Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 56: Biến đổi bảng xếp hạng




Kết thúc rồi, bọn họ cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

Tổ đội Tạ Hoài Du cùng lúc được truyền tống trở về biệt thự nhỏ của mình. Cố Lãng được Tạ Hoài Du đỡ lấy, tất cả vết thương của hắn đều được hệ thống chữa trị hoàn toàn nhưng tác dụng phụ phải qua một lúc mới có thể xóa bỏ hết được. Hắn vẫn phải tịnh dưỡng trong một đoạn thời gian dài cho đến khi phó bản mới bắt đầu.

“Thật may quá! Các cậu bình an trở về rồi.”

“Có bị thương không?”

“Còn sống thật tốt.”

“Anh ơi, em lo cho hai người lắm.”

Tạ Hoài Du nhìn Cố Lãng, sau đó lại nhìn một vòng tất cả đồng đội của mình, mỉm cười vui vẻ nói: “Chúng ta vượt qua một cửa ải rồi, sau này hãy tiếp tục nắm tay nhau về nhà nhé!”

Cả bọn nghe vậy cùng nhau đồng thanh hô thật to một tiếng: “Được.”

Đoàn tụ xong rồi thì mỗi người cũng về phòng của mình nghỉ ngơi. Tạ Hoài Du đỡ Cố Lãng lên phòng hắn, định quay người rời đi nấu ít thức ăn nóng tốt cho dạ dày mấy ngày ăn uống thiếu thốn của họ nhưng chưa kịp để cậu rời đi, Tạ Hoài Du đã bị hắn ôm eo giữ lại.

“Du Du, đừng đi mà, ở lại với anh đi.”

Tạ Hoài Du bất đắc dĩ cố gỡ tay hắn ra nói: “Em đi nấu ít món ấm bụng cho bọn mình, anh ngoan nào.”

Cố Lãng thả lỏng cái tay đang ôm cậu một chút, lí nhí nói: “Vậy, anh nấu cùng với em.”

“Không được.” Tạ Hoài Du dứt khoát dẹp bỏ suy nghĩ này của hắn.

Cố Lãng buồn bã tự mình chui vào trong chăn lầm bầm: “Sao anh lại không được ở cạnh bạn trai mới ra lò mình chứ!” Tạ Hoài Du thật hết cách với hắn, cách chăn vỗ vỗ lưng bạn trai an ủi: “Anh không khỏe, em nấu nhanh rồi lại lên tìm anh có được không?”

Cố Lãng nghe vậy lập tức vui vẻ ngóc đầu ra khỏi chăn đòi hỏi phúc lợi từ cậu: “Anh vẫn cần an ủi một chút vì phải xa bạn trai của mình ít lâu.”

“Hazz, chả khác gì con nít cả.” Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó nhẹ hôn lên trán hắn một cái rồi vội vàng rời đi. Khuất sau cửa phòng hai má Tạ Hoài Du đỏ bừng, xinh đẹp động lòng người nhưng dáng vẻ này chỉ có một người khiến cậu thành ra như vậy mà thôi.

Cố Lãng nhẹ chạm vào trán mình cười ngốc.

Ai trong trò chơi này thấy hắn của hiện tại chắc đều phải rớt cằm cho xem.

Yêu đương đúng là làm con người ta mụ mị đầu óc mà.

Tạ Hoài Du nấu ít thức ăn tốt cho dạ dày đem lên chia cho mỗi người một phần mới quay về phòng của hắn.

Cố Lãng ngoan ngoãn nằm im trong chăn đợi cậu quay về, Tạ Hoài Du cứ cảm thấy người này như một chú chó con chứ chẳng phải là con sói gian xảo khi xưa nữa rồi.

“Du Du về rồi.”

“Anh ăn đi, nhân lúc súp còn nóng.”

Cậu đặt chén súp gà nóng hổi lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường đi đến đỡ hắn ngồi dậy. Cố Lãng nhỏ giọng nói với cậu: “Cùng ăn đi.”

“Ừm, ăn cùng nhau.”

Tối đó Tạ Hoài Du chả về phòng của mình được nữa, vì quyền hành điều khiển mọi thứ trong nhà là của người kia. harry potter fanfic

“Cố Lãng, anh có chịu mở cửa phòng của em không hả?” Tạ Hoài Du đứng trước cửa phòng của mình bấm mật mã kiểu gì cũng không ra, nghiến răng nghiến lợi quay ngược xuống phòng hắn hỏi. Tên này rõ ràng là được nước lấn tới, cậu mới dùng thái độ tốt một chút là hắn đã không ngần ngại mà lộ hết bản tính của mình rồi.

Cố Lãng giả vờ vô tội chui đầu từ trong chăn ra, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”

Nhìn vẻ mặt này của hắn, Tạ Hoài Đu đột nhiên không chắc chắn về suy nghĩ vừa rồi của mình cho lắm.

Cậu cứng nhắc nói: “Cửa phòng em mở không được.”

Cố Lãng vô cùng bình tĩnh đáp: “Chắc là em nhớ nhầm mật khẩu rồi, không sao ngày mai anh sẽ nghĩ cách đặt lại mật khẩu mới cho em, hôm nay tạm ngủ lại với anh đi.”

Nghe tới đây Tạ Hoài Du còn không biết tên này giở trò nữa thì cậu là thằng ngu, cậu lạnh lùng vạch mặt hắn: “Mọi thứ trong căn biệt thự này đều là của anh, chắc để mở một cánh cửa không cần thiết phải đợi ngày mai đâu nhỉ?”

Cố Lãng cũng thừa biết bản thân không lừa được cậu nhưng vẫn muốn làm như vậy, hắn chỉ muốn lúc nào cũng được ở cạnh Du Du mà thôi.

