Dương Vân ở lại một tuần, trước lúc về Bắc Kinh, chị định chào tạm biệt Khương Nghị và các nhân viên. Bởi vì trong thời gian ở lại đây, chị đã tạo được mối quan hệ tốt với tất cả mọi người.
Không ngờ lúc chị vừa đến cửa thì thấy đạo diễn Khương và phó đạo diễn đang bàn chuyện gì đó. Vừa định quay lưng đi lại nghe thấy hai từ “rút vốn” khiến chị dừng chân lại.
“Lão Khương, hôm nay lại có nhà đầu tư rút vốn.” Phó đạo diễn Trương chán nản nói.
Sắc mặt Khương Nghị mang theo vài phần mỏi mệt, mấy ngày nay vì chuyện đầu tư mà ông đau đầu khủng khiếp: “Tài chính của chúng ta còn chống đỡ được bao lâu nữa?”
Phó đạo diễn Trương nói: “Tháng này không thành vấn đề nhưng sau đó phải dời đến địa điểm khác, sợ là tốn thêm không ít tiền.”
Bọn họ đang trong tình trạng khẩn cấp rồi.
“Bình tĩnh đã. Tôi lại đi kêu gọi tiếp.” Khương Nghị an ủi.
“Giờ có tìm được thì cũng chỉ là vài nhà đầu tư nhỏ thôi. Tiền họ bỏ ra còn không đủ nhét kẽ răng nữa.”
Có lẽ là đang trong lúc nóng nảy, cho nên có người đưa ra ý kiến: “Hay là… chúng ta cứ đồng ý với họ đổi Tinh Dã đi ······”
“Lão Lâm, đừng nói bậy.” Khương Nghị ngắt lời: “Tôi đã nói rất rõ rồi. Không thể kéo bọn nhỏ vào ······”
Lúc bọn họ đang thảo luận, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của biên kịch Trần: “Sao cô Dương lại đứng ở đây? Đến tìm đạo diễn Khương à?”
Âm thanh trong phòng nghỉ im bặt. Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng thời đứng dậy đi ra, quả nhiên thấy Dương Vân đang đứng đó. Biên kịch Trần nhìn biểu cảm của họ thì lập tức hiểu ra họ đang bàn chuyện gì.
Dương Vân nhìn Khương Nghị khiến ông cảm thấy hơi xấu hổ: “Cô Dương nghe thấy gì rồi?”
Dương Vân bình tĩnh trả lời: “Cái gì cũng nghe thấy.”
Khương Nghị gật đầu: “Cô Dương, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Dương Vân đi theo họ, ngồi xuống ghế, cô nhìn người đàn ông vừa nhắc tới Tô Tinh Dã, hỏi: “Chuyện của Nhà đầu tư có liên quan gì đến Tinh Dã nhà tôi?”
Khương Nghị phủ nhận: “Không có, không liên quan gì cả, cô Dương ······”
“Đạo diễn Khương, tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”
Khương Nghị nhìn vẻ mặt kiên trì của Dương Vân, nhìn phó đạo diễn Trương một cái rồi im lặng. Cuối cùng, phó đạo diễn Trương đành kể lại chuyện ngày đó.
Nghe xong, sắc mặt Dương Vân trầm xuống ngay tức khắc: “Mời rượu?”
Khương Nghị biết Dương Vân rất bảo vệ Tô Tinh Dã. Dù gì ông cũng là một người đã trải đời nên liền cảm nhận được khí thế áp bức toát ra từ trên người Dương Vân.
Dương Vân nhìn thoáng qua gương mặt mỏi mệt của Khương Nghị, biết chuyện này cũng không thể trách ông. Dù sao cũng vì bọn họ từ chối yêu cầu của Nhà đầu tư nên mọi chuyện mới đến nông nỗi này. Chị bèn hòa hoãn lại một chút, hỏi: “Tổn thất bao nhiêu rồi?”
Phó đạo diễn Trương nhìn chị: “Cô Dương hỏi để làm gì?”
“Các người cứ trả lời đi.”
