Vua Phong Thủy: Tôi Là Tái Sinh Của Nàng Tiên Cáo

Chương 20: [20] Tiếng hét




Năm đó, cũng không có gì thú vị, đơn giản chỉ là xuống sông mò cá, trèo cây bắt tổ chim, trong ruộng bắt châu chấu.

Không giống như bây giờ, có điện thoại di động, máy tính, TV hoặc như vậy, ở nhà có rất nhiều hoạt động giải trí.

Chuyện xuống sông mò cá hai chúng tôi không ít lần làm, đã chơi chán rồi, về phần móc tổ chim, cả thôn, tổ chim trong phạm vi mấy km đều đã bị hai chúng tôi bắt hết, thật sự là không có gì để bắt nữa, chỉ có thể đi bắt châu chấu trong ruộng.

Lúc này châu chấu vừa béo vừa to, sau khi bắt được, dùng que gỗ xâu thành một chuỗi, dùng lửa nướng ăn, hương vị kia thật sự thơm.

Sau khi ra ngoài thôn, hai chúng tôi chia nhau hành động, cầm một cây gậy gỗ lùa khắp nơi trong bụi cỏ.

Hôm nay không biết có phải tiểu mập ăn linh tinh mà đau bụng không, chúng tôi vừa mới đi vào ra khỏi đồng không bao lâu, tiểu mập liền ôi một tiếng, nói là đau bụng, sau đó trực tiếp cởi quần, ngồi xổm trong bụi cỏ.

"Mập mạp, cậu thật sự là lười người tè nhiều, lát nữa tôi có trai, cậu phải ăn ít một chút." Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua mập mạp, một cỗ mùi hôi bay tới, hun tôi đầu váng đầu trướng, tên này cũng không biết ăn cái gì, thật thối, tôi không khỏi trốn xa một chút.

"Tiểu kiếp nạn, ngươi bắt trước, sau khi tôi kéo xong liền cùng ngươi, ngươi yên tâm, tôi bắt được khẳng định không ít hơn ngươi." Mập mạp vừa hít thở khí lạnh, vừa nói.

Đúng lúc này, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện một con châu chấu lớn hướng về phía sau mông mập mạp nhảy tới.

Tôi thề, lớn như vậy, lần đầu tiên tôi thấy một con châu chấu lớn như vậy.

Con có lớn nhảy lên hoa cúc của nhóc mập.

Tiếp mập ôi một tiếng, thân thể vừa động, liền muốn né tránh, tôi vừa nhìn, cũng bất chấp thối, đến gần vài bước, liền nói với tiểu mập: "Tiểu mập, đừng nhúc nhích, là một con châu chấu rất lớn, mày nhanh kẹp lấy, đừng để nó chạy. "

Nghe tôi nói như vậy, mập mạp tức tối đến mức cái mông to dùng sức đem châu chấu kia kẹp lại, trong lòng tôi vui vẻ, đang muốn đi qua bắt lấy con châu chấu kia, không ngờ, đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra một con gà trống đực đang đuổi theo con châu chấu, đi về phía tiểu mập.

Hóa ra con gà trống này đuổi theo con chấu nhấu này tới, con chấu chấu kia hoảng sợ nên mới nhảy lên cúc hoa của tiểu mập.

Loại gà này ở chỗ chúng tôi gọi là gà Diều Đạt, bình thường cũng không cho nó ăn, đều là tự mình tìm sâu, đào hạt ăn.

Loại gà này sức chiến đấu mạnh mẽ, động tác nhanh chóng, đừng nói là châu chấu, tốc độ bắt chuột so với mèo cũng không kém cạnh bao nhiêu, có đôi khi còn có thể đem răn nhỏ vần đi vần lại đến chết, không những thế nó còn dám đối đầu cùng với chó mèo, còn thường xuyên đuổi người, lâu dần trở thành ác mộng của mỗi đứa trẻ nông thôn.

Nói thì chậm, con gà trống lớn kia từ trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra, không chút do dự, chạy tới mổ con châu chấu kẹp trên hoa cúc mập mạp chính là một phát, quay đầu bỏ chạy, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Mập mạp kêu lên thảm thiết một tiếng vang một cả một vùng, có thể truyền ra ngoài mười dặm.

Tôi đứng ở nơi đó ngây ngốc, nhất thời luống cuống tay chân.

Tôi đặc biệt cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyện này xảy ra.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh theo sau, để gà trống lớn vượt lên trước.

Bất quá con gà trống kia vào cúc hoa của tiểu mạp rất đau.

