Vừa Khéo

Chương 4: Ly Hay Không Ly, Đó Là Vấn Đề




Khương Viễn Mộ chở Tiểu Lý và Bối Bối trở về ‘căn nhà’ mà bản thân cho tới bây giờ chưa về một lần, vừa để cho công nhân thuê tới dọn dẹp vệ sinh, vừa ngồi xuống ghế sofa với Tiểu Lý và Bối Bối.

Một tầng rộng lớn, phòng khách lớn, cả một thành phố phồn hoa đều che phủ ngoài cửa sổ đóng bụi. Công nhân nhanh nhẹn lau cửa sổ, bắt tay vào làm việc, lau từ trên xuống dưới, ảnh ngược mấy bóng người phản chiếu trên cửa kính càng thêm rõ ràng.

Tiểu Lý nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời cằn cỗi của anh còn sẽ có một ngày, vào buổi tối mười hai giờ, cùng bạn gái mình, ngồi trên ghế sofa trong nhà sếp với sếp…

Nói chuyện tình cảm…

Chuyện là như vầy. Anh vốn tính sắp xếp công nhân làm việc xong liền dẫn theo bạn gái mình rời đi, không nghĩ tới trước khi đi, Bối Bối nhìn thấy bộ dáng sếp nhà mình ngồi một mình trên ghế sofa nghiên cứu hợp đồng. Bối Bối như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “À này.. Khương tổng, anh rất muốn cứu vãn vợ trước…, à vợ anh sao?”

Tiểu Lý cảm thấy Bối Bối điên rồi.

Sếp anh không cần sĩ diện à? Đuổi ra khỏi nhà bị bọn họ nhìn thấy đã cực kỳ mất mặt rồi, cô vậy mà còn dám dùng loại từ ‘cứu vãn’ hèn mọn này để đi miêu tả sếp anh?

Tiểu Lý kéo Bối Bối, ý bảo cô im miệng, đừng xen vào việc của người khác.

Nhưng không nghĩ tới sếp ngồi trên ghế sofa bình tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn Bối Bối một cái, nói: “Đúng vậy.”

Anh thừa nhận rồi!

Tiểu Lý kinh ngạc đến ngây người.

Khương Viễn Mộ nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói với Bối Bối: “Mặt khác, nếu cô có thời gian, tôi có chuyện muốn tham khảo ý kiến cô một chút.”

Bối Bối nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Ừm… được thôi, chờ tôi chút, tôi đi toilet cái đã.”

Bối Bối đi toilet, để lại Tiểu Lý sâu sắc cảm thấy không ổn. Sếp à, chuyện tình cảm có thể tư vấn bậy bạ vậy được sao? Tiểu Lý ngồi vào bên người Khương Viễn Mộ: “Sếp à, anh xem chuyện hôn nhân này đi, tụi em còn chưa trải qua, em sợ Bối Bối không chuyên nghiệp, nếu không…”

“Không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi. Không thể không công chiếm dụng thời gian của cô ấy, phí tư vấn tôi sẽ trả 1000 một giờ cho cô ấy.”

Tiểu Lý lập tức liếm môi: “Tiền bạc không quan trọng, em là cảm thấy mấy chuyện níu kéo phụ nữ này vẫn nên hỏi đàn ông thì hơn, em có kinh nghiệm, em làm được, sếp anh muốn hỏi gì?”

Khương Viễn Mộ liếc nhìn Tiểu Lý một cái.

Sau đó hai người bọn họ liền bị giữ lại.

Mẹ của Bối Bối là nhân viên công tác xã hội, đối với việc hoà giải quan hệ, hiển nhiên trong ba người cô là người quen thuộc nhất. Lúc bắt đầu nói chuyện, Bối Bối muốn nắm giữ quyền chủ động: “Khương tổng, mạo muội hỏi một câu, giữa vợ chồng hai người có chuyện gì mà cô ấy mới kiên định muốn ly hôn với anh như vậy?”

Khương Viễn Mộ bình tĩnh trả lời: “Quan trọng sao?” Sau đó anh cường thế lấy lại quyền khống chế của mình, “Quan hệ thân mật của hai người được thiết lập như thế nào?”

Tiểu Lý và Bối Bối nhìn nhau. Bối Bối vò đầu: “Quan hệ thân mật?” Tiểu Lý cũng không biết cách đáp lại.

Khương Viễn Mộ thấy thế, đổi câu tiếng người: “Hai người bắt đầu yêu đương thế nào?”

