[Vật mẫu thí nghiệm số 001 và 002 đang có ý định tẩu thoát, tiến hành thí nghiệm lần 769 sau đó dời đến khu 200 ngay lập tức.]
Một dòng điện vọt thẳng lên não hai người, Tạ Hoài Du nhanh chóng bấu mạnh vào tay mình sâu đến bật máu, cậu và Cố Lãng không nói với nhau câu nào nhưng lại hiểu ý cùng nhau giả vờ ngất đi đợi xem người đến muốn làm gì bọn họ.
Chỉ trong vòng 10 giây, một đám người mặc đồ bác sĩ đã đi đến, kéo bọn họ đến căn phòng phẫu thuật bên cạnh.
Hai người bị tách ra đặt lên hai bàn phẫu thuật riêng biệt. Họ nghe rõ được cuộc trò chuyện của các bác sĩ này.
“Vật mẫu thí nghiệm 001 gân chân bị cắt lần thứ 85 đã khôi phục hơn 60% nhanh hơn trước đây 5%.”
“Tình trạng hiện tại vẫn có thể ngay lập tức thực hiện lần cắt 86 để kiểm tra tốc độ khôi phục của loại gen trong cơ thể cậu ta.”
Tạ Hoài Du ở trên giường căng chặt cả người, dù biết đối tượng họ nói trước đây không hẳn là cậu, nhưng nghĩ đến cảnh tượng gân chân bị cắt đi cắt lại nhiều lần, Tạ Hoài Du dù có cứng rắn cỡ nào cũng không nhịn được run rẩy trong lòng. Cậu bây giờ không có kí ức sau khi tiến vào trò chơi đầy máu tanh, không có kí ức về khoảng thời gian tự mình thoát khỏi nanh vuốt của tử thần, cậu chỉ là một Tạ Hoài Du đang trong tình trạng mất trí nhớ chỉ hành động theo bản năng của thân thể mà thôi.
Sau khi viết viết gì đó vào giấy đám người này lại tiếp tục nói về một đối tượng khác: “Vật mẫu thí nghiệm 002 tình trạng mắt không có tiến triển, quá trình cải tạo gen thất bại hơn 50%, có thể thử lại lần cuối bằng việc gây ra tổn thương ở một bộ phận khác để kiểm tra.”
Tạ Hoài Du âm thầm cắn chặt răng, không muốn bản thân gây ra động tĩnh khiến đám người đang loay hoay thảo luận kia chú ý.
Sao chỉ nghe bọn người kia nhắc đến đối tượng là người bên cạnh, lại có thể khiến cậu nóng nảy đến thế chứ? Lời Cố Lãng nói hắn là bạn trai cậu có khi nào là thật không? Chỉ có như vậy thì khi họ nhắc đến muốn làm hại người kia cậu mới khó chịu thế này.
Hận không thể ngay lập tức giết chết bọn họ.
Tạ Hoài Du vừa nghĩ như vậy đã nhớ đến cái thứ làm họ đau đầu đến chết đi sống lại ban nãy, phải tìm cho ra thứ điều khiến nó trước hai người mới có thể hành động.
Tìm kiếm đi, tìm kiếm đi.
Tạ Hoài Du tự thúc giục chính mình, tranh thủ ngay lúc đám người kia đang chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật cậu hé mắt nhanh chóng sử dụng năng lực của chính mình quan sát kĩ từng người từng vật trong tầm mắt.
Thứ có thể khống chế cả cậu và Cố Lãng rất có thể nằm trong tay một trong những bác sĩ đến đây. Vì là vật quan trọng…. nên có lẽ người có chức vị cao nhất sẽ giữ nó.
Tạ Hoài Du cố gắng nhìn một lượt người bác sĩ đang được mọi người bao quanh ở giữa. Trên người hắn ta hoàn toàn không giữ bất cứ thứ gì có vẻ khả nghi…
Không, hình như có một thứ.
Tạ Hoài Du im lặng dùng ý thức mở ba lô hệ thống của mình tìm kiếm vật phẩm cậu cho là tiện tay sử dụng nhất.
