Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 118




Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, một chuyện tiếp một chuyện, gần như cả thời gian sửa sang lại cũng không có.



Joke này rất am hiểu ngược gió gây án. Giống như chuyện càng lớn, gã càng mạnh hơn. Thêm loại thủ đoạn phá hoại mang tính đột kích đó, cũng khiến bọn họ trở tay không kịp.



Cố Duyên Chu lại nói: “Khẳng định gã rất hiểu các anh, thậm chí vô cùng hiểu Lý Á Lôi. Có thể là người hắn quen hay không? Người quen gây án, khả năng dẫn hắn đi lớn hơn một ít.”



Vương đội lắc đầu: “Không có khả năng. Lôi tử ở trong giới giải trí tiếp xúc người nào, nói qua những gì, chúng tôi đều biết rõ. Trong giới hắn không có người quen, ngay cả thân phận ‘Lý Á Lôi’ này cũng là giả —— gia đình chân chính của hắn do cảnh sát bảo vệ, không có ai biết.”



“Nếu, hắn bị uy hiếp thì sao?”



Suy đoán này lại khiến Vương đội cả người chấn động.



Thiệu Tư ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Cố Duyên Chu dán điện thoại vào lỗ tai hắn, hoãn giọng nói: “Ngẫm lại xem, với hắn mà nói, cái gì quan trọng nhất?”







[Việc này, rốt cuộc có liên hệ gì với từ mấu chốt ‘Từ Hoàn Dương’ mà mày cho tao?]



Sau khi trở về phòng bệnh, có nhiều chỗ Thiệu Tư vẫn nghĩ không ra: [trừ chuyện tiểu Hoàng Oanh có Từ Hoàn Dương ở đó, thì những vụ án khác đều bắn đại bác cũng không tới chỗ hắn. Hơn nữa hôm quay quảng cáo, hắn căn bản là chưa từng đến WC.]



Có điều sau khi phong tỏa, hành động trở về sân vận động kỳ quái của hắn với Chu Lực quả thật làm cho người ta chú ý.



Nhưng điều này cũng không nói lên được gì.



Hệ thống: [cái này tôi không hiểu lắm, nhưng có một điểm tôi cảm thấy rất kỳ quái. Cậu còn nhớ không, hôm music festival, Từ Hoàn Dương hát đó?]



Thiệu Tư: [Hát cái gì?]



[Lúc các cậu quay, không phải hắn phụ trách hát hai câu sao? Lúc ấy cậu đứng ngay bên cạnh hắn, nghe vào không cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?]



[Ý của mày là…]



Qua chốc lát hệ thống mới nói: [cảm giác không giống như hắn hát.]



[Phương hướng âm thanh truyền tới có hơi lệch, không liên quan đến hiệu quả thu âm, không giống như là từ trong micro của hắn phát ra… có lẽ các cậu không nghe rõ ràng như vậy, ừm… cậu hiểu ý tôi chứ?]



Hệ thống coi như là một loại “máy móc”, đối với điện lưu, các loại thiết bị điện tử, bao gồm cả âm thanh bị “thiết bị hóa” nó đều vô cùng mẫn cảm, nếu nó cảm thấy không đúng lắm, thì trên cơ bản liền thật sự là không thích hợp.



Thiệu Tư: [tao không hiểu, tao cũng không hiểu hát hò.]



Hệ thống: […]



Thiệu Tư lại nói: [người khác hát thật hát giả tao cũng không phân biệt được, cái này thật sự không thể trông cậy vào tao, chúng ta không ngại đổi góc độ tự hỏi vấn đề đi?]



Khoảng thời gian này hắn đều ở trong bệnh viện, không rảnh bám theo đầu mối Từ Hoàn Dương —— hơn nữa từ khi music festival qua đi, hắn liền không có gì lý do đi tiếp cận Từ Hoàn Dương nữa.



Cả ngày Từ Hoàn Dương ở trong công ty ghi âm chuẩn bị cho album mới, hắn cũng không thể chạy theo phát hành một cái album. Dù hắn muốn, cũng không có người chế tác âm nhạc nào đáng tin bằng lòng tìm hắn… cao thì chướng mắt hắn, trình độ thấp thì hắn lại chướng mắt.



[Khả năng ra album không ổn lắm,] Thiệu Tư gãi gãi đầu, lên kế hoạch, [nhưng mà hai ngày này tao tùy tiện viết một bài hát, tìm người soạn soạn lời, ra cái single hẳn là không vấn đề gì.]



Chờ xuất viện, lại tìm đến công ty đĩa nhạc chỗ Từ Hoàn Dương, thương lượng thời gian ghi âm. Nói mình không có kinh nghiệm, hát không hay, thuận lý thành chương tìm Từ tiền bối nói chuyện phiếm, loại kịch bản này dùng nhiều lắm rồi, Thiệu Tư quen đến không thể quen hơn.



Hệ thống: [Ừm… Nhưng vì sao tôi cảm thấy phương án này nghe vào cũng rất không ổn.]



Mặc kệ là album hay single, đều phải hát mà. Mà vừa hát không phải liền đòi mạng sao.



