Vừa Đắng Lại Vừa Ngọt

Chương 6: Hứa hẹn với tương lai!




*Khu trung cư

Chỉ còn vài ngày nữa Sung Khi sẽ bước vào năm đầu tiên của Đại học. Trong lòng cô lúc này vừa háo hức, vừa lo lắng. Tuy là vài ngày ít ỏi nhưng đối với Sung Khi chúng rất dài khi bây giờ cô không có việc gì để làm, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi.

Lâm Sung Khi:

-Còn vài ngày nữa mới có lịch cơ à?

Cô ngồi thở dài thườn thượt trên chiếc ghế sofa. Rồi nảy ra 1 ý tưởng, cô với lấy chiếc điện thoại đang để ở bàn, gọi điện cho Tinh Kiều.

Lâm Sung Khi:

-Alo, Tinh Kiều chiều nay các cậu có rảnh không? Sang nhà mình chơi đi, làm bánh nữa. Cứ coi như 1 chút động lực tinh thần cho chúng ta sắp sửa vào năm nhất nhất của Đại học.

Hoàng Tinh Kiều:

-Ok!

Lâm Sung Khi:

-Cả Án Chi cũng đi nữa nhé?

Án Chi từ đâu đó xuất hiện bên cạnh Tinh Kiều.

Diệp Án Chi:

-Đương nhiên là mình sẽ có mặt rồi.

Lâm Sung Khi:

-Vậy 2 giờ chiều nay nha. Mình gửi địa chỉ rồi đó. Bye bye!

Tinh Kiều và Án Chi:

-Ừ, bye bye!

Sung Khi tắt máy. Rồi vui vẻ đi mua 1 ít đồ để chuẩn bị cho chiều nay.

Trên tay Sung Khi là 1 đống túi nặng trịch, cô vừa từ siêu thị về (vì nhà còn thiếu 1 số đồ gia dụng nên tiện thể đến siêu thị mua thêm chúng, thế nên mấy cái túi mới nặng như vậy). Sung Khi bước đi khó khăn, cô gần như ko nhìn thấy đường đâu nữa, chỉ cúi đầu mà đi. Và kết quả là...

Lâm Sung Khi:

-A!

Cô va vào lưng của 1 người. Đống đồ trên người Sung Khi bị rơi lung tung ra đường nhưng Sung Khi không để ý chúng mà người đang đứng trước mặt cô. Là ai thì chắc cũng đoán ra được rồi ha, anh quay lại với cái áo bị cốc nước đang cầm trên tay anh đổ ngược vào, đồ ăn anh đang xách cũng bị rơi xuống nát mất rồi.

Anh chàng:

-Ờm...

Lâm Sung Khi hoảng hốt, liên tục cúi đầu.



Lâm Sung Khi:

-Xin lỗi! xin lỗi! Tại tôi đi không để ý đường.

Anh chàng:

-Không cần phải xin lỗi, lần sau nhớ đi cẩn thận là được.

Anh vừa nói vừa nhìn chiếc áo dính nước, và "bữa trưa không thể ăn được" của anh.

Lâm Sung Khi:

-Ừm, cái đó...Đống thức ăn... tôi có thể đền được, còn áo của anh...

Anh chàng:

-Không sao...cô không cần để tâm. Thay vào đó lo cho mấy món đồ vung vãi trên đường của cô đi.

Nói xong anh cúi người xuống nhặt mấy món đồ bị rơi ra đường cho Sung Khi.

Anh chàng:

-Nè.

Anh đưa cho Sung Khi.

Lâm Sung Khi:

-Cảm ơn anh!

Rồi anh nhặt đống đồ ăn của mình rồi bỏ chúng vào thùng rác gần đó.

Anh chàng:

-Chỉ là mấy chục tệ thôi...mà vẫn tiếc.

Anh thở dài thườn thượt bước vào nhà. Sung Khi tự trách bản thân, cô gõ vào đầu mình "Haiz...Tại sao lại bất cẩn thế chứ" rồi buồn bã ôm những chiếc túi nặng về nhà để chuẩn bị cho chiều nay.

Hoàng Tinh Kiều:

-LÂM SUNG KHI! LÂM SUNG KHI!

Tinh Kiều và Án chi đang đợi trước cửa nhà Sung Khi. Nghe thấy tiếng gọi Sung Khi đang ở trong bếp, vui vẻ chạy ra đón 2 người bạn của mình vào.

Lâm Sung Khi:

-Mình đến đây. Rồi, các cậu vào đi.

Sung Khi mở cổng. Tinh Kiều và Án Chi vẫn còn ngây người nhìn quanh chung cư rộng lớn này và căn nhà xinh xắn của Sung Khi.

Diệp Án Chi:

-Woa! Chỗ này đỉnh thật.

Tinh Kiều gật đầu đồng tình. Cả 3 bước vào nhà Sung Khi.

Lâm Sung Khi:

-Các cậu thấy sao, tuyệt chứ?

Tinh Kiều và Án Chi:

-QUÁ TUYỆT.

Diêp Án Chi:

-À, phải rồi. Chúng mình có mua chút ít hoa quả nè.

Lâm Sung Khi:

-Bột mì, bơ, trứng, sữa,..mình cũng chuẩn bị đủ cả.

Hoàng Tinh Kiều:

-Ok! Giờ thì bắt đầu nào.



Cả 3 cùng vào bếp bắt đầu nấu nướng. Buổi làm bánh diễn ra xuyên xuốt chỉ có tiếng cười. Không khí luôn như vậy khi 3 người họ ở cạnh nhau.

Hoàng Tinh Kiều:

-Sung Khi! Đến bước này rồi thì phải làm gì.

