Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 61: Màn đêm vĩnh hằng




“Ừm, đi thôi. Đi tìm cho ra vì cái gì đám người trên kia có thể sống vui vẻ bình yên còn 185000 người chúng ta lại trở thành vật cho người ta thí nghiệm.”

Chân Tạ Hoài Du chỉ qua một đoạn thời gian ngắn đã khôi phục hoàn toàn. Cậu và Cố Lãng theo lối đi mà đám người kia nói, đi vào một loại thang máy chuyên dụng xuống nơi sâu hơn của lòng đất. Trước khi đi, Tạ Hoài Du tặng cho bọn họ một chút lửa, để họ tận hưởng nổi đau dày vò thân xác mà họ vẫn luôn làm với những người bị đem đi làm thí nghiệm như thân phận của cậu và hắn.

Hành lang chật hẹp ẩm ướt dưới lòng đất tạo cho người ta cảm giác vô cùng bức bối khó chịu. Cố Lãng bình tĩnh nói xạo bản thân không nhìn thấy gì nên sợ hãi muốn nắm tay cậu đi. Tạ Hoài Du nào nhớ tính cách tên này ra sao, nghe hắn nói vậy không chút nghi ngờ đưa tay cho hắn nắm, hai người đi cùng nhau trên lối mòn chặt hẹp tìm kiếm địa điểm họ muốn tới.

Khu 200 mà bọn người kia từng nhắc đến.

- -----------------=----------------------

“Âm thanh ồn ào chết tiệt này là ai làm ra vậy?”

Võ Minh Hạo vỗ vỗ vào đầu của mình muốn tống khứ âm thanh thông báo của hệ thống ra bên ngoài.

Chắc chắn có người muốn phá hắn nên mới khiến hắn gặp ảo giác giữa ban ngày đây mà.

Võ Minh Hạo buồn bực nhấc máy gọi điện cho một người.

“Liễu Ngọc, cô chết ở đâu rồi? Cấp trên yêu cầu cô đến khu 200 cùng tôi, đây không phải là nhiệm vụ của một mình ông đây.”

Nghe được giọng điệu nóng nảy của hắn, người kia chỉ khẽ cười không chút tức giận, bình tĩnh đáp: “Tôi còn nhiệm vụ quan trọng phải đến khu 01 để xem, anh có làm được thay tôi hay không?”

Mẹ kiếp, thế là hắn phải làm một mình thật à!

Võ Minh Hạo dập máy, một mình đi vào phòng thí nghiệm mà không hề biết trong phòng livestream của mình đã hỗn loạn thành một mảng.

[???]

[Má.]

[Thằng con khờ nhà mình bị cái gì vậy?]

[Sao nó lại nói chuyện với Liễu Ngọc?]

[Còn chửi cả hệ thống nữa kìa.]

[Mất trí nhớ giống mấy thành viên khác hả??]

[Cũng có gì đó không giống lắm, cảm thấy cậu ấy giống bị thay kí ức thì đúng hơn.]

[Không ổn, không ổn kiểu này không phải trở thành phe đối lập với Tạ Hoài Du rồi à!]

[Còn cậu bạn trai nhỏ của cậu ấy thì sao rồi?]

[…]

Không lâu sau đó, khán giả trong phòng livestream của Võ Minh Hạo đã nhìn thấy cậu trai mà họ quen thuộc toàn thân cắm đầu ống dẫn màu đen, đôi mắt vô hồn nhìn quanh. Thân thể cậu gầy gò như bị bỏ đói lâu ngày, cả người yếu ớt đến mức tưởng chừng chỉ cần bị ngã nhẹ một cái cậu cũng sẽ không chống đỡ được nữa mà chết đi.

Thấy có người đi vào Trần Vĩnh Lâm như tìm thấy cọng rơm cứu mạng yếu ớt kêu cứu: “Anh cứu tôi với, cứu tôi.”

Cậu ấy vừa tỉnh dậy đã phát hiện cơ thể bản thân yếu ớt bị cắm đầy thứ chất lỏng kì lạ, cùng cảm giác máu bị người rút đi, đầu óc lại là một mảnh hỗn loạn, đến bản thân là ai còn chả nhớ. Chỉ vừa nhìn thấy người đến, Trần Vĩnh Lâm đã không chờ được cầu cứu hắn.

Võ Minh Hạo hơi nhíu mày, trong lòng không biết sao lại có chút nhói lên, nhưng hắn nhanh chóng quay lại bộ dáng nóng nảy, không kiên nhẫn đưa ngón trỏ lên miệng bảo cậu im lặng.

Hắn đi kiểm tra hai người khác đang bất tỉnh ở gần đó khẽ tặc lưỡi, ghét bỏ đá đá họ một chút mới quay lại chỗ của Trần Vĩnh Lâm.

Trên tay hắn cầm theo hồ sơ của người trước mặt nhỏ giọng vừa nói vừa ghi chép lại.

“Kêu cứu vô ích thôi, cậu đâu phải không biết bản thân đã ở đây làm một vật thí nghiệm bao lâu rồi. Xem nào! Lượng máu lấy ra hôm nay tăng 2% so với trước đây đó, làm tốt lắm.”

Hắn ta cười cười khen cậu khích lệ vài câu.

Cổ họng Trần Vĩnh Lâm đắng chát, cả người đau đớn nói không nên lời, chỉ có thể vô lực nói trong vô thức.

“Tôi đói quá!…đau… cho tôi ăn đi mà, đừng rút máu tôi.”

“Cậu vẫn đang ăn thứ chất lỏng này đó, chỉ là cậu không cảm nhận được nó thôi. Cố nằm ngủ một chút cảm giác đói sẽ không còn, tôi đi đây, chiều lại đến tìm cậu.” Võ Minh Hạo an ủi cậu vài lời rồi cũng do dự rời đi.