Cố Lãng cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hắn chỉ đợi lệnh của bạn nhỏ mà thôi.
Khi đám người vừa chạm vào người cậu, Tạ Hoài Du đã nhanh nhẹn bật người dậy cướp lấy chiếc máy tính bảng trên tay tên bác sĩ kia, vung tay quăng đám lửa vào nhóm người. Sau đó khập khiễng kéo Cố Lãng rời đi khỏi bọn người đang hô hào kêu cứu, bị ngọn lửa từ từ cắn nuốt.
Tạ Hoài Du vớ tay cầm theo hai tập hồ sơ của bọn họ ở trên bàn mới để Cố Lãng cõng mình chạy trốn khỏi truy đuổi từ một đám người trong viện nghiên cứu. Cố Lãng hoàn toàn tin tưởng giao phó việc tìm đường chạy trốn cho bạn nhỏ.
“Quẹo vào ngã rẽ bên trái đi.”
Tạ Hoài Du cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh trong phạm vi 15 mét, liên tục đưa ra phán đoán cho lối thoát của họ dựa theo vị trí của các camera gắn trên tường. Tạ Hoài Du kiểm tra trong máy tính bảng kia trước, tắt thiết bị giám sát bọn họ, sau đó lấy bảo bối của cậu ra thiêu rụi nó. Cậu ở trên lưng Cố Lãng bắt đầu đọc lướt qua các dòng thông tin, chú thích thật nhanh, cuối cùng cũng hiểu sơ sơ về phó bản này.
Cả hai người họ đều nằm trong danh sách vật mẫu thí nghiệm của thành phố dưới lòng đất này. Đây là thí nghiệm để kiểm chứng một loại nghiên cứu thuốc cải tạo gen mới, có thể giúp con người tránh khỏi bệnh tật, chấn thương.
Nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng vì cái lí gì lại lấy con người ra thí nghiệm??? Cùng là con người vì sao lại lấy họ ra thí nghiệm để cải thiện cho những người khác mà họ còn chả quen chứ!
Huống chi lại còn dùng loại hình thức không khác nào tra tấn phạm nhân thời cổ đại với bọn họ, hành động này là hành động mà con người nên làm sao?
Tiếng còi báo động vang lên, cậu và Cố Lãng cuối cùng cũng tìm thấy đường ra ngoài.
Trong nháy mắt nhìn thấy khung cảnh bên ngoài đầu óc Tạ Hoài Du trở nên trống rỗng, cậu ngơ ngác nhìn thành phố không một chút ánh sáng, tưởng chừng mắt bản thân cũng bị thương tổn như người kia.
Cố Lãng không nghe thấy cậu tiếp tục đưa ra chỉ dẫn bèn lo lắng hỏi: “Du Du, có chỗ nào không ổn hả em?”
Giọng nói Tạ Hoài Du vang lên kèm theo vài phần run rẩy đáp lời hắn: “Cố Lãng, tôi nghĩ mắt tôi cũng không còn dùng được nữa rồi.”
“Du Du, em sao vậy?.. Bạn nhỏ, em có ổn không? Trả lời anh đi.”
“…Tôi không biết nữa, nơi tôi nhìn thấy hiện tại không có ánh sáng, chỉ có bóng tối kéo dài đến vô tận mà thôi.” Tạ Hoài Du chớp mắt mình nhiều lần, cậu dùng cả năng lực đặc biệt của bản thân nhưng thứ cậu thấy vẫn chỉ là màn đêm vĩnh hằng.
Cuối cùng Tạ Hoài Du cũng hiểu vì sao phó bản này lại có một cái tên như vậy.
Cố Lãng vươn tay xoa xoa đầu cậu dịu dàng an ủi: “Không sao, không có gì hết, anh sẽ tìm kiếm ánh sáng cho em.”
Tạ Hoài Du thả lỏng hẳn ra, cậu chủ động dụi dụi đầu vào tay hắn, nhỏ giọng thắc mắc: “Anh còn không thấy đường, biết ánh sáng ở đâu mà tìm cho tôi.”
