“Được, chúng ta đi thôi.”
Cố Lãng dẫn Tạ Hoài Du đi vào một con đường náo nhiệt ở Tân Lập Thành. Ở đây họ bày ra đủ mọi vật phẩm kì lạ, giá cả cũng có nhiều mức giá khác nhau xong nhìn chung thì cậu đều không có đủ tiền mua.
Vì cái gì Tạ Hoài Du cậu lại nghèo như thế??? Ai đó hãy thưởng chút điểm cho cậu đi mà.
Cố Lãng buồn cười nhìn Tạ Hoài Du tiếc nuối nhìn hết vật phẩm này đến vật phẩm khác nhưng lại chẳng mua nổi món nào.
Hắn muốn mua hết cho cậu nhưng vì lỡ vào vai nghèo khổ xui xẻo cùng Tạ Hoài Du rồi nên hắn đành nhịn lại xúc động muốn thỏa mãn nhu cầu mua sắm của em ấy thôi.
Tạ Hoài Du nhàm chán đi dạo chợ đen cùng Cố Lãng một hồi cũng thấy loáng thoáng bóng hình nhỏ bé quen thuộc của Từ Nguyệt Hi, nhưng hình như tình hình có vẻ không ổn lắm.
Cậu kéo tay Cố Lãng chạy nhanh tới chỗ đám đông đang bu kín một vòng xem náo nhiệt, đẩy bọn họ ra chen vào.
“Đừng bắt nạt đồng đội tôi.”
Tạ Hoài Du chưa kịp nói hết lời đã thấy người gặp rắc rối không phải cô nhóc Từ Nguyệt Hi mà là một gã trung niên mặt mũi hung ác đang bị một lá bùa làm cho nằm bất động dưới đất, căm thù nhìn cô nhóc, miệng thì phát ra những câu chữ vô nghĩa, dù đó là lời mắng chửi cũng chả ai nghe hiểu gì.
Từ Nguyệt Hi thấy cậu thì nhanh chóng bình tĩnh thu lại cái tay đang đặt trên cổ ông ta, vô tội nói: “Ông ta thấy em đi một mình, muốn giết em cướp vật phẩm, em chỉ là tự vệ chính đáng thôi.”
“Ừm, không sao em làm tốt lắm.” Tạ Hoài Du xoa xoa tóc cô nhóc rồi lạnh lùng ngồi xuống âm trầm nhìn người đang nằm trên mặt đất.
“Mày sống thoải mái quá lâu rồi đúng không? Tao giúp mày thêm chút khó khăn cho cuộc sống có chút thử thách nhé!” Tay gã theo một tiếng rắc hoàn toàn đứt gãy.
“Aaaaa.”
Tạ Hoài Du đến chớp mắt cũng không, cậu vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh cất giọng nói: “Ai đụng đến bọn tao, chết.”
“Lần sau không phải tay mày đâu, mà sẽ là cổ đấy.”
Cậu sẽ không chủ động đi gây sự với người khác nhưng đụng đến cậu hay người xung quanh cậu thì xác định đi, bởi phương châm sống của Tạ Hoài Du đụng là chạm, cậu chả ngán ai bao giờ.
Gã đàn ông hung ác và mọi người xung quanh đồng loạt im lặng, ở đây chuyện này rất thường xuyên xảy ra, nhưng người thanh niên này lại đem đến cho họ một cảm giác.
Mạnh đến khó thở.
Cố Lãng không can thiệp vào những lúc cậu như vậy chỉ im lặng bên cạnh xem kịch hay.
Mèo nhỏ đúng là có cá tính mà.
Từ Nguyệt Hi im lặng đi theo sau lưng Tạ Hoài Du, Cố Lãng thấy cậu đi đến chỗ mình thì đưa qua một chiếc khăn trắng cho cậu.
Tạ Hoài Du ngẩn người nhìn chiếc khăn sau đó mới hơi nhếch khóe môi nhận lấy.
Người này chu đáo thật đấy.
Từ Nguyệt Hi lén quan sát sắc mặt của cậu một chút mới yên tâm thở phào ra một hơi.
