Vừa Gặp Đã Thương

Chương 3




Thiếu niên ngược sáng đi đến, khuôn mặt trong trẻo, mặt mày ngậm cười, khóe miệng khẽ nhếch, một giây sau giống như định mở miệng nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì một tiếng chuông báo thức không hề báo trước lanh lảnh vang lên, thân hình thiếu niên trước mặt dần dần tan rã.

Mà người đang nằm trên giường cũng đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà trắng như tuyết, cô sửng sốt hai giây, lẩm bẩm: “Hóa ra là mơ à?”

Tô Tinh Dã lau lớp mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, bấy giờ mới vực dậy tinh thần xuống giường, rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Giống như hai ngày trước, khi cô chạy bộ xong trở về, Tiểu Mặc đã đứng chờ ở cửa, họ cùng đến phim trường.

Sau hai ngày bị sắc đẹp tấn công dữ dội, Tiểu Mặc cảm thấy năng lực cưỡng lại của mình đã mạnh hơn một chút.

“Hôm nay cô chính thức quay rồi, có thấy căng thẳng không?” Trên đường đến đoàn phim, Tiểu Mặc hỏi Tô Tinh Dã.

Nếu nói không căng thẳng thì không có khả năng, dù sao cô cũng chưa từng diễn xuất qua, vì vậy liền thành thật gật đầu: “Có một chút.”

“Không sao đâu, không cần căng thẳng. Đây là lần đầu cô đóng phim nên hẳn thái độ của đạo diễn Triệu đối với cô sẽ không quá nghiêm khắc đâu.”

Sau khi vào đoàn phim, Tiểu Mặc trực tiếp dẫn cô đến phòng hóa trang của diễn viên. Cô ấy nhìn một vòng, rồi cất tiếng gọi một người phụ nữ: “Chị Phan Kỳ, đây là cô Tô thủ vai Tiên Nhạc, chị có thể trang điểm cho cô ấy trước không?”

Phan Kỳ nhìn sang bên này, sang sảng đáp: “Có thể chứ.”

Tiểu Mặc dặn dò Tô Tinh Dã hai câu rồi mới rời đi. Tô Tinh Dã chủ động đi tới chỗ Phan Kỳ, gọi một tiếng: “Xin chào chị Phan.”

“Tiểu Tô, đến đây ngồi trước đi.”

Tô Tinh Dã nghe lời đi sang bên đó ngồi.

Trước khi hóa trang, Phan Kỳ quan sát nền da của Tô Tinh Dã trước, rồi không khỏi âm thầm cảm thán, mặt mộc không trang điểm, môi hồng răng trắng, lông mi nhỏ dài như một cây quạt nhỏ tinh xảo, con ngươi trong vắt, sạch sẽ, quả đúng như câu, con gái hai mươi như hoa.

Tô Tinh Dã yên tĩnh ngồi trước gương, hơi rũ mắt, tùy ý Phan Kỳ thoa phấn bôi kem lên mặt mình. Nhưng đúng vào lúc này, cô lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi không xa, “Cảm ơn chị.” Chỉ có bốn chữ, nhưng lại khiến khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tô Tinh Dã xuất hiện một tia biến hóa, cô không nhịn được ngước mắt liếc nhìn qua gương, cái nhấc mắt này vừa vặn nhìn thấy một bóng người cao lớn từ phía sau đi qua.

Có lẽ do dáng người anh cao, sải chân cũng rộng, nên anh chỉ bước qua trong một thoáng ngắn ngủi mà thôi, và tất nhiên Tô Tinh Dã cũng sẽ không làm ra hành động lộ liễu như nhìn theo anh, chỉ là bóng người chợt lóe lên đó lại khơi gợi lên ký ức đêm qua của cô, giọng rất giống, thân hình cũng rất giống…

Bởi vì làn da của Tô Tinh Dã vốn đã trắng, mà Tiên Nhạc lại là một nhân vật không nhiễm bụi trần nên Phan Kỳ chọn kiểu trang điểm sạch sẽ, trong trẻo cho cô. Vốn nền da của Tô Tinh Dã đã tốt sẵn rồi nên Phan Kỳ không gặp chút khó khăn nào trong việc này.

Phan Kỳ nhìn cô gái trong gương, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, kỳ thực khuôn mặt Tô Tinh Dã có mấy phần cổ điển, bây giờ trang điểm xong, càng phác họa triệt để hơn mấy nét đó. Phải mất mấy giây sau cô ấy mới phản ứng lại được, nói một câu từ đáy lòng: “Rất đẹp, kiểu trang điểm này rất hợp với cô.”

Tô Tinh Dã cũng nhìn lớp trang điểm của mình, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị Phan.”