Cố Lãng nghe vậy khẽ bật cười định đáp lời bạn nhỏ, bản thân hắn có rất nhiều đạo cụ thì một làn gió nhẹ lướt ngang mang theo cái lạnh thấm vào tận xương tủy, đôi mắt xanh không chút ánh sáng nhưng lại chính xác tìm đúng vị trí sinh vật vừa xuất hiện mà phóng vũ khí tới.
“Du Du em cẩn thận, nguy hiểm đến rồi.”
Tạ Hoài Du thấy hắn sử dụng vũ khí mới nhớ đến bản thân cũng có thứ có thể chiếu sáng, cậu lấy ngọn lửa địa ngục cùng thanh kiếm của mình ra nhưng ngay lập tức Tạ Hoài Du đã đem cất hai bọn nó trở lại vào trong ba lô.
Mẹ kiếp cái đám sinh vật nhiều như kiến ngoài kia là gì vậy? Cậu hối hận rồi, không thấy đường cũng được, cậu không thèm nhìn thấy cái đám này đâu.
Nguyên nhân mà chả một ai đuổi theo cậu và Cố Lãng là đây sao?
Cố Lãng cố lắng nghe âm thanh phát ra xung quanh nhưng lại chẳng nghe gì nữa, hắn tò mò muốn hỏi Tạ Hoài Du nhưng nhóc con đã sớm bịt chặt miệng hắn rồi.
Cố Lãng bị hành động này của cậu làm cho trực tiếp bật cười.
Bạn nhỏ mất trí nhớ thôi mà có cần dễ thương vậy không?
“Du Du ngốc, nếu mấy sinh vật phó bản tấn công dựa vào âm thanh thì từ đầu chúng đã tấn công chúng ta rồi.”
Tạ Hoài Du xấu hổ vì phản ứng ngu ngốc của mình, cậu vội bỏ tay ra không tiếp tục che miệng người kia nữa. Trong bóng tối mặt cậu nóng bừng, không biết chừng đã đỏ như quả cà chua luôn rồi.
Tuy vậy Tạ Hoài Du vẫn cứng họng phản bác lời hắn: “Tôi không ngốc.”
“Được, được là anh ngốc, em không ngốc. Thế Du Du nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì nào? Cũng không thể đứng mãi trong bóng tối thế này đúng không?”
Tạ Hoài Du có cảm giác bản thân đang đánh vào bông, cậu nghĩ cậu tỏ ra rất lạnh lùng nhưng người kia lại không chút e ngại coi cậu như trẻ con mà dỗ dành.
Cậu tạm thời bỏ qua cho hắn, trước mắt phải nghĩ cách tiếp tục sinh tồn trong phó bản này đã.
“Đi vào lại lối ra ban nãy đi.”
Cố Lãng bật cười nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Du Du, muốn làm gì?”
“…”
“Đẹp quá!”
Ở cái thành phố chỉ có bóng tối này, chỉ có Cố Lãng là cậu có thể nhìn thấy rõ ràng. Đôi mắt hắn không có chút ánh sáng nhưng kết hợp cùng với nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt đẹp trai kia, cứ như thể làm đôi mắt xanh ấy sáng lên tựa như bảo thạch xinh đẹp dưới đáy đại dương vậy.
Cậu nghĩ cậu tìm thấy ánh sáng mà người nọ nói rồi.
“Cái gì đẹp cơ.”
Cố Lãng không thấy được biểu cảm trên gương mặt Tạ Hoài Du lúc này nếu không hắn sẽ thấy vui sướng đến điên lên.
Tạ Hoài Du nghe hắn hỏi liền trả lời trong vô thức: “Anh.”
Nói xong cậu mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất mà trốn luôn.
Cố Lãng cố gắng nhịn cười, biết điều ngoan ngoãn cõng cậu quay về lối ra ban đầu vừa vui vẻ nghĩ: Bạn nhỏ nhà hắn mất trí nhớ ngược lại rất thành thật với nội tâm của chính mình.