Trần Vĩnh Lâm tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, chịu đựng cảm giác như bị hàng nghìn loại côn trùng gặm nhắm máu thịt, cả người cậu ấy đều đau, đặc biệt là vị trí nơi trái tim, không biết sao lại đau không tả xiết.

Võ Minh Hạo kì lạ sờ sờ lòng ngực mình, cảm thấy có điểm gì đó rất lạ mà hắn đã bỏ lỡ.

Hắn… đã bỏ lỡ cái gì rồi?

Tạ Hoài Du đang trên đường đến không hề biết bốn người đồng đội của mình lại gặp tình cảnh như vậy. Cậu cùng Cố Lãng theo những con số được đánh dấu trên mỗi ngã rẽ mà đi, đến khi Tạ Hoài Du nhìn thấy thang máy đánh số 200, hai người mới cùng nhấn nút tiến vào khu vực này.

“Du Du, em cẩn thận một chút, đừng vọng động.” Cố Lãng cảm thấy vẫn nên nhắc bạn nhỏ đang mất trí nhớ một chút, hắn không mong cậu quá liều lĩnh trong một phó bản mà hắn không thể lúc nào cũng quan sát được cậu.

Tạ Hoài Du trầm mặc đáp lời hắn: “Ừm, tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận.”

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt Tạ Hoài Du là hành lang trắng xóa kéo dài đến vô tận không nhìn thấy điểm cuối.

Trên lối đi có vô số căn phòng được đánh số từ con số 1 cho đến bao nhiêu thì hai người cũng không thể biết được chỉ khi nhìn tại điểm xuất phát như thế này.

Khu 200 này rộng hơn Tạ Hoài Du tưởng tượng rất nhiều, mỗi phòng hai người đi qua đều có thể dễ dàng nhìn vào quan sát tình hình bên trong.

Hàng loạt người bị cắm đầy ống dẫn, cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, liên tục được truyền vào người những thứ chất lõng kì lạ, một bên máu của bản thân lại bị rút đi ở một ống khác.

Tạ Hoài Du chết lặng đi qua từng phòng, từng phòng một bị hình ảnh này làm cho choáng váng. Cố Lãng thấy cậu im lặng mãi mới lo lắng hỏi: “Em nhìn thấy gì rồi?”

Tạ Hoài Du day day trán, giọng khàn khàn nói: “Bọn người này đúng là súc sinh. Chúng không chỉ thực hiện một loại thí nghiệm về gen…”

Cố Lãng kéo bạn nhỏ lại gần mình nắm tay cậu mà đi, hắn không nói gì chỉ lặng lẽ nhẹ vuốt ve tay cậu an ủi.

Mất khoảng hai tiếng để hai người rời khỏi hành lang dài tưởng chừng như không có điểm cuối ấy, kì lạ thay lại không ai phát hiện kẻ đột nhập trái phép như bọn họ.

Khu 200 này yên tĩnh đến mức họ tưởng chừng như nơi đây chỉ có hai người và những người bị đem đi thí nghiệm.

Phòng cuối cùng của dãy hành lang ấy đánh số 5758, tức là chỉ một khu này thôi đã có 5758 người bị đem đi làm vật thí nghiệm.

Cố Lãng vươn tay cảm nhận được trước mặt là một cánh cửa kính, hắn đẩy nhẹ cửa mở ra cho Tạ Hoài Du tiến vào.

Không biết sao lòng cậu lại thấy bất an đến lạ, Cố Lãng cũng cảm nhận cái tay đang nắm chặt mình khẽ run rẩy. Hắn cũng có cảm giác có điềm không lành, chủ động tiến vào bên trong trước âm thầm trở thành tấm chắn cho Tạ Hoài Du. Nếu có nguy hiểm hắn sẽ che chắn toàn bộ cho cậu.

Cánh cửa vừa mở ra, tiếng vùng vẫy kêu cứu của hai người đã vang lên, con ngươi Tạ Hoài Du co rút được Cố Lãng phản ứng nhanh kéo tay cậu chạy vào bên trong tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

Tạ Hoài Du vừa nhìn thấy những người có mặt trong phòng đều có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ chút gì về họ.

Bên cạnh chàng trai tóc nâu đang yếu ớt nằm trong một khoang sự sống kì lạ, là một chàng trai điềm tĩnh lãnh đạm. Dù cho anh đang bị áp chế bởi một kẻ có vẻ là cao tầng giống như đám người đứng đầu ở viện nghiên cứu trước đó vậy.

Cô nhóc nhỏ tuổi bị đá lăn sang một góc, yếu ớt vẽ vẽ cái gì đó mà Tạ Hoài Du không thể hiểu được. Cho đến khi tên nhà khoa học kia bị cố định một chỗ, cậu mới biết cô bé biết vẽ bùa.

Lý Tư Niên bắt lấy cơ hội đè ngược Võ Minh Hạo vào thành giường, nặng nhọc thở ra một hơi mới giơ ngón cái với Từ Nguyệt Hi, nói: “Cô nhóc, em làm tốt lắm, có muốn đi làm nhiệm vụ giải cứu người chơi cùng anh nữa không?”

Từ Nguyệt Hi khó khăn đỡ tường đi lại đập tay với anh, nhăm mày nói: “Được thì được rồi, có điều… hai người bên kia là phe nào vậy?”

Tác giả có lời muốn nói.

Dự là phó bản này sẽ không vui vẻ gì cho cam.

À… thì hết phó bản này là đến phó bản cuối đó nhen.

Hãy chuẩn bị tinh thần sắp end đi mọi người.