“À!” Bối Bối hiểu rồi, “Tụi tôi là bạn thời đại học, có lần tôi té từ trên cầu thang xuống bị trật chân, là anh ấy cõng tôi đến trạm y tế của trường, sau đó thì quen nhau.”

Khương Viễn Mộ nhíu mày, Tiểu Lý đã đọc hiểu nét mặt anh, anh giống như đáng nói ‘vậy thôi hả?’

Tiểu Lý lau mồ hôi trán: “Kỳ thật năm nhất em đã thích Bối Bối rồi, trước đó vẫn không dám thổ lộ, nhưng lại lặng lẽ giữ gìn mối quan hệ với cô ấy, đến lúc cô ấy trẹo chân, em đây không phải có cơ hội thuận nước đẩy thuyền…”

Khương Viễn Mộ gật đầu, phân tích: “Chủ động xuất kích, thời gian dài ở chung tạo nên sự tin tưởng, sự kiện đột ngột xảy ra càng làm sâu sắc thêm sự tin tưởng.” Anh ngẩng đầu nhìn Bối Bối, “Từ đại học đến giờ cũng bảy năm rồi hả?”

Bối Bối xoè ngón tay ra đếm: “Tám năm rồi.”

“Trên người cậu ta có điểm gì đặc biệt hấp dẫn cô tới bây giờ?”

Bối Bối bị hỏi đến ngây người, cô nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày: “Đúng vậy, có gì a…”

Tiểu Lý đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân hôm nay tham tài sợ là chuyện không may tới rồi.

Khương Viễn Mộ tiếp tục hỏi: “Lý do để cô ở cùng cậu ta tám năm là gì?”

Bối Bối càng rơi vào trầm tư.

Khương Viễn Mộ hỏi tiếp câu thứ ba. “Không có sao?”

Tiểu Lý hoàn toàn luống cuống, liền vội mở miệng: “Em rất yêu Bối Bối!” Anh cảm thấy không thể để mặc Khương Viễn Mộ hỏi tiếp như vậy, Khương Viễn Mộ tư vấn với anh mà nói là vấn đề mất mạng a!

Khương Viễn Mộ và Bối Bối đều nhìn về phía anh.

Tiểu Lý ngồi nghiêm chỉnh, “Em biết rõ, sau này em muốn sống cùng Bối Bối. Đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng không được. “

Khóe miệng Bối Bối nhếch lên lại ép xuống, cảm xúc rõ ràng có chút vui sướng nhảy nhót.

Khương Viễn Mộ nhíu mày, hơi có chút thất thần sờ cằm, rơi vào trầm tư.

Tiểu Lý lại quay đầu nói với anh: “Sếp à, kỳ thật em cho rằng, cái gì mà kỹ xảo tranh luận, trong vấn đề tình cảm này đều không dùng được, quan trọng nhất vẫn là chân thành. Nếu anh thật sự thích chị Mạc Lâm, lại không nỡ rời xa chị ấy, anh liền chân thành nói cho chị ấy biết là được. Giống như em, em vẫn luôn rất chân thành với Bối Bối!”

Tiểu Lý bày tỏ lòng trung thành, đang mặt mày đưa tình với Bối Bối, Khương Viễn Mộ lại bình tĩnh mở miệng: “Tôi và Mạc Lâm không có tình cảm gì.”

Tiểu Lý và Bối Bối sửng sốt.

Khương Viễn Mộ đặt hợp đồng xuống, lật xem. “Tôi chỉ là không muốn ly hôn.”

Hai người càng thêm kinh ngạc.

Tiểu Lý không dám mở miệng, Bối Bối lại có chút tức giận: “Anh không thích cô ấy à?”

Khương Viễn Mộ dời mắt khỏi hợp đồng, bình tĩnh lại lý tính: “Thích là gì?”

Bối Bối nói không nên lời nhưng lại cảm thấy khó chịu: “Anh không thích cô ấy lại muốn giữ cô ấy lại làm gì?”

“Người với người không giống nhau. Cùng một sự việc người khác nhau làm có lý do khác nhau, cô với Tiểu Lý là thích, tôi và Mạc Lâm… có lý do của chúng tôi. Vốn tôi còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng cảm ơn hai người, trong quá trình tham khảo ý kiến của hai người, tôi đã nghĩ rõ ràng đạo lý này.”

“Hai người kết hôn, là hôn nhân đó, chứ không phải những chuyện khác, không có tình yêu có thể ở cùng một chỗ sao?”

Khương Viễn Mộ tiếp tục lý trí hỏi dò: “Tình yêu là gì?”

Bối Bối lại á khẩu không trả lời được, trong lòng tức giận không thôi, lại không nói nên lời, lúc này chỉ hận bản thân ít đọc sách.

Cô xách túi trực tiếp đứng lên: “Khương tổng, thứ cho tôi nói thẳng, hôn này của anh chỉ sợ định là phải ly rồi.”

Bối Bối xoay người rời đi, Tiểu Lý nói tiếng xin lỗi với Khương Viễn Mộ, vội vàng đuổi theo Bối Bối. Hai người một trước một sau rời đi, trong căn nhà ngoại trừ tiếng nhóm công nhân làm việc, không còn tiếng người.

Khương Viễn Mộ nhìn cửa kính được chùi sáng loáng, nhìn bóng đêm bên ngoài, rất nhanh liền tìm được phương hướng nhà Mạc Lâm. Từ cửa sổ nhà anh vừa lúc có thể thấy đèn cửa sổ nhà Mạc Lâm, chỉ là cách quá xa, ngọn đèn trở nên nhỏ bé lại mơ hồ, hóa thành ngọn đèn bình thường như bao ngọn đèn trong các ngôi nhà thành phố.

Khương Viễn Mộ gõ gõ lên cửa sổ kính ở phương hướng nhà Mạc Lâm.

Anh nghĩ, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, với anh mà nói giống như một vụ làm ăn, nhất định phải thương lượng.

Ly hôn là tuyệt đối không có khả năng.

Vào ngày thứ hai sau ly hôn, Mạc Lâm vẫn như cũ sửa soạn đi làm.

Cô mở một studio thiết kế của riêng mình ở khu công nghệ văn hoá, một cửa hàng nhỏ, không lớn, chủ yếu thiết kế trang sức châu báu.

Đối tác là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Trình Lộ Lộ. Điều kiện gia đình Trình Lộ Lộ tốt, vì không để bản thân tốt nghiệp đã thất nghiệp, lúc học đại học cô liền nhìn trúng tài năng thiết kế của Mạc Lâm, vừa tốt nghiệp liền moi một khoản tiền lớn từ trong tay ba cô đầu tư cho Mạc Lâm, mở cho cô một studio châu báu nhỏ độc lập.

Trình Lộ Lộ ham chơi, cách ba hay năm ngày sẽ tới cửa hàng một chuyến, chuyện chủ yếu do Mạc Lâm quản lý.

Hôm nay vừa đúng ngày Trình Lộ Lộ ‘sủng hạnh’ cửa hàng, không nghĩ tới Mạc Lâm lại phá lệ nói với cô cô muốn xin nghỉ phép. Trình Lộ Lộ cảm thấy vô cùng lạ, tính trêu ghẹo Mạc Lâm. Mạc Lâm trực tiếp nói với cô.

“Buổi chiều 3 giờ mình phải đi ly hôn.”

Chiếc túi nhỏ giá trị xa xỉ trên vai Trình Lộ Lộ rớt cái bịch xuống đất.

“Ly gì?” Cô hỏi lại.

“Ly hôn.” Mạc Lâm rất bình tĩnh.

Trình Lộ Lộ mở to miệng nhìn Mạc Lâm, nhìn hồi lâu: “Cùng ai?”

Mạc Lâm khó hiểu: “Trùng hôn là phạm pháp, chỉ có thể là ly hôn với Khương Viễn Mộ.”

Trình Lộ Lộ không dám tin: “Đột nhiên như vậy?”

Không đợi Mạc Lâm trả lời, cửa hàng bọn họ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hai người quay đầu nhìn lại, vai nam chính trong câu chuyện Khương Viễn Mộ đang đứng tại cửa hàng nhỏ, lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Chết yểu rồi, trời sập rồi, Khương Viễn Mộ vậy mà xuất hiện ở cửa hàng bọn họ?

Không chỉ Trình Lộ Lộ kinh ngạc mà ngay cả Mạc Lâm cũng vậy.

Vào lúc 10 giờ ngày làm việc, Khương Viễn Mộ vậy mà xuất hiện bên ngoài chỗ làm? Đây chính là lần đầu tiên trong năm năm này.

“Quấy rầy rồi.” Khương Viễn Mộ đi đến, “Anh nghĩ cả một đêm, vẫn muốn nhanh chóng nói chuyện với em.”

Mạc Lâm sửng sốt một hồi, khôi phục bình tĩnh, gật đầu: “Mời vào.”

Vẻ mặt Trình Lộ Lộ mê hoặc, mặt nhăn như trái bí đỏ, nhìn Mạc Lâm lại nhìn Khương Viễn Mộ, làm sao vậy? Cô mất trí nhớ rồi hả? Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm sao lại biến thành như vậy rồi hả? Cô nhớ lần trước cô gặp hai người bọn họ vẫn là đôi vợ chồng mẫu mực mà?

Mấy ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cửa hàng không lớn, hai người ngồi ở hai bên bàn nhỏ trong cửa hàng. Trình Lộ Lộ rót hai ly trà cho bọn họ, vốn muốn ngồi xuống bên cạnh Mạc Lâm hóng chuyện, nhưng Khương Viễn Mộ cấp cho cô một ánh mắt.

Trình Lộ Lộ sờ mũi, tự mình thức thời đi đến bên trong quầy, giả bộ bản thân không ở đó duỗi dài lỗ tai.

Mạc Lâm nhìn Khương Viễn Mộ, đi thẳng vào vấn đề: “Về chuyện ly hôn, anh Khương hiện tại suy nghĩ rõ ràng chưa?”

Hai chữ anh Khương có chút kích động thần kinh Khương Viễn Mộ, nhưng anh vẫn không chút biến sắc. “Ừm.” Anh cũng đi thẳng vào vấn đề, đẩy tập hồ sơ tới trước mặt Mạc Lâm: “Anh muốn tiếp tục hợp đồng.”

Mạc Lâm ôm ly trà ấm tay, nhìn bốn chữ ‘Hợp đồng gia hạn’ trên tờ giấy A4, mày từ từ nhíu lại.

Khương Viễn Mộ đoán trước được phản ứng của Mạc Lâm, nhưng chân thật nhìn cô nhíu mày lại nhìn thấy cô mang vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, thần kinh Khương Viễn Mộ không hiểu sao lại kích động. Anh theo thói quen mặt lạnh, mặc cho ai cũng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì. Cho dù là Mạc Lâm.

Mạc Lâm đưa ra câu hỏi từ sâu tận đáy lòng. “Vì sao?”

“Bởi vì không có lý do ly hôn.”

“Hợp đồng đáo hạn rồi.”

“Cho nên anh tới gia hạn.”

Mạc Lâm im lặng, cô suy nghĩ một hồi: “Thật ngại quá, em không thể không vạch ra vấn đề logic trong lời nói của anh. Chúng ta ly hôn là theo hợp đồng đã ký năm năm trước, đây là lý do phải ly hôn. Trừ phi bởi vì thực tế có những lý do cần thiết khiến chúng ta phải gia hạn hợp đồng, nếu không chúng ta hoàn toàn không cần ký hợp đồng gia hạn. Mà đến hiện tại, em không nghe lý do như vậy, cho nên em cho rằng yêu cầu của anh không hợp lý.”

Mạc Lâm đẩy tập hồ sơ trên bàn về chỗ Khương Viễn Mộ: “Em từ chối gia hạn.”

Khương Viễn Mộ nhìn thoáng qua hợp đồng trên bàn, ánh mắt lại rơi vào trên người Mạc Lâm. Mạc Lâm không e dè nhìn thẳng Khương Viễn Mộ.

Ánh mắt giao nhau trong không trung.

Trình Lộ Lộ ở một bên nhìn hai người, cô khẩn trương che miệng, không khí này khiến cô không dám thở mạnh.

“Anh cho rằng quãng đời còn lại của anh nên ở cùng em, đổi lại là người khác cho dù là ai cũng không được.” KhươngViễn Mộ nói, “Đây chính là lý do anh nhất định phải gia hạn. Em đồng ý không?”

Mạc Lâm sững sờ, sau một hồi, mãi đến ánh mắt có chút khô khốc, cô mới nhớ tới nháy mắt. Cô nháy liên tục vài cái, đầu óc đóng băng rốt cuộc hoạt động lại.

Cô không trả lời vội, cúi đầu uống ngụm trà.

“Anh Khương.” Cô nhuận giọng nói, “Đây là lý do anh nhất định phải gia hạn, không phải của em.” Cô giương mắt lần nữa nhìn thẳng Khương Viễn Mộ. “Em không đồng ý.”

Mạc Lâm từ trong nội tâm thừa nhận, Khương Viễn Mộ có lẽ là người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể chung sống tốt với cô. Nhưng hôn này…

Đã, định, phải, ly.