Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 127




Cái tin nhắn khó hiểu này, mới đầu Cố Duyên Chu cũng không để ý. Tận đến ngày kế, Cố Phong gọi điện thoại bảo anh đi đón Cố Sanh tan học.



Cố Phong: “Là thế này, anh đột xuất có chút việc, phải bay sang Đức một chuyến. Bên Sanh Sanh liền nhờ em, ngày hôm qua anh nói với nó là sẽ đi đón nó, hiện tại không thể phân thân, còn kêu tài xế đi đón thì khẳng định nó sẽ quậy. Từ nhỏ nó đã dính lấy em, em đi thay anh một chuyến, anh sợ nó cáu kỉnh.”



Cố Duyên Chu: “Cái này không phải dính em, mà là sợ em.”



Cố Phong: “Em còn không biết nó sao, đối với em vừa dính vừa sợ, khi còn bé em chê nó phiền, nhớ rõ có lần nó còn trực tiếp bị em dọa khóc, nhưng không bao lâu lại nhịn không được dính vào trong ngực em.”



Cố Duyên Chu hồi tưởng lại cái bánh giầy khóc hức hức kia, bật cười nói: “Nhóc con đó, nhớ ăn không nhớ đánh.”



Buổi chiều khoảng ba giờ, Thiệu Tư ở phòng bếp ép nước trái cây, bưng ly đi ra, nhìn thấy wechat, hồi âm hai chữ: “Mấy giờ?”



[Cố Duyên Chu]: sao, đại gia, em muốn tới đón anh hả?



[Ba Thiệu của mi]: anh đã hỏi như vậy, thì để em suy nghĩ chút.



[Cố Duyên Chu]: Sanh Sanh bốn giờ rưỡi tan học, xuất phát sớm nửa tiếng là được, ngay trong thành phố thôi.



[Ba Thiệu của mi]: được, hôm nay tâm trạng gia tốt, chờ đi, gặp ở cửa thành điện ảnh.



Thiệu Tư sửa soạn đơn giản, chọn một chiếc xe thể thao màu đỏ rực trong garage —— đây là xe yêu của Cố Duyên Chu, xe đối với đàn ông mà nói hệt như bà xã vậy, va chạm một cái cũng sẽ đau lòng.



Thiệu Tư đứng ở trong garage, chụp nó một tấm, sau đó dựa vào cạnh cửa xe, ngón tay nhấn trên màn hình.



[Ba Thiệu của mi]: [hình ảnh] lái chiếc này.



Quả nhiên, Cố Duyên Chu gửi lại đây một chuỗi ‘…’, cuối cùng vẫn gửi qua ba chữ.



[Cố Duyên Chu]: em lái đi.



[Ba Thiệu của mi]: nghe có chút miễn cưỡng nhỉ.



[Cố Duyên Chu]: không có, nó có thể được em xem trọng là phúc của nó. Trên đường lái chậm một chút, chú ý đèn xanh đèn đỏ, cẩn thận an toàn.



[Ba Thiệu của mi]: an toàn của em hay là an toàn của nó?



[Cố Duyên Chu]: đương nhiên là em.



[Cố Duyên Chu]: xe là thứ yếu, còn bà xã không có thì anh đi đâu tìm.



Thiệu Tư hơi cong cong khóe mắt, cười một tiếng.



Cười xong, hắn lại lập tức đưa tay đè khóe mắt: “… Phắc, quên lấy chìa khóa.”



Đi ra không bao lâu, liền nhận được điện thoại Lý Quang Tông gọi tới: “A lô, ba, con vừa tới đưa đồ cho ba, ba không ở nhà sao? Con ấn chuông cửa nửa ngày cũng không ai đáp, không phải là ngủ chết chứ?”



Thiệu Tư nói: “Mới vừa đi. Tôi đi đón hai người, cậu tìm tôi chuyện gì?”