Hình như anh trai không giận cô bé.
“Tiểu Hi.”
Từ Nguyệt Hi nghe cậu gọi tên mình lập tức thẳng lưng dạ thưa: “Em nghe.”
“Sau này không ra ngoài một mình nữa.” Giọng điệu cậu bình thường, không nghe ra một chút tức giận nào.
Nhưng Từ Nguyệt Hi và Cố Lãng đều biết cậu đang giận.
“Em biết rồi ạ.”
Tạ Hoài Du lại như thói quen xoa xoa đầu cô nhóc an ủi: “Không có lần sau.”
“Vâng.” Anh trai hết giận rồi.
Cố Lãng cũng có một suy nghĩ như vậy.
Anh/Em ấy thật dễ dỗ.
Tạ Hoài Du không biết hai người này đang nghĩ gì về mình, cậu chỉ biết quả thật thấy nhiều người chơi lâu năm vây quanh cô em út của bọn họ như thế, trái tim cậu đập vô cùng nhanh, từng cảnh tượng trong quá khứ bị người chơi hãm hại mà đau đớn quằn quại chiến đấu trong thời gian dài lần lượt hiện lên trong đầu, khiến giây phút đó cậu xém nữa đã không kiềm được xúc động nơi đáy lòng bẻ gãy cổ tên kia.
Tuy vậy nhưng cậu là Tạ Hoài Du, thế lực ở đây cậu hoàn toàn chưa biết rõ, nếu lỡ vì xúc động nhất thời mà dẫn đến họa sau này ảnh hưởng tới đồng đội thì không đáng.
May mà cô nhóc không sao, trái tim treo cao của cậu cũng được thả lỏng, giận thì có giận nhưng cô nhóc biết lỗi là tốt rồi.
Tạ Hoài Du nhớ tới ai là người cho cô nhóc đi một mình thì cậu liền trừng mắt nhìn sang người đang đi bên tay phải mình.
Cũng tại người này để cô nhóc nhỏ như vậy đi một mình ở nơi hiểm ác như vậy.
Cố Lãng phát hiện tầm mắt của cậu thì nhìn sang, thấy mèo nhỏ đang liếc mình hắn nở nụ cười vô tội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tạ Hoài Du thấy người này không hiểu mình muốn nói gì thì khó chịu xoay người nhìn đi hướng khác, cọc cằn nói: “Không có gì.”
Ha… thật đáng yêu.
Từ Nguyệt Hi đi phía trước vừa vặn xoay người lại thấy được nụ cười còn hiện hữu trên môi hắn rồi lại nhìn sang anh trai họ Tạ của nhóc bên cạnh liền hiểu ra mọi chuyện.
Cô bé liếc mắt với hắn truyền tin cảnh cáo.
“Anh đừng hòng có suy nghĩ xấu với anh trai của em.”
Cố Lãng nhếch môi cười xấu xa hỏi: “Em ấy không phải anh trai em… em phải gọi là anh dâu mới đúng.”
Từ Nguyệt Hi nghẹn một cơn tức trong người khiến cả mặt đỏ bừng cô bé hét to trong lòng: “Anh là cái đồ không biết liêm sỉ.”
“Có vợ là được rồi, cần cái thứ đó làm cái gì?”
Cô nhóc khinh thường nghĩ: Người như anh Tạ chắc chắn không bao giờ thích cái tên họ Cố này.
Nhìn Tạ Hoài Du đang lạnh mặt không cảm xúc như bao ngày, cô bé càng kiên định, anh trai sẽ không bao giờ thích cái tên họ Cố chết bầm kia….Chắc chắn không.
Ba người sau ngày hôm đó cũng không đi ra ngoài nữa, họ ở trong nhà ăn, ngủ, huấn luyện đợi đến thời gian bắt đầu phó bản mới. Tối ngày hôm sau cả ba vừa dọn đồ ăn ra đã bị cơn choáng váng quen thuộc ập tới, kéo vào một biển ý thức mơ hồ.
Phó bản mới bắt đầu.