Chương 82: Đảo đầu lâu.
Đêm tối thanh tịnh,
Vạn vật đều đang nghỉ ngơi,
Trong hang động ngoài mỏm đá, nơi bị sóng biển vỗ ào ạt vào. Đang có 3 thân hình ngồi đàm đạo bên trong.
2 người 1 thú trò chuyện với nhau cực kỳ hứng khởi, đôi lúc có kẻ lại cười lớn vỗ bàn khen hay.
‘’Dương huynh, ngươi nói đảo Đầu Sắt cứ như vậy hủy diệt rồi sao. Nơi đó không phải có 3 tên Đại Tông Sư trấn thủ a, ta còn từng giao thủ với 1 trong số đó. Kẻ đó gần như sắp chạm tới cảnh giới chân tiên, làm sao có thể bị g·iết mà không gây nên bất kỳ tiếng động gì cơ chứ???’’
Người nói là 1 người đàn ông râu tóc rậm rạp, trên người mặc lấy 1 bộ đồ da không biết làm từ sinh vật nào, 2 ống tay giống như bị cố ý kéo rách để lộ cánh tay cường tráng.
Mà người được xưng là Dương Huynh thì có vóc dáng hơi kỳ lạ, cả người có làn da trắng bệch giống như bị bệnh lâu ngày, cơ thể cực kỳ gầy gò, hơn nữa từ trên người hắn tỏa ra 1 luồng khí chất lạnh lẽo giống như đ·ã c·hết lâu ngày.
Mà tên này thật sự là người đ·ã c·hết, hắn là cái quỷ tu a. Ông tổ Đại Bảo gãi cằm gật đầu xác nhận chuyện này, tiếp đó lại cầm con cờ đánh xuống.
Người đối diện gã là 1 bà lão với mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo nhưng lại cực kỳ nổi bật với bộ lông mi cực kỳ dài tới dưới cổ. Tay bà lão cầm cờ phải run rẩy một lúc mới hạ xuống được.
‘’Bên đó bây giờ đều đã thành tử địa, ngay cả nhân tiên dò xét cũng không tra được nguyên nhân. Chỉ có thể sơ bộ phán đoán là có sinh vật dị thường cấp Hổ’’
‘’Cấp hổ sao! Thế đạo đều loạn tới vậy rồi sao…’’
Bà lão than vãng 1 cái rồi tiếp tục đánh cờ, Ông tổ Đại Bảo nhìn bàn cờ sắp bị chiếu tướng liền im lặng bỏ cờ xuống bàn không đánh nữa.
Ba người tiếp đó lại tiếp tục đàm đạo về thế sự cùng kinh nghiệm tu luyện, Đại Tông Sư không phải lúc nào cũng dễ thấy. Hơn nữa còn là cực kỳ thân thiện như này, chí ít trong những mối quan hệ trước đó của gã gần như không có.
……
Tại đảo đầu lâu bên trong,
Lúc này đang có 1 buổi tiệc lớn đang diễn ra, khắp trốn hân hoan chơi đùa vui vẻ.
Khủng long đầu búa 1 hơi ăn hết đống thức ăn trước mặt, căng da bụng trùng da mắt, tên này khoái trí nằm rạp xuống mặt cỏ, tay không ngừng vỗ lấy cái bụng căng tròn của mình.
‘’Anh Long, không nghĩ tới đồ ăn anh làm đã ngon mà lại còn bổ tới vậy. Đệ may mắn từng được ăn đan dược thất phẩm, nhưng mà công hiệu không mạnh bằng món của anh a…’’
Long đang xốc chảo xào đồ ăn nghe thế liền khịt mũi coi thường:
‘’Ta cũng lần đầu nhìn thấy khủng long ăn chay đó. Mấy món kia đều là làm từ 100% dược liệu thì có khác gì mấy viên đan dược đâu, chẳng qua là có nêm thêm chút gia vị cho dễ ăn thôi.’’
Đây cũng là lần đầu Long nhìn thấy được khủng long bằng xương bằng thịt, ai mà ngờ rằng đoàn bọn hắn đánh bậy đánh bạ lại lạc ổ của bầy khủng long, đã thế còn là 1 bầy khủng long có cách sống khổ hạnh như thầy tu.
Mà hoàn đảo này đúng là nơi ở của thầy tu, phía bên kia tòa đảo nơi con người trú ngụ chính là 1 nhóm thầy tu từ tứ phương đi về. Đem nơi đó thành lập thành 1 tòa thiền viện, chia sẻ kiến thức cùng giáo lý tôn giáo.
Đám khủng long cũng bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng này mới trở nên như vậy, hoặc là nói 1 nhóm trở nên như vậy, tên khủng long đầu búa trước mặt ngoại trừ thích ăn chay ra thì không có gì giống với thầy tu cả.