Sau đó mập mạp nói với tôi, loại cảm giác này giống như kìm sắt rực đỏ cắm vào trong hoa cúc, giống như có mấy vạn con kiến đốt vào mông, một luồng nhiệt theo hoa cúc mãnh liệt dâng lên đến cuống họng, loại đau đớn n ày không phải ai cũn từng trải qua.

Tiếng kêu thảm thiết kia của mập mạp khiến tôi sợ hãi, nghe nói đứa trẻtrong thôn bên cạnh nghe được tiếng kêu của hắn, buổi tối đều gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, còn mời phải mời bà mụ đến.

Xui xẻo nhất chính là, ngã tư đường mà chúng tôi vừa bắt châu chấu, vừa lúc có ông Vương trong thôn vội vàng đi qua.

Ông Vương đã gần bảy mươi tuổi, là người chở xe lão làng trong thôn, lúc còn trẻ đã từng chạy qua xe ngựa, xe trâu, hiện giờ lớn tuổi thể lực không theo kịp, liền nuôi một con lừa nhỏ.

Con lừa nhỏ này được ông Vương huấn luyện, đó là một con lừa rất thông minh, có thểđiều khiển bằng giọng nói, có hệ thống định riêng, đi đâu cũng được không bỏ sót nơi nào.

Chỉ là lão chở xe cũng có lúc thất thủ, con lừa thông minh này sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của mập mạp, liền kinh hãi, vểnh đuôi một cái, bắt đầu chạy như điên, tẩu thuốc ngậm trong miệng Ông Vương bị đuôi lừa hất bay ra xa mấy thước, chiếc răng cửa duy nhất cũng bị hất văng ra ngoài.

Con lừa nhỏ chạy như điên, đem Ông Vương trực tiếp từ trên xe lừa hất xuống.

Người ta nói rằng con lừa sợ hãi đã một hơi chạy hơn hai mươi dặm đường sang thị trấn bên cạnh.

Lần này, Ông Vương ngã không nhẹ, lăn vào cái hố lớn ven đường nửa ngày không đứng lên, ai ôi ôi kêu to.

Tôi vừa nhìn thấy một màn này, liền đi lên cứu người trước.

Mập mạp chỉ là bị gà trống mổ một chút không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Ông Vương lớn tuổi, ngã như vậy, nhỡ có chuyện gì.

Lúc này mặc kệ tiểu mập, tôi vội vàng chạy đến bên mương, muốn nâng Ông Vương dậy.

Ông Vương thật sự ngã không nhẹ, nửa ngày cũng không đứng lên, phỏng chừng phần thắt lưng đã gãy.

Nhưng Ông Vương ý thức rất thanh tỉnh, vừa nhìn thấy tôi chạy tới, nhất thời tức giận không thể nổi giận mắng: "Tên nhóc này, mày hét cái gì, mày là muốn tao ngã chết chứ gì? "

"Ông Vương, không phải là cháu mà là tiêu mập,..." Tôi giải thích.

Lời còn chưa dứt, Ông Vương tức giận đã cho tôi một cái tát: "Đồ hỗn đản, còn học được tính nói dối, không phải mày thì còn ai ở đây? Cả núi này chỉ có một mình mày. "

Một cái tát này đánh vào đầu tôi ong ong, lão đầu này ngã thành như vậy nhưng khí lực còn rát còn lớn.

Ngay sau khi tôi bị tát, đột nhiên, tôi thấy một vài con chồn xuất hiện trong bụi cỏ cùng hồ ly đang nhìn chằm chằm vào ông Vương.

Khi tôi nhìn thấy chúng xuất hiện, tôi đã dự cảm có điềm xấu.

Khi đó tôi đã hiểu chuyện, biết bọn chòn này xuất hiện đều là điềm xấu xảy ra, mấy lần trước đều là bởi vì có người đánh tôi mà mất mạng.

Ông Vương này đánh tôi bởi vì tức giận, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng nếu bởi vậy mà mất mạng, vậy thì sẽ rất phiền toái.

Tôi nhìn theo phương hướng của mấy con chồn vàng cùng hồ ly kia, liên tục xua tay nói: "Không liên quan đến ông ấy, các ngươi đừng hại ông. "

Ông Vương thấy tôi đứng ở chỗ đó một người nói chuyện, tức giận liền đi ra chỗ tôi lại cho tôi thêm một bat tai, tức giận nói: "Đứng sững đó làm gì, còn không mau đỡ tao dậy. "

Tôi phục hồi tinh thần, tiếp tục nâng Ông Vương, nhưng sức lực nhỏ bé, căn bản không đỡ được.

Lúc này, vừa lúc có thôn dân đi ngang qua, tôi trêu lên một tiếng, lúc này mới đem Ông Vương từ trong mương nâng lên.

Làm cho tôi không nghĩ tới chính là, Ông Vương kia cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện.