứa hay không, tìm đánh hả?”



“……”



Cố Duyên Chu cứ như vậy nửa híp mắt, nhìn hắn chốc lát.



Sau đó anh lại dùng ngón tay lau lau vệt nước trên ngực, lại giơ tay, chuẩn xác mà đem đầu ngón tay dính nước dán đến bên miệng Thiệu Tư.



“Liếm sạch sẽ.” Trong giọng nói của Cố Duyên Chu mang theo chút ngữ điệu mệnh lệnh, nhưng càng nhiều là như đang dỗ người, “…… Liếm.”



Phắc, nhất thời mềm lòng hình như nhặt về nhà một tên lưu manh rồi.



“Liếm cái rắm,” Thiệu Tư lạnh mặt, “Buông tay xuống, còn có ngón tay…… cờ mờ nờ anh có bỏ ra không? Cẩn thận tôi đến phòng bếp lấy dao phay trực tiếp băm rớt anh đó anh tin không?”



Hai người lại giằng co chốc lát, Cố Duyên Chu thậm chí còn giơ tay cào tóc hắn, ngón tay cắm giữa tóc hắn, trong miệng nỉ non ‘Luci là bé ngoan’.



“Luci này cũng là vận xui tám đời nhỉ,” Thiệu Tư lẩm bẩm, “Không biết là chó nuôi trong nhà hay là tiểu tình nhân nuôi trong nhà nữa.”



Vài phút sau, cuối cùng Thiệu Tư cũng bò dậy từ trên người anh.



Thiệu Tư thả tay áo xuống, để chân trần đạp lên đất, trước khi đi còn không quên đá Cố Duyên Chu một cú: “…… Yên tĩnh chút, lão lưu manh.”



Còn quấy rầy hắn ngủ, liền thật sự ném anh ta ra cửa đó, nói được thì làm được.



Ngày hôm sau Thiệu Tư phải dậy sớm, tính tổng cộng thời gian ngủ chỉ có bốn giờ.



Lúc Lý Quang Tông tới gõ cửa, Thiệu Tư đang đánh răng, giẫm dép lê chậm rãi từ từ đi tới mở cửa cho hắn ta.



“Nhanh lên nhanh lên,” Lý Quang Tông ở chỗ huyền quan đổi dép lê đi vào trong, thúc giục nói, “Còn có mười phút, có thể làm ở trên xe thì cứ làm ở trên xe, quần áo cũng thay trên xe…… hôm nay cậu mặc bộ nào tôi đi lấy giúp cậu, mấy cái cổ áo quá lớn liền thôi bỏ đi hôm nay trời tương đối lạnh hơn nữa……”



…… Hơn nữa dễ dàng lộ hàng.



Chẳng qua mấy chữ phía sau kẹt ở trong cổ họng Lý Quang Tông, không thể nói ra.



Hắn ta đứng ở phòng khách, gần như là trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông ngủ ở trên sofa.



“Cố, Cố, Cố……” Ngón tay Lý Quang Tông ở trong không khí run a run, rẩy a rẩy, “Cố ảnh đế sao lại ở đây?!”



Thiệu Tư chải xong, vòng về toilet súc miệng, mơ hồ không rõ đáp lại: “Nhặt trên đường.”



Chờ Thiệu Tư súc miệng xong lại đi ra, nhìn thấy người đại diện nhà mình rất không tiền đồ mang vẻ mặt mê trai, ngồi xổm bên cạnh sofa.



Thiệu Tư đi qua: “Cậu đang làm gì?Quần áo tôi đâu?”



Lý Quang Tông xua xua tay, ánh mắt một giây cũng không nỡ nhích khỏi mặt nam thần: “Quần áo đâu có liên quan tới tôi, tự mình cầm đi.”



Chờ Thiệu Tư thay xong quần áo trở ra, Lý Quang Tông vẫn duy trì tư thế kia chưa từng nhúc nhích, vô cùng chấp nhất vô cùng biến thái.



Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một cái, nhắc nhở: “Con trai, gần mười phút rồi.”



“Không vội, từ từ đi.” Lý Quang Tông nói, “Nếu không thì cậu tự đến phòng bếp chiên cái trứng ăn cái bữa sáng đi?”



“À,” vẻ mặt Thiệu Tư buồn ngủ gãi gãi đầu, “Tôi xem như thấy rõ cậu rồi, hai người một lão lưu manh một tiểu biến thái, thật thích hợp.”