[Chỗ nào có vấn đề? Chậm nhất là ba ngày, tuyệt đối bắt được hắn.] Thiệu Tư vươn tay cầm một quả táo trên đĩa trái cây bên giường, cắn một hơi tiếp tục nói, [cùng lắm thì xem «Giáo trình nhạc lý cơ bản đơn giản rõ ràng» thêm vài ngày thôi.]



Hệ thống: [… Cho thấy cậu là một người trẻ tuổi thân ở giới diễn nghệ tâm ở giới ca hát, có giấc mộng âm nhạc hả? Gia tăng đề tài chung, kéo gần khoảng cách? Oa, vậy cậu thật sự là lợi hại.]



Thiệu Tư từ chối cho ý kiến, nhớ tới một vấn đề khác, hỏi ngược lại: [gần đây Từ Hoàn Dương có những thông cáo gì?]



Hệ thống: [tôi nào biết, hỏi thám tử tư của cậu đi?]



Thiệu Tư gặm hai cái không muốn ăn nữa, tiện tay đặt sang một bên, lấy khăn tay tỉ mỉ lau kẽ tay, chờ lau tay xong, lúc này mới lật danh bạ di động: [tao hỏi một chút.]



Hệ thống chỉ là thuận miệng nói, ai có thể ngờ hắn còn thật sự tìm thám tử tư, cảm khái: [cái chiêu này cậu thật sự là dùng không chán nhỉ…]



Hai ngày này Từ Hoàn Dương chính là ba điểm một đường, nhà, công ty, phòng tập thể thao. Nội dung công việc cụ thể là chuẩn bị album mới «Thế giới phản chiếu».



«Thế giới phản chiếu» là album trở về năm nay của Từ Hoàn Dương. Tốc độ hắn ra album cũng không nhanh, bình quân một năm một cái, nhưng mỗi lần ra đều tuyệt đối là tinh phẩm, lại thêm hắn đã liên tiếp gần hai năm không có ra bài mới, các fan lấy hai chữ “trở về” định nghĩa cho album lần này.



Tổng kết bốn chữ chính là: rất được chú ý.



Khi nói chuyện, Lý Quang Tông vừa vặn lại đây thay ca với Cố Duyên Chu: “Cố ảnh đế, anh làm gì làm đi, nơi này có tôi. Hắn chỉ có chút chuyện cỏn con vậy thôi, cả ngày ăn uống sung sướng cũng sắp mập lên rồi…”



Hắn thấy ba Thiệu nhà hắn hoàn toàn là yêu cảm giác nằm viện rồi, cả ngày nằm ỳ không phải đi ngủ thì chính là chơi game, còn có Cố Duyên Chu giải buồn cho hắn.



Lý Quang Tông không chút nghi ngờ, có lẽ đây chính là cuộc sống mà Thiệu Tư mơ ước, ngoại trừ mùi nước khử trùng của bệnh viện tương đối khó ngửi, lại thường thường có nhân viên y tế kiểm tra phòng.



Cố Duyên Chu: “Không có gì, tôi thích nhìn hắn. Một ngày không nhìn thấy trong lòng ngứa muốn chết, hệt như nghiện ma túy vậy.”



Lý Quang Tông: “…”



Bánh chó nói rải liền rải, anh có suy xét đến cảm nhận của chó không?



“Tôi đến cục cảnh sát, ” Cố Duyên Chu nói xong giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, nói, “Đại khái hai tiếng sau trở về, bên này giao cho cậu trước.”




Lý Quang Tông liên tiếp đáp vài tiếng ‘được được được’, mới cảm thấy là lạ chỗ nào đó: “Đến cục cảnh sát làm gì vậy?”



Cố Duyên Chu không nói rõ, nhưng mà đôi mắt lại thoáng tối sầm xuống, chỉ nói: “Có chút việc phải xử lý.”



——-



Mỗi lần tới đây Lý Quang Tông đều mang theo một xấp kịch bản, còn có mấy bản hợp đồng: “Cậu xem, mấy cái này đó. Chọn đi.”



Giữa lúc viết nhạc Thiệu Tư nghỉ ngơi một chút, hoạt động cổ tay và các đốt ngón tay, nói: “Nhiều vậy?”



“Cậu nằm viện nhiều ngày như vậy, bọn họ đều nhìn chằm chằm cậu, chỉ chờ cậu xuất viện liền đoạt cậu đi thôi. Hai ngày này điện thoại tôi cũng sắp bị gọi cháy rồi.” Lý Quang Tông nghỉ ngơi một chút uống miếng nước, thuận thuận khí, nói tiếp, “Tôi nói với cậu một chuyện khó tin nhé, từ khi cậu come out, catse cũng tăng theo đó.”



Thiệu Tư vốn đem ba tháng rảnh rỗi xếp cho Phương đạo, hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền rảnh rỗi tiếp, người người đều muốn lợi dụng sơ hở.



“Cậu cẩn thận chọn đi, tôi cảm thấy có hai bộ phim đánh đấm không tồi, phát huy mạnh công phu Trung Quốc…” tiếng nói chuyện của Lý Quang Tông im bặt, ”có phải cậu lại không nghe hay không?”