Khí thế của Dương Vân quá mạnh mẽ khiến phó đạo diễn Trương mấp máy môi.
Khương Nghị đáp: “Gần hai trăm triệu.”
“Hai trăm triệu? Chiếm bao nhiêu phần trăm tổng đầu tư?”
“50%.”
“Nói cách khác, tổng vốn đầu tư của bộ phim là bốn trăm triệu?”
“Đúng vậy. Người rút vốn chính là Nhà đầu tư lớn nhất. Ông ta đầu tư hai trăm triệu, bây giờ rút đi cũng kéo theo nhiều nhà đầu tư nhỏ.”
“Ok. Tôi hiểu rồi. Các người chờ tôi một chút.” Dương Vân đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phó đạo diễn Trương hòi Khương Nghị: “Rốt cuộc cô ấy định làm gì thế?”
Khương Nghị lắc đầu: “Sao tôi biết được.”
***
Không lâu sau, Dương Vân gọi tới. Lúc nghe được những điều chị nói, Khương Nghị suýt chút nữa đã làm rơi di động, không thể tin được hỏi: “Dương ··· Cô Dương, cô nói cái gì? Cô vừa nói gì cơ?”
Sự khác thường của Khương Nghị khiến cho phó đạo diễn Trương chú ý, bèn ngẩng đầu lên từ kịch bản nhìn qua.
Dương Vân lặp lại: “Tôi nói, tôi đầu tư ba trăm triệu. Đủ không?”
“Ba ··· ba trăm triệu?” Khương Nghị nói lắp: “Cô Dương, cô nói cô muốn đầu tư cho ≪Quyền Mưu≫ ba trăm triệu?”
Nghe thấy con số ba trăm triệu, phó đạo diễn Trương lập tức bật dậy, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Khương Nghị.
“Ừ, có vấn đề gì sao?”
Khương Nghị cứng đờ lắc lắc đầu, đáp: “Không có, không có vấn đề gì.”
“Không có vấn đề là được. Lúc nào rảnh thì ông sửa lại hợp đồng nhé. Ký hợp đồng xong rồi tôi sẽ chuyển tiền cho ông.”
“Ngày mai đi, ngày mai tôi rảnh.” Khương Nghị lập tức đáp.
“Ok. Chiều mai tôi phải về Bắc Kinh, sáng mai chúng ta gặp mặt ký hợp đồng.”
“Ok ok, không thành vấn đề!”
Dương Vân đầu tư ba trăm triệu nên liền trở thành nhà đầu tư lớn nhất. Bây giờ Tổng giám đốc Vương rút vốn kéo theo cả Ngô Bân rời đi, ông nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Cô Dương, vậy bên nhà làm phim của chúng tôi······”
“Chờ ký hợp đồng xong tôi sẽ có sắp xếp.” Dương Vân tạm dừng một chút, tiếp tục: “Đúng rồi, chuyện này không cần nói cho Tinh Dã biết, để con bé yên tâm đóng phim. Hơn nữa, tôi hy vọng sau này diễn viên của chúng ta chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được. Những cái tiệc tùng linh tinh gì đó cứ bỏ hết đi.”
Lời Dương Vân nói sao Khương Nghị có thể không hiểu. Ký kết xong, tất nhiên chị sẽ trở thành nhà đầu tư lớn nhất của ≪Quyền Mưu≫ và mọi quyền lợi sẽ rơi vào tay chị ấy. Ông đương nhiên phải đáp ứng mọi yêu cầu của chị.
“Ok. Vậy là tốt rồi, không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, phó đạo diễn Trương kích động đã lâu đột nhiên xông tới ôm chặt lấy Khương Nghị: “Lão Khương! Lão Khương!! Là thật ư!! Là thật có đúng không?”
Khương Nghị thiếu chút nữa bị lắc đến không thở nổi, nhanh tay đấm bạn mình một cái mới được buông ra. Ông cười gật đầu: “Đúng vậy, là thật.”
