Vua Phong Thủy: Tôi Là Tái Sinh Của Nàng Tiên Cáo

Chương 1: [1] Bào thai của quỷ




Có người kể rằng, vào ngày tôi ra đời, mười chín tiếng sét đã giáng xuống quanh sân nhà tôi, nhưng ngạc nhiên là không có cái nào trúng mái nhà tôi. Chỉ đến tia sét thứ mười chín giáng xuống, đánh vào cây du già trước sân, một lúc sau khói đen cuồn cuộn, cả làng đều thấy.

Cũng có người kể rằng, ngày tôi sinh ra, một lão thợ săn đang trú mưa trông thấy một mỹ nhân tuyệt thế có tám đuôi trong một hang động ở phía sau núi, nàng xanh xao như sắp chết. Khi thấy người lão thợ săn, nàng lên tiếng hỏi: Có một gia đình họ Ngô ở làng Cửu Sơn sắp sinh con phải không?

Lão thợ săn kinh hãi, theo bản năng gật đầu, không dám động đậy.

Nữ tử xinh đẹp như tiên thở dài nói: "Xem ra duyên nợ kiếp trước đã đến lúc phải trả lại rồi"

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng sấm, nữ nhân đột nhiên nhắm mắt lại, ngã xuống đất không nhúc nhích.

Khi lão thợ săn quay trở về làng, gọi thêm người đến sau núi để tìm xác người phụ nữ đó, bọn họ hoảng hốt phát hiện ra cái xác đã biến mất từ lâu.

Cùng lúc đó, tôi được sinh ra, khi bà đỡ nhìn thấy tôi lần đầu tiên, bà ta đã hét lên kinh ngạc và suýt chút nữa đã ném tôi ra ngoài. Nghe mọi người kể rằng, khi vừa sinh, trông tôi rất kì dị, đầu giống hồ ly, miệng mọc đầy răng nanh nhỏ, trên mặt và cơ thể còn có một lớp lông tơ trắng mịn. Còn nữa, hầu hết trẻ sơ sinh ra đời đều khóc lớn, nhưng tôi thì không, tôi chỉ trông đói thôi. Khi mẹ cho tôi bú, tôi không bú sữa mà lại cắn mẹ một miếng, bắt đầu hút máu, mẹ đau đớn đẩy tôi ra, nhìn đứa trẻ mình sinh ra đầy sợ hãi.

Bà đỡ nói cả đời bà ấy đỡ đẻ, hơn nửa số người trong thôn này đều do một tay bà đỡ lấy, nhưng chưa từng thấy một đứa trẻ nào sinh ra đã kì quái giống như tôi. Bà ấy cho rằng mẹ tôi đã sinh ra một một bào thai quỷ, là đứa trẻ của quỷ dữ. Và dĩ nhiên một con quái vật thì không nên sống trên thế gian này, bà ấy thậm trí còn khuyên cha tôi ném vào bãi tha ma nào đó ở ngoài làng để tự bảo vệ lấy mình, nếu không tôi sẽ mang lại tai họa cho gia đình.

Cha tôi cũng biết tôi mới sinh ra đã kỳ quặc, nhưng dù sao cũng là con đầu lòng, là máu mủ ruột thịt của ông, sao có thể nhẫn tâm như vậy, chuyện lớn như vậy ông cũng không thể quyết định được. Vì vậy ông ấy đã xin lời khuyên của ông nội.

Bà nội mất sớm, ông nội là trụ cột của gia đình.

Cha rất hiếu thảo lại luôn nghe theo lời ông nội.

Khi ông nội nhìn thấy bộ dạng của tôi, ông ấy cũng rất sợ hãi, liên tục kêu oan nghiệt, nói rằng kiếp trước ông ấy thiếu đức độ gì đó nên mới sinh ra chuyện quái đản như vậy.

Nhưng ông nội không nỡ ném tôi ra bãi tha ma để tự lo cho mình, đối với ông nội dù tôi có quái gở thế nào thì tôi vẫn là cháu của ông.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ông nội đột nhiên nảy ra một ý, ông nói rằng đứa trẻ này rất kỳ quái, khi nó được sinh ra, mười chín tiếng sét từ trên trời giáng xuống, xung quanh nhà đều nổ tung, chỉ có tiếng sét cuối cùng rơi xuống sân, giáng vào cây du già trước sân. Nhất định có một lời giải thích về thiên tượng này. Nghĩ xong, ông bảo cha đến cuối thôn, mời một thầy phong thủy tên Ngô Bán Tiên đến nhà, giúp đỡ gia đình tôi xem hiện tượng trên người tôi nên giải quyết thế nào.

Khi nghe cha tôi kể lại, Ngô Bán Tiên kinh ngạc hết lần này đến lần khác và ngay lập tức theo cha tôi trở về làng.

Khi đến họ gần đến cửa thấy hiện một hiện tượng hết sức lạ lùng.

Không biết lúc nào, trước cửa nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều chồn vàng, vây kín sân nhà chúng tôi, ít nhất có mấy trăm con, ríu rít không ngớt, khiến nhiều dân làng tò mò đến xem nhưng lại sợ hãi không dám tới gần. Trong đó nhiều người xôn xao nói rằng nhà chúng tôi đã đắc tội với chồn tiên và hồ tiên nên mới sinh ra quái vật là tôi, lại nói nhà tôi sẽ sớm gặp đại họa diệt vong.

Cha tôi thấy cảnh này thì hoảng hồn, ông nhặt một cây gậy gỗ dày dưới đất lên định xua đuổi lũ chồn nhưng lại bị Ngô Bán Tiên ngăn lại, ông nheo mắt liếc nhìn lũ quái vật này rồi nói với cha tôi.: "Đừng đuổi bọn họ đi, họ không có ác ý."

Nói xong, đám chồn cùng cáo trước sân đồng loạt quỳ xuống như người, hướng nhà tôi lạy ba lạy rồi nhanh chóng rời đi.

Những con vật này đến rồi rời đi nhanh chóng, và biến mất ngay sau đó.

Khi cha tôi nhìn thấy cảnh tượng này, ông cảm thấy không thể tin được và hỏi Ngũ Bán Tiên rót cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Ngô Bán Tiên nghiêm mặt lại, phớt lờ câu hỏi câu hỏi của cha, trực tiếp nói đi đi xem đứa trể trước đã.

Khi họ bước vào nhà, ông nội đã bế tôi ra ngoài, Ngô Bán Tiên chỉ nhìn qua tôi một lượt rồi hít thật sâu. đôi mắt lấp lánh rồi hỏi ngày tháng năm sinh của tôi. Sau một hồi tính toán, Ngũ Bán Tiên kích động nói: " Đứa trẻ này thật sự là yêu quái, nếu nó ở lại đây sẽ thực sự gây ra tại họa, vô số rắc rối sẽ tìm đến cửa. Nó chỉ có thể uống máu, không thể ăn đồ ăn bình thường của con người, các người muốn giữ lại nhưng cũng nhất định không chống đỡ, đứa trẻ này hẳn sớm muộn cũng gì cũng chết."

Lời này vừa nói ra, cả nhà đều hoảng sợ, cha tôi hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Ngô Bán Tiên: "Ông Ngô, nghĩ cách đi, dù sao cũng là miếng thịt rơi ra của vợ tôi, không thể để thằng bé cứ vậy mà chết được."

"Ông Ngô, không có cách nào giữ thằng bé sống sao?" Ông tôi cũng kích động nói.

" Thế ông có biết tại sao khi đứa trẻ này được sinh ra, có mười chín đạo sét đánh xuống xung quanh sân của ông không?" ngô Bán Tiên hỏi mà không trả lời.

Làm sao mà biết được, hai người lần lượt lắc đầu.

Sau đó Ngô bán Tiên nói: "Vừa rồi, tôi bấm ngón tay tính toán một chút, tính rằng đứa trẻ này đã bị một con yêu quái bắt đi. Con yêu quái này có đạo hạnh rất cao còn sắp độ kiếp hóa thành hình người nhưng lại phạm phải đạo trời. Đúng lúc, đứa trẻ này ra đời, vì nó không muốn chịu thiên phạt tan thành mây khói nên hồn của nó đã nhập vào đứa trẻ, Vì vậy, mười chín tia sét chỉ đánh xung quanh nhà ong nhưng tia cuối cùng lại đánh vào sân, không làm tổn thương bất kì ai."

"Vừa rồi lũ chồn cùng hồ ly quỳ lạy ở cửa nhà cảu ông chính là bằng chứng tốt nhất, ta sợ yêu vật rơi vào người cháu trai ông có thể là một con yêu hồ đã thành hình. Những con chồn và cáo vừa nãy chính là thuộc hạ của hắn.

Khi cha tôi nghe đến đó, ông ấy gần như bật khóc và nhanh chóng hỏi: "Ông Ngô, chúng ta nên làm gì đây?"

Ngô Bán Tiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lão phu đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, cho dù đứa nhỏ này sống sót thì vận mệnh sau này cũng sẽ đầy tai họa. Xem xét vận mệnh của nó, có đối nghịch giữa nước và lửa. Lửa và sấm, tách thành lửa, là dấu hiệu của tai ươmg. Trung bình, ba năm sẽ có một tai ương. Khi một kiếp nạn xảy ra, cuộc sống của đứa trẻ này sẽ có thay đổi lớn. Hoặc là nó chết hoặc người khác sẽ chết. Trong một đời người, ít nhất là Mười tám kiếp."

"Lão phu có một biện pháp cứu mạng, chính là làm đồ đệ của ta, tu theo Đạo gia, học mệnh phạm ngũ đệ tam khuyết nhưng còn hơn là cái chết. Nhưng, chỉ sợ sau này hắn vĩnh viễn cũng không làm được." Nói rồi từ biệt gia đình tôi.

Nhưng không ai nghĩ rằng Ngô Bán Tiên này là người đầu tiên của tôi hại chết, ngay sau khi ông ấy bế tôi rời khỏi làng, chết một cách đột ngột, lúc chết máu từ thất khiếu chảy ra.