Lý Quang Tông: “Ồ, kỳ thật cũng không có chuyện lớn gì —— ”





Chỉ là bên phát ngôn đề xuất dị nghị với hợp đồng, muốn thương lượng tiến hành thay đổi, hắn muốn hỏi một chút xem Thiệu Tư có bằng lòng hay không. Với nữa chính là mẹ hắn ngàn dặm xa xôi gửi cho hắn một thùng cam, hắn lấy một bịch to thuận tiện mang qua cho Thiệu Tư nếm thử, cũng coi như đặc sản quê nhà.



Nhưng mà hắn vừa nói xong cái câu ‘không có chuyện lớn gì’, còn chưa kịp nói tiếp, Thiệu Tư nhìn thấy dấu hiệu thành điện ảnh quen mắt ở mấy trăm mét phía trước, liền dứt khoát lưu loát cúp điện thoại: “Ừm, nếu không có chuyện gì vậy về rồi nói.”



Lý Quang Tông: “…”



Giận.



Mỗi ngày đều giận như vậy.







Lý Quang Tông nghe tiếng báo bận, bất đắc dĩ thở dài: “Được lắm, cậu ác thật.”



Lúc trước Cố Duyên Chu nói với hắn là đến liền gọi điện thoại cho anh, Thiệu Tư trắng trợn đậu xe ở cửa, kéo cửa sổ xe xuống, một cánh tay khoát lên mép cửa sổ, chống đầu chờ anh: “Này, em đến rồi. Cho anh năm phút đồng hồ, hơn một giây cũng không chờ.”




Quanh thành điện ảnh có rất nhiều papparazi, hắn lại không thích lén lút, chỉ có thể tận khả năng rút ngắn thời gian. Huống hồ chiếc xe này đẹp thì đẹp, nhưng lái thật sự rất rêu rao, phàm là người hiểu chút về xe đều nghỉ chân vây xem vài lần.



Lúc Cố Duyên Chu đi ra, xa xa liền nhìn thấy chiếc xe yêu của anh chở bà xã anh, siêu xe tuy rằng rêu rao, nhưng người trong xe càng đáng chú ý.



Trong xe mở hệ thống sưởi, trên người Thiệu Tư ăn mặc cũng không nhiều, một cái áo lông màu đen vô cùng đơn giản. Cho dù toàn thân cao thấp đều ăn mặc cực kỳ khiêm tốn, cũng không có bất luận trang sức dư thừa gì, nhưng mà người này vẫn hệt như lóe sáng, một khi đâm vào tầm mắt ai, liền rốt cuộc không rời mắt được.



Người trong xe khoát tay lên cửa sổ xe, ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng. Hắn rũ mắt, hẳn là đang nhìn di động.



Cố Duyên Chu không xác định người nọ có phải là đang chờ mình hồi âm không, vì thế đi đến một nửa, dừng lại đáp cho hắn hai chữ.



[Cố Duyên Chu]: ngẩng đầu.



Thiệu Tư theo lời ngẩng đầu, nhìn thấy một Cố Duyên Chu võ trang đầy đủ không hề lộ mặt.



“Lên xe, ” Thiệu Tư ngoắc ngoắc tay với anh, chờ anh ngồi lên rồi, lúc này mới nói, “Bọc kín như vậy, không sợ em nhận không ra hả?”



Cố Duyên Chu tháo kính râm xuống, thuận miệng nói: “Không có mặt mũi, thì không phải còn có khí chất sao.”



Thiệu Tư: “Không biết xấu hổ.”



Cố Duyên Chu lại nói: “Sao em mặc ít vậy?”



Nói xong Cố Duyên Chu chụp tay lên người hắn, nhẹ nhàng chạm chạm, phát hiện không lạnh như anh nghĩ, lúc này mới không nói thêm gì.



Thiệu Tư liếc anh một cái, hỏi ngược lại: “Anh tưởng hệ thống sưởi là đồ bỏ hả?”



Cố Duyên Chu nói: “Là ai buổi tối sợ lạnh, đắp chăn mở điều hòa cũng không biết dùng, cứ chui vào trong ngực anh.”



Thiệu Tư không nói.



Trường học Cố Sanh cách nơi này cũng không xa, không thì Cố Phong cũng sẽ không bảo anh đi đón. Có điều bọn họ tính sót một việc, bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, tình hình giao thông có hơi chen chúc, một đoạn đường còn xảy ra tai nạn giao thông, hai dòng xe cộ chỉ có thể bị ép hội tụ thành một, tốc độ xuất hành chậm hơn ngày thường rất nhiều.




Mắt thấy thời gian đã gần bốn giờ rưỡi, bọn họ vừa mới lái ra từ đoạn đường kia: “Một chốc phỏng chừng là không đến được rồi, đại khái phải đến muộn mười mấy phút đồng hồ.”



Cố Duyên Chu nhìn thoáng qua tình hình giao thông: “Không vội, em lái chậm chậm, anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Sanh Sanh thuyết minh một chút.”



Phỏng chừng là bởi vì thời gian tan học tương đối bận, điện thoại chủ nhiệm lớp vẫn luôn không gọi được.



Thiệu Tư nói: “Chắc đang bận, chờ cô ấy nhìn thấy sẽ gọi lại.”



Cố Duyên Chu cũng không nghĩ nhiều, gửi qua cái tin nhắn, cũng đỡ cho chủ nhiệm lớp cố ý gọi điện lại.



Bình thường tuy rằng Cố Sanh mê chơi, nhưng mà rất thông minh, tính cách tinh quái, lại thêm ở trong trường học có giáo viên với bạn học, không có vấn đề an toàn gì.



Lúc đến cửa trường học, là bốn giờ bốn mươi ba phút.



Cố Duyên Chu xuống xe trước, Thiệu Tư còn nhắc nhở anh bảo anh đem theo bánh ngọt ở ghế sau xe: “Cố ý mua, vị dâu tây, con gái hẳn là đều thích nhỉ? Em không xuống xe đâu.” Hắn ra ngoài quên mang áo khoác, đi xuống sẽ lạnh chết.



Hộp bánh lớn bằng bàn tay, nền xám, nắp trong suốt. Phía trên còn quấn ruy băng hồng nhạt.



Cố Duyên Chu mới vừa đi ra ngoài không được hai bước, di động vang lên.



Chủ nhiệm lớp là một cô giáo trẻ hơn hai mươi tuổi, giọng cô nhu hòa, nhưng giờ phút này nghe ra đã có chút bối rối: “Chào anh, anh là người nhà của Cố Sanh hả?”



“Ừm, là tôi.”



Chủ nhiệm lớp lại nói: “… Nhưng Cố Sanh đã được đón đi rồi, ngay mười phút trước.”



Bước chân Cố Duyên Chu đột nhiên ngừng lại: “Cái gì?”



“Anh xác định các anh không phái người lại đây đón con bé sao?” Phát sinh loại chuyện này, chủ nhiệm lớp cũng rất sốt ruột, một khi phát sinh chuyện gì, cô cũng không đào thoát trách nhiệm được, “Tiên sinh, anh cẩn thận nghĩ lại xem?”



“…”




Cố Duyên Chu lấy tốc độ nhanh nhất tỉnh táo lại, nói: “Tôi có thể xác định, không có. Người tới đón nó vóc dáng thế nào, chiều cao đại khái ra sao? Phòng học có camera không?”



“Hình như là chú của bé, con bé gọi hắn là chú.”



Tựa như có một luồng khí lạnh từ trong lòng Cố Duyên Chu tán loạn ra ngoài: “… Tôi chính là chú của nó.”



Chủ nhiệm lớp nhất thời cũng có chút choáng váng, không biết nên nói cái gì: “A? Vậy nhà anh có mấy người chú?”



Còn có mấy người, đương nhiên là chỉ có mình anh rồi.



Mí mắt phải Cố Duyên Chu giật mãnh liệt, ngừng cũng không ngừng được.



Từ camera mà xem, người đàn ông tới đón Cố Sanh, chợt nhìn các phương diện đều xấp xỉ Cố Duyên Chu, hơn nữa mang kính râm khẩu trang, nhìn không thấy mặt.



Hắn ta nói hai câu, Cố Sanh liền vô cùng vui vẻ cõng balo đi với hắn ta.




Trước khi dắt mấy bé đi phụ huynh đều phải ký tên, chủ nhiệm lớp nhớ lại: “Tôi đưa bảng ký tên cho hắn, hắn liền ký, a đúng —— bảng ký tên ở đây.”



Để bảo vệ đứa nhỏ, tự nhiên sẽ không để cho người khác biết cô bé có một người chú là đại minh tinh, bởi vậy chủ nhiệm lớp nhìn thấy chữ ký trên bảng ký tên còn có chút kinh ngạc.



Trên bảng ký tên viết qua quýt ba chữ: Cố Duyên Chu.



Lúc ấy chủ nhiệm lớp tưởng trùng tên, cũng không để ý. Lại thêm một lớp nhiều bé như vậy, vội trước vội sau, việc cũng nhiều. Cô nhanh chóng đi trông nom một đứa bé trai khóc sướt mướt khác.



Cố Duyên Chu cau mày, nghe đến đó cảm thấy chỗ nào cũng không ổn, thậm chí lộ ra một loại tà khí: “Kỳ quái.”



Thật kỳ quái.



Quỷ thần xui khiến, anh nhớ tới cái tin nhắn khó hiểu, không biết là ai gửi tới tối hôm qua.



—— Cái gì gọi là trò chơi bắt đầu?



Kết quả Thiệu Tư ở bên ngoài đợi nửa ngày, vừa chờ vừa cân nhắc đợi chút nữa phải chào hỏi con nhóc kia cho tốt, cười một cái có vẻ có lực tương tác, hắn còn mới học hai câu chuyện cổ tích nữa. Cuối cùng chỉ chờ được năm chữ ‘Sanh Sanh mất tích rồi‘.



——-



Vương đội biết được tin tức này, cũng thấy kỳ quái: “Báo cảnh sát chưa?”



Cố Duyên Chu nói: “Báo rồi, hiện giờ còn chưa có tin tức.”



Đã là đêm khuya, lại không ai ngủ được.



“Nếu như là cố ý bắt cóc, khẳng định hắn sẽ còn gửi tin nhắn cho cậu.” Vương đội nói, “Nhưng mà, cả câu chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, vì sao hắn dám công khai giả mạo cậu, thậm chí còn thành công.”



Thiệu Tư nói: “Che rất kín, nhìn không thấy mặt.” Điều này cũng vốn là hợp tình, thân phận Cố Duyên Chu đặt ở nơi đó, trái lại thành ưu thế để người nọ giả mạo anh.



Thiệu Tư lại cân nhắc: “Chỉ nói hai câu… nói hai câu…”



Câu nói mấu chốt này, giống như bổ xuống một tia sét trong lòng mỗi người.



—— Giọng nói!



Nếu vụ này có liên hệ với mấy vụ trước, là cùng một người làm ra, thì ngược lại cho bọn họ một điểm đột phá mới. Người kia không chỉ thế giọng Từ Hoàn Dương, có lẽ gã còn có thiên phú ngôn ngữ quá mức, có thể bắt chước những giọng nói khác nhau.



Điều này cũng có thể giải thích, những bé gái đó vì sao lại dễ dàng đi theo… Vì sao trên camera trường tiểu học Kiều An, người bị hại lại tự mình đi từng bước một vào trong ngõ hẻm.



“Vì sao tìm tới Sanh Sanh?”



Thiệu Tư yên lặng hai giây: “Nếu nhất định phải nói, có lẽ tôi có một suy đoán. Anh còn nhớ Nhà giam dục vọng không, từ khi Lý Á Lôi mất tích, toàn bộ đoàn phim ở trạng thái đình công, nhưng cũng không có phát biểu thanh minh nói việc quay phim ngưng hẳn. Cho nên trên mạng có rất nhiều người đang đồn…”



Cố Duyên Chu chính là Caesar kế tiếp.



Nếu nhân vật kia còn có ai có thể diễn tốt, thì chỉ có Cố ảnh đế.