Phan Kỳ cười lắc đầu: “Thợ hóa trang còn chưa tới, cô đi thay trang phục trước đi rồi hẵng quay lại đây làm tạo hình.”

“Vâng.”

Thợ hóa trang mới vừa cài một cây trâm lên tóc cô, thì trợ lý phim trường đã vọt vào: “Diễn viên thủ vai Tiên Nhạc đã chuẩn bị xong chưa?”

Thợ hóa trang lập tức đáp: “Xong rồi đây. Tiểu Tô, cô theo cậu ấy tới chỗ quay phim đi.”

Tô Tinh Dã ôn hòa gật đầu, sau đó từ trên ghế đứng lên.

Trợ lý phim trường vốn đang đứng đợi bên cửa, nhưng sau khi Tô Tinh Dã đứng lên, hai mắt lập tức trợn to lên.

Tô Tinh Dã đi theo trợ lý đến tổ quay, cả đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, lúc đi qua còn để lại không ít lời bàn tán xì xào.

“Người vừa nãy… đi cùng trợ lý phim trường chính là diễn viên đóng vai Tiên Nhạc phải không? Tôi nhớ y phục trên người cô ấy chính là đồ hóa trang của Tiên Nhạc. Lúc trước thầy phục trang còn lo lắng người thủ vai Tiên Nhạc không thể tôn lên được hiệu quả của bộ y phục đó, kết quả hiện giờ… sao đều là con gái mà eo người ta mới đáng gọi là eo, còn của tôi y như cái thùng vậy!!!”

“Đúng là đẹp thật đó, còn có khí chất nữa, tôi nghe nói cô ấy năm nay mới 20 tuổi, đang là sinh viên Học viện múa Bắc kinh đấy.”

“Trời ạ, người học múa đều có khí chất tốt như vậy sao? Cô xem tư thái của cô ấy kìa, thật là ưu việt, tôi tổn thương quá mà!”

“Tôi đã sớm tổn thương đến chết rồi.”

“….”

Triệu Hoa bên này đang nói đùa với diễn viên, vừa nhấc mắt thấy Tô Tinh Dã được trợ lý phim trường dẫn đến, trong mắt liền phóng ra từng tia kinh diễm.

Tô Tinh Dã, người đang đi về phía bọn họ, trên người mặc một chiếc váy hoa mẫu đơn trắng bằng sa mềm, thân váy được thêu trăm đóa hoa mận nước, dáng người thon thả, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lông mày thon dài như vẽ, đôi mắt trong suốt, dịu dàng, mái tóc đen dài chỉ cài một cây trâm đơn giản, thanh tú thoát tục, khi ánh sáng chiếu lên người, trông cô giống y như Tiên Nhạc được miêu tả trong nguyên tả.

Triệu Hoa kích động đến mức tay cũng có chút run rẩy: “Tiên Nhạc, Tiên Nhạc, đúng là Tiên Nhạc rồi.”

Vẻ bất ngờ trong mắt Nhà sản xuất Trương cũng không có cách nào che lấp được, xem ra bọn họ thật sự đã nhặt được báu vật rồi.

Sau khi Tô Tinh Dã đi tới liền cất tiếng chào bọn họ: “Đạo diễn Triệu, Nhà sản xuất Trương.”

Triệu Hoa vui mừng ngắm cô một vòng: “Tiểu Tô à, nhân vật Tiên Nhạc này rất hợp với cô! Tôi thật sự không nhìn lầm mà!”

Mừng rỡ xong, lúc bấy giờ Triệu Hoa mới hỏi cô: “Chuẩn bị như thế nào rồi? Trực tiếp quay luôn có OK không?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Có thể ạ.”

“Được, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức quay cảnh đầu tiên.”

Tô Tinh Dã theo sự sắp xếp của nhân viên đứng vào vị trí của mình, lát nữa cô phải từ đây bước ra. Bản thân cô vốn cho rằng mình sẽ rất căng thẳng, nhưng khi chân chính đứng ở đây, cô ngược lại rất bình tĩnh, chỗ đứng này giống y như những lần cô đứng trên sân khấu vậy.

Ánh sáng tại hiện trường đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, các bộ phận cũng đã vào vị trí chuẩn bị, sau khi Triệu đạo hô một tiếng “Action!”, cùng với âm thanh “cạch” của tấm bảng phim khi được hạ xuống.

Tô Tinh Dã nhẹ vung tay áo dài, vội vã bước ra cùng với các vũ công khác.

Ở bên này, sau khi Thẩm Vọng Tân và Trì Hủ quay xong cảnh thứ hai, Thẩm Vọng Tân vừa định uống nước thì bị Trì Hủ kéo tay lại.

“Anh, tổ bên kia đang quay, chúng ta qua xem một chút đi?”

“Xem cái gì?”

“Còn có thể xem gì ngoài Tiên Nhạc chứ, tổ bên kia đang quay cảnh đầu tiên của Tiên Nhạc đó.” Trì Hủ tràn đầy phấn khởi.

Cuối cùng, Thẩm Vọng Tân vẫn không ngăn được cậu ta, chỉ có thể bị lôi sang tổ bên kia.

Chân phải Tô Tinh Dã trụ xuống, chân trái xoay tròn theo thân thể, tay áo bay lất phất, thân váy thêu hoa mận cuốn lên một độ cong đẹp đẽ, theo tiếng đàn mỗi lúc một nhanh, cô cũng chuyển động nhanh hơn, chuỗi ngọc lưu tô tinh tế treo bên hông cũng tung bay theo động tác của cô, ánh sáng lấp lánh vờn quanh, kỹ thuật múa uyển chuyển, mềm mại, người nhẹ tựa chim yến… Tiếng đàn từ nhanh thành chậm, tốc độ xoay tròn cũng theo đó mà nhẹ nhàng chậm lại.

Thời điểm tiếng đàn dần đi đến hồi kết, các vũ công ở xung quanh từ từ áp sát vào cô, vây cô trong một vòng tròn, thời khắc các cô ấy hạ ống tay áo xuống, thiếu nữ ở giữa chậm rãi đứng lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn duỗi ra từ trong tay áo ngọc, lông mày nhẹ quét qua, hình ảnh cố định cuối cùng chính là khóe môi hơi cong lên của cô.

“OK! Qua!” Tiếng Triệu Hoa thông qua loa truyền tới.

Khi thanh âm này vang lên, Tô Tinh Dã cũng chậm rãi đứng thẳng người, theo thói quen cúi mình với người bên dưới sân khấu, sau đó mới nghiêng người rời khỏi vị trí. Sau khi cô được hạ xuống, Triệu Hoa nói với cô: “Tiểu Tô, biểu hiện vừa nãy của cô rất đáng ca ngợi!”

Thanh âm Triệu Hoa mơ hồ mang theo chút kích động. Biểu hiện vừa nãy của cô không hề có chút luống cuống, mất bình tĩnh nào. Thay vào đó là sự nhạy cảm với ống kính, chuyển động đúng vị trí, năng lực khống chế cực kỳ mạnh, các vũ công trên cơ bản đều đi theo tiết tấu của cô. Chẳng qua khi nghĩ đến kinh nghiệm sân khấu của cô, Triệu Hoa lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Bên này, Trì Hủ nhẹ thở một hơi, giống như vừa phục hồi tinh thần lại từ trong bữa tiệc thị giác này.

“Anh, em cảm thấy, em vừa nhìn thấy tiên nữ.”

Thẩm Vọng Tân thu tầm mắt lại, nhìn Trì Hủ một chút nhưng lại không nói gì.

“Anh, anh nói xem sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ? Là tiên nữ sao?”

Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ mím môi: “Cậu tỉnh táo một chút đi.”

“Em cảm thấy mình không tỉnh táo nổi.”

“Được rồi, mau đi thôi. Không chừng lát nữa trợ lý phim trường lại đi khắp nơi tìm chúng ta đó.”

Nghe vậy, Trì Hủ mới lưu luyến không rời thu lại tầm mắt đặt trên người Tô Tinh Dã.

Bởi hai người đã rời đi nên không nhìn thấy được, sau khi họ quay người, Tô Tinh Dã cũng giương mắt nhìn qua phía bên này, nhưng ánh mắt của cô lại rơi vào người thiếu niên mặc bộ trường bào đen như mực, cài đai lưng có hoa văn cùng màu. Vai rộng, eo thon, tư thái cao lớn, kiêu ngạo, sống lưng rất thẳng, như một cây tùng bách.

“Tiểu Tô, để tôi giới thiệu với cô ba diễn viên này.”

Tiếng Triệu Hoa đột nhiên vang lên, Tô Tinh Dã hồi thần, theo bản năng nhìn về phía ông.

Triệu Hoa không nhận ra cô vừa xuất thần, mà tiếp tục giới thiệu với cô: “Hai người này là Phó Tuần, Chu Dập, thủ vai Thất hoàng tử và Bát hoàng tử. Du Thư Yên thủ vai Cửu công chúa. Sau cảnh múa ban nãy của cô sẽ là cảnh diễn với ba người này, trong kịch bản có ghi đấy, cô có nhớ không?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Nhớ ạ.”