“Du Du, anh sai rồi.”

“Sai chỗ nào?” Tạ Hoài Du cười như không cười nhìn hắn hỏi.

“Cửa không mở được là anh cố tình, xin lỗi em.” Cố Lãng vô cùng chân thành xin lỗi cậu, Tạ Hoài Du lập tức mềm lòng thở dài đóng cửa đi đến bên giường hắn, bất lực nói: “Anh nhích vào một chút đi, em ngủ ở đây được chưa?”

Hai mắt tên sói này vừa nghe cậu nói vậy lập tức sáng lên nhanh chóng dịch người vào trong, hăng hái như vậy nào còn cảm giác ủy khuất, tội nghiệp ban nãy nữa.

Tạ Hoài Du thừa biết tên này gian xảo nhưng vẫn bằng lòng để hắn lừa tới lừa lui, ai biểu cậu lỡ động lòng với hắn chứ!

Tối đó Tạ Hoài Du vẫn ngủ với tư thế mà cậu cho là an toàn nhất, cậu cuộn tròn cả người trong chăn muốn tìm lấy một chút cảm giác an toàn nhưng phía sau cậu sớm đã không còn trống trải lạnh lẽo như trong quá khứ, hiện tại đã có một người ôm chầm lấy cậu, ôm lấy tất cả lo lắng, bất an của cậu, cho cậu một giấc ngủ an lành, ấm áp.

Bạn nhỏ rất không có cảm giác an toàn, hắn sẽ làm tất cả để cậu cảm nhận được nó.

- ---------------=-----------------

Bọn họ ở bên này bình yên không quan tâm mọi thứ mặc cho bên ngoài náo loạn thành một mảng.

Hàng loạt cái tên nằm trong top cao của bảng xếp hạng người chơi đơn liên tục trở thành màu xám, rồi biến mất hoàn toàn khỏi bảng xếp hạng. Những người chưa nghe tin về phó bản tập thể bị biến cố này làm cho hoảng sợ, họ cứ nghĩ đây là một là một cuộc thanh trừ người chơi cấp cao nào đó nhưng rất nhanh đã có người nói cho họ biết chỉ với No1 và một vài người chơi trong đội hắn đã giết một nửa người chơi cấp cao.

Ngoài cảm thán trước năng lực khủng khiếp của No1, bọn họ còn đặc biệt chú ý tới một cái tên đang tiến lên bảng xếp hạng với tốc độ vô cùng nhanh.

Tạ Hoài Du, No 7.

Lại là cậu ta.

Một người mới kì lạ trong vòng mấy phó bản đã tiến lên vị trí thứ 13 sau đó là vị trí thứ 7 của bảng xếp hạng người chơi đơn.

Có quan hệ mật thiết với No1, trên người có giữ vật phẩm quan trọng, tất cả điều này đều khiến họ muốn lôi kéo cậu về thế lực của mình, cũng có phần kiêng dè, không hô đánh hô giết hay muốn liều lĩnh bắt cậu như lúc trước nữa.

Kha Bắc Nguyệt nhìn lên bảng xếp hạng khẽ cười. Cô biết cậu sẽ trở thành đối tượng được mọi người nhắm đến vào một ngày không xa mà.

Kha Bắc Nguyệt dẫn theo đàn em của mình trở về công hội The Moon, mặc kệ ánh mắt căm thù của tên hội trưởng bù nhìn.

Cô đã quyết định sẽ không nhúng tay vào thì sẽ không.

Kha Bắc Nguyệt thật muốn xem Tạ Hoài Du có thể tỏa sáng như thế nào trong con trò chơi chết chóc này. Đó là một tương lai rất đáng để cô mong chờ.

Thời Phong không chớp mắt nhìn cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng, người này thật sự đúng là khiến người ta kì vọng.

Thật hi vọng cậu ấy có thể tạo nên kì tích.

Liễu Ngọc cũng rất kì vọng…kì vọng về cái chết thích hợp với cậu. Cô ta không thích người vốn cô đơn, lẻ loi giống mình đột nhiên nhận được mọi sự chú ý, có được hạnh phúc.

Nếu đã không thể biến cậu trở về như lớp trưởng lạnh nhạt, đơn độc trước kia mà cô ta thích vậy thì hoàn toàn phá hủy cậu mới tốt.

Đúng vậy, cô ta từng thích Tạ Hoài Du, thích dáng vẻ của đồng loại nhưng kể từ khi cô ta nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt đó, sự yêu thích khi xưa đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, nó biến thành một loại khát vọng điên cuồng lại biến thái đến cùng cực. Cô ta muốn hoàn toàn phá hủy nụ cười đó, phá hủy hoàn toàn con người đó.

Cô ta là một kẻ điên.

Sẽ chẳng ai muốn đi tìm hiểu tại sao một kẻ điên lại có lối suy nghĩ kì lạ như vậy.

“Hội trưởng, cô định khi nào ra tay?”

Liễu Ngọc đè tắt điếu thuốc lá đang hút dở, cười nói: “Phó bản kế tiếp.”

Hội phó có vẻ không chắc chắn đặt nghi vấn: “Nhưng người chơi tiến vào phó bản đều được xếp ngẫu nhiên.”

“Chuyện này không cần cậu lo, tôi tự có cách vào cùng một phó bản với cậu ta, lần này nhất định phải tặng cho cậu ta một cái chết thật đẹp.”

Hội phó Ám Hoàng nghe vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm nói: “Chúc may mắn, hi vọng cô có thể sớm giết chết cậu ta, người bên dưới đều đang lo lắng bị tên đó giành hết sự nổi bật rồi.”

“Yên tâm, tôi sẽ kết thúc cậu ta trong phó bản kế tiếp này, các cậu cứ chờ đi.”