Diệp Án Chi:

Tinh Kiều! Lại giúp mình 1 tay.

Lâm Sung Khi:

-Án Chi! Đừng cho nhiều đường quá nha.

Vừa bận rộn, vừa vui vẻ. Hãy cứ để tuổi trẻ như vậy

Sung Khi và Án Chi:

-Nhìn mặt cậu kìa, Tinh Kiều!

Cả 2 cười thích thú.Tinh Kiều ngơ ngác nhìn 2 người đến mặt cô dính toàn bột là bột trắng xóa mà không biết. Án Chi lấy 1 chiếc khăn lau các vết nhem trên mặt cho cô rồi giúp Sung Khi để khay bánh vào lò nướng.

Lâm Sung Khi:

- Ok! Xong phần bánh rồi, giờ làm phần nhân thôi.

Diệp Án Chi:

-Đổ sữa từ từ thôi, Tinh Kiều. Rớt ra ngoài bây giờ.

Lâm Sung Khi:

-Các cậu biết dùng máy đánh trứng không?

Tinh Kiều và Án Chi:

-Không!

Hoàng Tinh Kiều:

-Cậu làm gì vậy, Sung Khi? Bắn tung tóe hết ra ngoài rồi.

Lâm Sung Khi;

-Trách cái máy á.

Diệp Án Chi:

-Bánh chín rồi này.

Cả 3 chạy lại chỗ lò nướng lấy từng những chiếc bánh thơm lừng ra.

Lâm Sung Khi:

-Cẩn thận không bỏng nha.

Hoàng Tinh Kiều:

-WOA! Thơm thật đấy.

Diệp Án Chi:

-Trang trí thôi nào!

Mỗi người đều trang trí những chiếc bánh riêng của mình, phủ những lớp kem béo ngậy lên bánh, trang trí thêm những miếng trái cây đẹp mắt. Nghe thôi cũng thấy thèm rồi.

Sung Khi, Tinh Kiều và Án Chi:

-XONG RỒI!

Cả 3 mãn nguyện nhìn vào những chiếc bánh xinh xẻo, ngon miệng. Đó là cả 1 thành quả cho cả 1 buổi chiều chật vật. Rồi cùng nhau dọn ra chiếc thảm êm ái đã đc trải ra sẵn ở phòng khách, cùng với 1 chút nước hoa quả. Mỗi người ngồi vào vị trí của mình.

Lâm Sung Khi:



-Nhân tiện chúng ta sắp bước vào Đại học mình đã tổ chức bữa ăn nho nhỏ này để động viên, khích lệ tinh thần của mọi người.Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng bước tiếp trong 4 năm đại học này nhé.

Tinh Kiều và Án Chi gật đầu mỉm cười. Cả 3 cùng cầm những chiếc bánh ngọt lên và thưởng thức chúng. Vừa cười đùa, vừa xem TV trông thật hạnh phúc của những gương mặt trẻ tuổi.

Diệp Án Chi:

-Nè...Các cậu có thấy lo lắng không, không biết diễn tả sao nữa. Mình thấy mọi thứ bây giờ...thật mơ hồ. Mình luôn mơ ước được học tại trường Đại học này, luôn muốn được theo đuổi ngành thiết kế thời trang nhưng mà...bây giờ khi thực hiện được rồi mình lại cảm thấy chúng như 1 giấc mơ, cảm thấy lo sợ và không biết rằng lựa chọn này của mình liệu có...chính xác không.

Không khí bỗng trầm xuống, im lặng mặc cho trương chình TV vẫn đang tiếp tục. Sung Khi và Tinh Kiều suy nghĩ lời Án Chi vừa nói, mỗi người 1 lối suy nghĩ riêng.

Hoàng Tinh Kiều:

-Đúng là có chút mơ hồ, mình cũng không ngờ mình lại thi đỗ, cũng có chút lo lắng nữa. Nhưng thực ra cứ thả lỏng người thôi, chúng ta đã cố gắng hết sức để thi được vào đây đó là điều đáng tự hào, lựa chọn dù có đúng hay không thì mình...(cô ngẫm nghĩ 1 lúc) cũng không có hối hận đâu. Bởi vì mỗi phút giây mình đều được trải qua những cảm xúc khác nhau, không có lựa chọn đúng hay sai chỉ do bản thân ta cảm nhận mà thôi.

Diệp Án Chi:

-Ừm...Cậu nói đúng, mong rằng sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.

Hoàng Tinh Kiều:

-Tất Nhiên rồi!

Cả 3 mỉm cười vui vẻ nhưng Sung Khi vẫn có 1 chút vướng bận trong lòng.

Lâm Sung Khi:

-Mong rằng tương lai của chúng ta sẽ luôn tươi sáng, dù có thế nào đi nữa hãy cố gắng để vượt qua những thử thách nhé.

Tinh Kiều và Án Chi:

-Ừ!

Lâm Sung Khi:

-À! Phải rồi. Nhìn nè (cô lấy ra 1 chiếc lọ)

Diệp Án Chi:

-Bình ước nguyện?

Sung Khi lấy những tờ giấy sắc màu được đúc sẵn trong lọ ra, 1 chiếc lọ trong suốt được trang trí rất đáng yêu. Rồi từng người một viết điều ước của mình vào và bỏ vào trong lọ.

Hoàng Tinh Kiều:

-Các cậu ước gì thế.

Diệp Án Chi:

-Nói ra thì còn gì thiêng nữa

Sung Khi gật đầu. Tinh Kiều và Án Chi đều viết điều ước của mình ra rất nhiều tờ giấy nhưng Sung Khi chỉ viết vỏn vẹn có đúng 1 tờ, ai mà biết được điều ước đó là gì chứ?