Thiệu Tư không phủ nhận, vẫy tay với hắn: “Cậu lại đây, tôi có lời nói với cậu.”



Lý Quang Tông nửa tin nửa ngờ xáp qua: “Nói cái gì?”



Thiệu Tư tiện tay đẩy đống kịch bản kia ra, sau đó trở tay chỉa chỉa chính mình, một tay khác ôm lấy cổ Lý Quang Tông: “Mấy cái đó tạm thời tôi không xem, kỳ thật tôi đã có quy hoạch đối với chính mình rồi.”



Lý Quang Tông nheo mắt: “Cậu nói đi.”



“Tôi tính sau khi xuất viện, phát hành single.”



Lý Quang Tông: “… Cậu thật sự không bị đập hư đầu óc sao?”




———-



Cố Duyên Chu đi một chuyến đến cục cảnh sát, lúc trở về trong tay còn cầm di động, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai: “Dạ, không có gì, hiện tại rất tốt, khôi phục không tồi… Không cần không cần, ngài yên tâm.”



Lý Quang Tông thấy anh trở về, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút: ”Vậy tôi đi trước, có chuyện gì điện thoại liên lạc.”



Khác với Lý Quang Tông, Thiệu Tư thì ngồi ở trên giường bệnh, cắn nắp bút nhìn anh, chờ anh cúp điện thoại mới hỏi: “Ai vậy?”



Cố Duyên Chu: “Mẹ em.”



“…”



Thiệu Tư há há mồm: “Bởi em nói trong khoảng thời gian này sao bà ấy không để ý tới em, còn cho rằng bà ấy giận em, Thúy Hoa nữ sĩ tức giận liền thích chơi trò chiến tranh lạnh.”



Hóa ra là hiện tại bất công dời mắt lên trên người con rể.



Thiệu Tư nói xong lại bổ sung: “Gần đây bà ấy vẫn luôn tìm anh hả?”



Cái biểu cảm không biết có nên dùng chữ “ghen tuông” để hình dung hay không của người trước mặt khiến Cố Duyên Chu dở khóc dở cười: “Anh tính xem, cũng không có tìm suốt, bình quân thì mỗi ngày bốn cuộc điện thoại.”



Thiệu Tư híp mắt: “Sáng, trưa, chiều, còn gì nữa?”



Cố Duyên Chu: “Đại khái là em quên có một thứ tên là lệch múi giờ… Đừng nghĩ, cơ bản đều là nửa đêm.”



“Tán gẫu đều là về em, ghen loạn cái gì.” Cố Duyên Chu xoa xoa đầu hắn, “Mẹ em không nỡ quấy rầy em, cứ tới đây quấy rầy anh.”



Thiệu Tư thở phào, thả lỏng rất nhiều, còn sinh ra một loại đắc ý không thể hiểu nổi: “… Quả nhiên em mới là con ruột.”



Lúc này Cố Duyên Chu mới chú ý tới quyển vở Thiệu Tư đặt trên đùi, trên đó đã bị xóa xóa sửa sửa hoa hòe cả một tờ, lại nói: “Tranh này là cái gì, vẽ bậy à?”



Vẽ cái quỷ.



Thiệu Tư: “Anh mù hả, em đang viết nhạc.”



Cố Duyên Chu lấy quyển vở kia qua, cố sức quét nhìn hai hàng, bỏ qua tầng tầng vẽ bậy và lỗi chính tả, mới tìm ra được một câu đầy đủ trong vài đường cong cong vẹo vẹo giương nanh múa vuốt: “Mất đi em rồi, tôi giống như mất đi sinh mệnh, an nghỉ trong giấc mộng trống rỗng?…”



Thiệu Tư nhướn mày: “Hửm?”



Cố Duyên Chu: “Tổ tông à đây là nhạc trữ tình hả?”



“Em quan sát xu thế lưu hành nhạc trong ngoài nước rồi, ” Thiệu Tư nói, “Nhạc trữ tình khá dễ nắm bắt, anh cảm thấy thế nào?”



Cố Duyên Chu không e ngại: “Anh cảm thấy? Em muốn nghe nói thật hả? —— anh cảm thấy hơi làm ra vẻ.”



“…”



“Em từng thất tình chưa? Ngoan ngoãn đóng phim không tốt sao, nhất định phải tổn thương nhau.”



Thiệu Tư liếc xéo anh một cái: “Theo anh nói thì trước lúc viết nhạc còn phải tự trải nghiệm hả?”



Cố Duyên Chu: “Những thứ khác anh không biết, dù sao thì cái hạng mục thất tình đó, đời này em không trải nghiệm được rồi.”



Một bài hát Thiệu Tư nghẹn gần năm sáu ngày, sửa sửa chữa chữa, viết không biết ra cái thứ gì. Cuối cùng lén liên hệ Lý Quang Tông bảo hắn hỗ trợ thu xếp, dứt khoát mua một bài cho lẹ.



Hết chương 118