[Anh nhất định sẽ đến.]
Tạ Hoài Du thấy lời nhắn của hắn gửi đến thì cũng yên tâm, tự mình ở bên này tiếp tục tìm hiểu về phó bản.
Các kiểu phó bản bên con trò chơi không nói đạo lý này thật sự khiến người ta bực bội đến phát điên.
Khi cậu còn ở trong thế giới vô hạn lưu nọ, mỗi phó bản đều có mạch truyện, manh mối rõ ràng, Tạ Hoài Du chỉ cần dùng các kiểu suy luận là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Còn con trò chơi này lần nào cũng quăng cho cậu cái thân phận để chờ cậu chết, nó chả thèm nói đạo lý nói gì đến có cách phá giải phó bản trước khi nguy hiểm bắt đầu chứ!
Tạ Hoài Du chỉ có thể cố gắng tìm cách tốt nhất sống sót qua mỗi lần nguy hiểm tìm tới cửa mà thôi.
Cậu đi dạo quanh thần điện khi trời còn sáng, đến tối có lẽ không thể đi lung tung như vậy được nữa.
Khi Tạ Hoài Du đi qua điện thờ chính, cậu đã nghe được giọng nói khàn khàn đang đọc lên những lời kinh thánh kì lạ. Tạ Hoài Du cẩn thận nhìn vào bên trong, quả nhiên có một người đàn ông đang ngồi đó thành kính vừa đọc kinh thánh vừa dùng ánh mắt tôn sùng nhìn lên bức tượng không rõ hình dáng trước mặt.
Ngay khi cảm nhận được Tạ Hoài Du bước vào ông ấy đã nhẹ nhàng khép quyển kinh thánh lại, xoay người lại đối diện với cậu, cười hỏi: “Cậu là người chơi à?”
Ánh mắt Tạ Hoài Du hiện lên vài phần cảnh giác, nhưng cậu vẫn chọn trả lời theo đúng sự thật: “Đúng thì sao? Ông cũng là người chơi?”
Jalas đứng dậy cúi người trước tượng thần một cái mới từ từ đi lại ngồi xuống hàng ghế đầu, nhỏ giọng gọi cậu.
“Lại đây, ta kể cho cậu nghe về phó bản này.”
“Tại sao tôi phải tin ông?”
Jalas nở nụ cười chua xót nói: “Bởi vì ta chết rồi, ta không thể làm gì được cậu.”
Tạ Hoài Du thừa biết người chết trong phó bản vẫn có thể gây ra nguy hiểm đến mình nhưng nhìn vào đôi mắt người nọ, cậu tin người này không nói dối cậu. Tạ Hoài Du đi đến chỗ cạnh ông ấy ngồi xuống lạnh nhạt nói: “Ông nói đi.”
Jalas cười nhẹ rồi bắt đầu kể cho cậu nghe về thân phận của mình.
Ông ấy là người chơi No2 đã mất tích nhiều năm về trước, do thua cuộc nên phải kẹt lại vĩnh viễn ở trong phó bản này. Phó bản này là một vòng lập vô hạn, chu kỳ của nó diễn ra chỉ trong ba ngày trước khi tín đồ hoàn thành chuẩn bị cho buổi lễ hiến tế bắt đầu.
Yêu cầu nhiệm vụ của Jalas khi ấy cũng tương tự như cậu, chỉ là ông ấy không có cách nào giết được thần, cũng không có cách nào được thần công nhận.
Một khi bước vào phó bản này số mệnh của họ chỉ có thể là vĩnh viễn kẹt là vòng lập vô hạn này.
Sẽ chả ai có thể đủ khả năng giết được thần trong buổi hiến tế, cũng sẽ không tìm ra được người nào có linh hồn thánh khiết đến mức được thần công nhận.
Jalas nhỏ giọng nói: “Vòng lập này là vô hạn, nhưng đã rất lâu rồi ta mới thấy có người khác ngoài ta xuất hiện ở đây đấy."
“Cậu tên là gì thế?”
“Tạ Hoài Du.” Tạ Hoài Du vô cảm nghe ông ấy nói từ đầu đến cuối không một chút dao động, đến ngữ khí khi cậu trả lời Jalas cũng vậy nốt.
“Tên hay đấy.”
Tạ Hoài Du nghe vậy khóe môi hơi mím lại một chút, cậu do dự hỏi: “Ông có biết phó bản này chia làm hai không gian đối lập nhau không?”
