Vừa Kịp

Vừa Kịp - Chương 12




Edit: Cynlia

883 chữ



Trời thu ghé sớm mang theo từng gợn gió se se lạnh, khiến mỗi lần ra khỏi cửa là phải khoác thêm áo ngoài, thế nhưng dù có khoác thêm áo rồi thì vẫn chẳng tài nào xua được cái cảm giác lạnh buốt thê lương.

Mạnh Nhuế mua một cuộn leo màu xám nhạt, đang bật video trên điện thoại học cách đan khăn. Cô định bụng, đợi đến sinh nhật Mạnh Quang Giác sẽ tặng ông một chiếc khăn quàng cổ làm quà.

Đã hai ngày rồi kể từ khi tin tức bố mẹ Mộ Lam qua đời nổ ra, khắp các mặt báo, các phương tiện truyền thông toàn xoay quanh sự ra đi của hai vợ chồng nhà họ Mộ. Nào là trước khi mất hai vợ chồng đã đối đãi với mọi người thế nào, rộng lượng ra sao, tất tần tật đều được truyền thông tô vẽ hết sức hào nhoáng. Rất nhiều người dù chưa hề nghe tên hai vợ chồng lấy một lần vẫn sướt mướt bày tỏ sự ngậm ngùi, khiến cư dân mạng thoạt nhìn chả khác nào đang khoác lên mình tấm áo tiếc thương đầy giả dối. Trái người với sự rần rần từ phía truyền thông thì Mộ Lam, người chắc hẳn cần được an ủi nhất, lại khá im hơi lặng tiếng, khiến mọi người đều ra sức suy đoán không biết anh đang đau lòng đến nhường nào.

Trong thời gian này, chuyện Mộ Lam được nhận nuôi từ bé cũng bị truyền thông mổ xẻ, có điều với địa vị vững chắc hiện tại, phản ứng của công chúng về vụ việc có vẻ khá tích cực. Không thiếu những bình luận kiểu này: “Mộ Lam International chính là món quà báo hiếu tuyệt vời nhất mà Mộ Lam dành tặng cha mẹ nuôi.”

Thế nhưng, thứ mà công chúng nên quan tâm đáng lẽ phải là ý thức tự lập và không hề dựa dẫm của Mộ Lam mới đúng.

Mạnh Nhuế nghĩ tới Mộ Lam đến mức thất thần, nào biết lại lơ đễnh để kim đâm vào tay, rỉ ra một giọt máu đỏ. Cô xuýt xoa vì sự bất cẩn của mình, định đưa tay với lấy hộp khăn giấy lại không cẩn thận làm đổ chai thuốc trị cảm. Chất lỏng nâu từng giọt, từng giọt men theo cạnh bàn nhỏ đầy sàn.

Cô rút hai tờ khăn giấy lau từ bàn ăn xuống mặt sàn, cuối cùng mới dừng lại nơi đầu ngón tay.

Có lẽ do phản ứng chậm mà vết thương ban nãy vốn không hề hấn gì giờ lại nhoi nhói. Chẳng còn tâm trạng nào mà đan khăn nữa, cô lục tung tủ thuốc một hồi mới tìm được băng cá nhân, dán xong liền vô thức đến bên cửa sổ.

Mưa tí tách rơi, mà hôm nay cũng là ngày Mộ Lam tiễn bố mẹ nuôi của anh về với cát bụi.

****

Tang lễ của cặp vợ chồng họ Mộ được cử hành ở nghĩa trang Lan Lăng, nghi thức đơn giản, tại điểm đưa tiễn cũng chỉ có người con nuôi Mộ Lam và vài người bạn quen thân của hai vợ chồng lúc sinh thời.

Nhân viên nhà tang lễ từng hỏi Mộ Lam định chọn cách nào để đưa tiễn người đã khuất, đồng thời đề xuất lưu lại tro cốt. Lúc ấy anh đã từ chối, chọn không giữ lại tro, sau đó tự mình rải tro dọc về phía nam Trường Giang, con sông nơi bố mẹ nuôi anh lần đầu gặp mặt.

Bố mẹ nuôi không để lại gì nhiều, thứ đáng giá nhất có lẽ là căn nhà cũ nơi lưu giữ hàng trăm cuốn sách hai người sưu tầm mấy chục năm nay. Đống sách đó Mộ Lam đã đọc được hơn phân nửa, nói thật thì một vài thứ viết trong đó trái ngược hẳn với những gì bọn họ thường dạy anh.

Hiện tại người đi rồi, sách giữ lại cũng vô dụng, anh liền nghĩ tới việc quyên góp cho thư viện.

Lúc Trình Quả gọi điện tới thư viện Hống Châu, Mạnh Nhuế là người tiếp điện thoại. Khi ấy cô vừa mới trả lời tin nhắn mời cơm của bọn Tạ Úc xong, bọn họ muốn cảm ơn vì lần trước cô đã mời bọn họ tới dự tiệc.

“Ông chủ chúng tôi có một số sách lớn muốn quyên góp cho thư viện thành phố, anh ấy đã liên hệ trước với quản lý ở đây và quản lý bảo tôi gọi cho cô.” Trình Quả trình bày.

Rõ ràng là muốn tiếp cận cô mà. Theo lẽ thường, cô không muốn tiếp tục nhập nhằng với Mộ Lam nữa, huống chi cô vẫn còn bọn Tạ Thao chưa xử lý xong. Đúng vậy, cô hẳn nên nói từ chối mới phải, thế nhưng miệng lại không nghe theo lý trí cô: “Vâng.”

Bên kia đầu dây, có thể nghe rõ giọng điệu của Trình Quả như thể vừa trút được gánh nặng: “Ok, để tôi gửi địa chỉ cho cô nhé.”

Cúp điện thoại, Mạnh Nhuế bỗng thấy hơi hối hận.

Nhưng cũng chỉ là “hơi” hối hận mà thôi.

HẾT CHƯƠNG 12.