Phó đạo diễn Trương hào hứng đi qua đi lại, không quên lặp lại câu hỏi: “Cô Dương thật sự đầu tư ba trăm triệu ư? Là ba trăm triệu đó!!!”
Khương Nghị khẳng định lại một lần nữa: “Đúng vậy, ≪Quyền Mưu≫ đã có người đầu tư mới, hơn nữa quỹ đầu tư còn vô cùng dồi dào.”
Khương Nghị chưa từng nghĩ tới Dương Vân sẽ đầu tư cho ≪Quyền Mưu≫. Lúc mới quen, cứ tưởng chị chỉ là một người đại diện bình thường mà thôi, không ngờ trước khi đi lại cho họ một bất ngờ lớn như vậy.
Phó đạo diễn Trương hưng phấn xoa tay, một lát sau, ông mới hơi bình tĩnh lại, hỏi: “Rốt cuộc Dương Vân có lai lịch gì vậy? Ra tay cũng quá rộng rãi rồi?!”
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Khương Nghị nghĩ nghĩ rồi nói: “Lai lịch gì thì tôi không biết, nhưng có thể khẳng định rằng việc cô ấy đầu tư hoàn toàn là vì Tinh Dã.”
Phó đạo diễn Trương phân tích: “Đúng vậy, là người đại diện của Tinh Dã nên tất nhiên là vì con bé. Nhưng cô ấy lại không phải người của Hạo Nguyệt, có lẽ nào người đầu tư thật sự chính là người nhà của Tinh Dã không?”
“Không sai, hẳn là gia đình của con bé đầu tư.”
“Vì con cháu mà đầu tư hẳn ba trăm triệu. Chúa ơi, rốt cuộc Tinh Dã có bối cảnh hùng hậu như thế nào đây?”
“Không biết, nhưng nhất định là không thiếu tiền.”
“Đương nhiên rồi, ném ba trăm triệu mà cứ tưởng là ba nghìn đồng, có thể thiếu tiền sao?”
“À quên mất. Cô Dương còn nói, chuyện này không cần nói cho Tinh Dã, để con bé chuyên tâm đóng phim.”
Phó đạo diễn Trương cảm thán: “Lão Khương à, tôi đã hiểu vì sao lúc ấy Tinh Dã dám làm như vậy rồi. Vốn là đại tiểu thư quyền quý, chỉ vài nhà đầu tư nhỏ bé sao có thể làm con bé sợ.”
Biểu cảm của Khương Nghị mang theo vài phần nghiêm túc, “Tinh Dã không phải người như vậy.”
Phó đạo diễn Trương gật đầu: “Tôi biết mà.”
Từ khi mở máy đến giờ chưa từng thấy Tinh Dã than một tiếng. Mặc dù không phải xuất thân chính quy nhưng cách diễn rất tự nhiên, có điều gì không hiểu thì hỏi. Rõ ràng sinh ra đã ở vạch đích nhưng lại nỗ lực nhiều hơn cả người bình thường. Tuổi còn nhỏ nhưng không ngạo mạn, nóng nảy, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh ai. Thành thật, kiên định lại lễ phép.
Bình thường cô không thích nói chuyện, lúc các diễn viên khác tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm thì cô lại yên tĩnh ngồi một bên đọc kịch bản. Tính cách hơi trầm tĩnh nhưng lại không phải là lạnh nhạt. Rõ ràng nhà có bối cảnh, nhưng trên người lại không có chút tính kiêu ngạo nào của thiên kim tiểu thư. Cô mang đến cho người ta cảm giác giống như một dòng suối nhỏ, trong suốt, chảy róc rách, sạch sẽ và thuần khiết, tươi đẹp.
Từ cách Dương Vân bảo vệ thì hẳn là khi ở nhà cô rất được cưng chiều. Có một đứa con ưu tú như vậy, bố mẹ hẳn sẽ rất tự hào. Từ tính cách của Tinh Dã, có thể thấy cha mẹ chắc phải là những người rất tài giỏi mới nuôi dạy ra một đứa con tuyệt vời như vậy.