Nét cười trên gương mặt Jalas thoáng khựng lại, xong ông vẫn gật đầu đáp: “Ừm biết… vào ngày cuối cùng hai không gian sẽ hợp lại thành một. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, không nên tin tưởng bất kì ai. Vì dù có là đồng đội từng kề vai sát cánh, một khi bị phân vào không gian đối lập kia, khả năng cao đều có nhiệm vụ đối lập hoàn toàn với chúng ta, nếu cậu cả tin đồng đội cậu có thể chính là người giết chết cậu.”
Tạ Hoài Du cười nhẹ nói: “Tôi tin họ, tôi sẽ không nghi ngờ gia đình của tôi.”
Jalas có chút tiếc nuối về cậu bé có chút giống mình khi xưa này, thế gian hiểm ác làm gì có hai chữ gia đình trong thế giới đầy máu tanh này chứ!
Tạ Hoài Du nhìn ra được ông ấy đang nghĩ gì nhưng cậu không mấy quan tâm, chỉ cần cậu biết là đủ rồi.
Cố Lãng và các đồng đội còn lại… đều là người nhà của cậu.
“Ông biết cách nào có thể giao tiếp với người chơi ở không gian kia mà không cần đợi tới ngày thứ ba không?”
Jalas kinh ngạc nhìn cậu một lúc mới mở miệng nói: “Có một cách, nhiệm vụ mỗi đêm của chúng ta là rửa tội, tụng kinh thánh, khi cậu và một người nào đó ngồi cùng một chỗ đồng loạt nhìn về phía tượng thần, cả hai sẽ có thể trao đổi một vài thứ cho nhau.”
“Tôi lại phải nhắc nhở cậu một điều, bên không gian nọ người chơi sẽ chia làm hai phe đối lập nhau, một bên giết người tin thần, một bên phải một mực tin thần, nếu cậu bị phát hiện là kẻ có nhiệm vụ hoàn toàn khác biệt với bọn họ thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Tạ Hoài Du nghe vậy thì trong đôi mắt thoáng mất đi vẻ bình tĩnh ban đầu, cậu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường đã sắp đến 21 giờ đêm. Tạ Hoài Du vội vã nói cảm ơn ông, rồi chạy một mạch về phòng của mình, bỏ lại Jalas ngơ ngác ở đó.
Ông ấy lắc lắc đầu lại quay về công việc ngày thường mà hệ thống bắt buộc ông ấy phải làm, giả vờ tôn sùng thần linh của chúng.
Dù muốn hay không Jalas vẫn phải làm. Chỉ vì con người đều khát vọng được tồn tại. Mặc cho sự tồn tại của mình không được ai biết đến, họ vẫn muốn bản thân tồn tại trên thế giới nghiệt ngã này.
Tạ Hoài Du vừa về đến phòng đã vội mở tin nhắn tổ đội gửi cho đồ ngốc Cố Lãng.
[Sao anh không nói với em, bên không gian đó có hai phe đối lập?]
[Anh đừng đến nơi rửa tội vào đêm nay nữa.]
[Vào ngày cuối cùng phó bản sẽ hợp nhất hai không gian lại thành một, lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.]
[Đừng mạo hiểm đến đó sớm.]
[Nghe lời em, bạn trai anh đang vô cùng an toàn.]
Cố Lãng cùng hai người đồng đội đang giả vờ đứng bên ngoài canh gác như những người thuộc phe không tin thần, hắn vừa thấy tin này đã biết bạn nhỏ chắc đã hiểu rõ tình hình bên đây của hắn rồi.
Thấy sắp đến giờ lễ rửa tội bắt đầu, hắn cùng Từ Nguyệt Hi và Lý Tư Niên cũng chuẩn bị cho công cuộc lén lút trốn đi khỏi hàng trăm con mắt đang điên cuồng quan sát xung quanh tìm kiếm con mồi sa lưới.
Nhìn qua thì có vẻ phe không tin thần có lợi thế hơn nhưng họ cũng chỉ được ở khu vực bên ngoài canh gác, không cho phe còn lại tiến vào.
Còn con trò chơi này lại có rất nhiều cách có thể khiến bọn Cố Lãng và đám người thuộc phe tin thần có thể dễ dàng trốn thoát khỏi vòng vây đó.
Cố Lãng không định nghe theo lời bạn trai nhỏ nói. Hắn phải đến đó để xác nhận Tạ Hoài Du hoàn toàn bình an, chỉ như thế mới có thể khiến hắn yên tâm.
Tác giả có lời muốn nói.
Do tối viết Chồn buồn ngủ quá nên chương này hơi ngắn xíu mọi người thông cảm nha.