Đoàn của bọn hắn bây giờ đang ở dưới giao lưu với những người khác, mặc dù gọi là bữa tiệc ăn mừng nhưng ngoại trừ ăn ra cũng không có gì khác.
Long cũng được 1 lần thỏa mãn ham muốn nấu ăn của mình, nghe đâu ngày mai sẽ có đoàn người từ phía bên kia đảo tới. Chủ yếu là tới giao lưu với đoàn bọn hắn, tiện thể cũng muốn biết thêm tin tức về sinh vật dị thường xuất hiện gần đây.
Dù nơi này bốn phía bao vây bởi nước biển lại ít có thuyền đi ngang qua, nhưng không vì vậy mà đường truyền thông tin bị cắt đứt, vẫn sẽ có 1 số sự kiện lan truyền ra khắp nơi với tốc độ chóng mặt.
Mà sự sụp đổ của Đảo Đầu Sắt chính là 1 trong số đó, nơi đó là điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến hải trình của biển tử thần a. Bây giờ điểm khởi đầu b·ị đ·ánh sập, thì những điểm khác sẽ như thế nào chứ??
Bọn hắn mặc dù là thầy tu khổ hạnh, nhưng cũng phải ăn uống mới sống được a. Muốn trồng trọt cũng phải có hạt giống để gieo, mà gieo được lại phải cần phân bón cày cuốc để trồng a.
Mà để mua được những vật dụng này ở cái nơi ngập chìm trong nước biển như đây, thì ngoài còn chỗ nào ở các tiếp điểm cơ chứ.
Chẳng trách tin này vừa ra liền kinh động tới cả Đại Tông sư nơi này, phải đi ra trao đổi với Ông tổ Đại Bảo.
‘’Hi vọng mọi chuyện có thể tốt hơn…’’
Dọn dẹp tất cả sạch sẽ về sau, Long liền lên giường ngủ 1 giấc. Mặc dù theo lý đạt tới cảnh giới nhị phẩm như hắn đã không cần phải ngủ để lấy lại sức, nhưng Long không vì điều đó mà bỏ đi sinh hoạt thường ngày của mình a.
…….
Ngày hôm sau, 1 đoàn người từ phía Nam hoàng đảo đi tới. Bọn hắn cưỡi lấy 1 nhóm Bò Rừng Trời phi hành trên không tới. Hình tượng này kích thích Long rất lớn, bởi hình dạng mấy tên cực giống trong phim Avatar a.
Hay phải nó là từ trong phim bước ra đời thật, lại giống lấy truyền thống của Phong tộc trong thế giới kia. Cậu lại kích động muốn chạy tới bên đó giao lưu 1 lần, tiện thể muốn bắt lấy 1 tên theo mình.
‘’Quyết định rồi! Vật nuôi của mình sẽ là bọn nó.’’
Long bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục nhóm người kia cho mình 1 cơ hội. Cậu đã nghĩ tới kịch bản dùng uy danh ông tổ Đại Bảo để lấy 1 vé vào cổng.
Khủng long đầu búa giống như quen thuộc người dẫn đoàn phía bên kia thế là đi đầu ra chào hỏi:
‘’Lão tam tới à, mấy năm không gặp ngươi tựa hồ béo lên thì phải??’’
Người được gọi là Lão Tam là 1 người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, đầu trọc bóng loáng, đang cưỡi bò trời đáp xuống mặt đất. Vừa nghe được lời của khủng long đầu búa khuôn mặt ông liền nhăng lại đáp:
‘’Béo cái đầu mi! Đây gọi là lên cơ hiểu không, béo mới là ngươi đấy. Hồi trước thon gọn sao giờ giống cái thùng phi rồi? Chắc hết ăn lại nằm đây mà..’’
‘’Hahaha! Ngươi nói đúng a!!’’ Khủng long đầu búa không hề có chút gánh nặng mà thừa nhận việc này, hắn thấy có ăn là phúc. Hắn lên cân không phải là chuyện vui sao, làm sao cảm thấy mất mặt mũi được chứ.
…….
Hiện tại cảm thấy kịch bản tiếp theo có vẽ như lệch đi so với định hướng ban đầu. Mà lại hiện tại bên ngoài có chút không ổn, bang chủ hiệu lệnh tập kết huynh đệ chạy về căn cứ. Ta có cảm giác chuyến này có lẽ 1 đi không trở về, ta còn chưa tập được [Giáng long thập bát chưởng] a…. Làm sao lại tới nước này, các độc giả thông cảm nếu thấy truyện còn ra tiếp thì có nghĩa là ta đã đột phá bình cảnh xưa không bằng nay. Nhưng nếu không thấy truyện ra tiếp thì…
Tại hạ phải đi rồi, chư vị giang hồ gặp lại!