Sung Khi đang ngây người bỗng chợt tỉnh, cô về nhà ăn 1 cách nhanh chóng rồi tiếp tục với công việc trang trí đến tối. Gần như đã xong xuôi, giờ cô chỉ cần quét dọn lại 1 chút là được. Nhưng mà với cái thân thể nặng trĩu, đau nhức này của Sung Khi chắc không thể tiếp tục được rồi. Cô bước vào phòng của mình với hai con mắt mỏi mệt. Cô ngồi lên giường, xoa dịu đầu óc 1 chút. Rồi nằm xuống, tắt đèn để chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Sung Khi:
- Mình còn chưa hỏi tên anh ấy nữa. Haiz...Thật là, sao có thể quyên được chứ. Thôi mọi chuyện hôm nay đến đây thôi, ngủ đi mai còn dậy sớm.
Tiếng chuông đồng hồ reo lên, trời đã sáng rồi. Sung Khi trong cái đầu tóc bù rù, ngồi dậy và tắt tiếng chuông ồn ào đó đi.
Lâm Sung Khi:
-Cảm giác nhắm mắt còn chưa đầy 1 phút nữa.
Rồi cô vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, chải lại đầu tóc,...Sau khi ăn sáng xong, Sung Khi lại cầm trên tay chiếc chổi và quét dọn lại nhà 1 lần nữa.
Lâm Sung Khi:
-Cuối cùng cũng xong rồi!
Cô nhìn quanh, căn nhà bây giờ trông thật xinh xắn và gọn gàng. Sung Khi ngồi nghỉ trên chiếc ghế sofa tại phòng khách. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên "Là Tinh Kiều gọi" - Cô cầm chiếc máy điện thoại bắt đầu 1 cuộc gọi video call.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi á! Bên đó thế nào rồi?
Tinh Kiều áp sắt mặt vào điện thoại.
Lâm Sung Khi:
-Cũng tạm ổn, mình dọn xong hết rồi, còn các cậu thì sao?
Hoàng Tinh Kiều:
-Cũng xong hết rồi, kí túc xá ở đây đầy đủ tiện nghi lắm.
Diệp Án Chi:
-Này Tinh Kiều! Cậu che hết mình rồi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Ò! Minh xin lỗi...Ok như vậy được chưa, thấy cậu rồi nè.
Tình Kiều nhanh chóng lùi ra xa để Án Chi lọt được vào khung hình.
Diệp Án Chi:
-Sung Khi, cậu thấy nhà mới thế nào?
Lâm Sung Khi:
-Cũng đầy đủ tiện nghi, nhỏ nhỏ xinh xinh,...nói chung là rất ưng ý.
Diệp Án Chi:
-Cậu ở 1 mình liệu có chăm sóc được tốt cho bản thân không đó?
Lâm Sung Khi:
-Đương nhiên là được rồi! Cậu nghĩ mình là ai chứ, mình...
Chưa kịp nói dứt lời, Sung Khi bỗng tuột tay làm rồi chiếc điện thoại, thật may là cô đã kịp đỡ nó trước khi chuẩn bị đến tiệm sửa. Màn hình của Tinh Kiều và Án Chi bỗng quay cuồng, không cần phải nói hai người cũng biết chuyện gì xảy ra,cả hai thở dài. Sung Khi ngượng ngùng chỉnh lại màn hình.
Diệp Án Chi:
-Bảo sao tụi này không lo cho được.
Lâm Sung Khi:
-Thôi nào...Không sao đâu, mình tự lo được mà. Cậu nhìn xem, nhà cửa mình cũng trang trí được hết rồi này.
Sung Khi quay quanh ngôi nhà.
Hoàng Tinh Kiều:
-Woa! Cũng đẹp đấy, cậu cho tụi mình xem từng chỗ được không?
Lâm Sung Khi:
-Ok!
Rồi Sung Khi đứng dậy giới thiệu từng phòng trong căn nhà, Tinh Kiều và Án Chi chăm chú theo dõi.
Lâm Sung Khi:
-Các cậu thấy sao, nhà của mình đẹp không?
Diệp Án Chi:
-Đẹp lắm!
Hoàng Tinh Kiều:
-Haiz...Ghen tị quá. Nhưng không sao ở đây có Án Chi cũng tốt (cô vỗ vai Án Chi), 1 mình quanh đi quanh lại trong 1 căn nhà chán lắm, nếu cậu thấy cô đơn thì gọi tụi này qua nha.
Diệp Án Chi:
-Đúng đó, có chuyện gì là phải kể cho tụi mình nghe chưa.
Cả hai nở 1 nụ cười thật tươi và khuyên bảo Sung Khi những điều cần thiết. Sung Khi chỉ gật đầu, mỉm cười đáp lại. Từ trước đến giờ luôn vậy, mỗi khi Sung Khi định làm gì thì 2 người bạn Tinh Kiều và Án Chi đều dạy bảo 1 cách kĩ càng, nhiều đến mức cô nghe đến phát ngán luôn rồi. Nhưng Sung Khi cũng rất ngoan ngoãn, chỉ gật đầu và lắng nghe những gì họ nói mặc dù cô có đã quá nhớ và soạn nó thành 1 văn bản cũng được.
Án Chi và Tinh Kiều lo cho Sung Khi là điều dễ hiểu, Sung Khi đối với họ như là 1 đứa trẻ chưa lớn và cần được bảo vệ vì cô có chút bất cẩn và ngây thơ, đặc biệt hơn Án Chi và Tinh Kiều hiểu được tình cảnh của cô lúc này. Họ cũng chính là người cho Sung Khi hiểu được nhiều thứ và luôn ở bên cạnh cô mỗi lúc cô cần. Và cũng chính họ là người đã gỡ những rắc rối trong lòng của Sung Khi khi cô vẫn là còn là 1 cô gái 16 tuổi, nhờ có 2 người mà 2 năm cấp 3 của cô chở nên vui vẻ hơn. Đó là những thứ mà Sung Khi đã hứa sẽ không bao giờ đánh mất đi.
Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng đầu dây bên kia có tiếng ồn ào.
Lâm Sung Khi:
-Bên đó có chuyện gì à? Sao ồn ào thế?
Tinh Kiều và Án Chi nhìn sang bên cạnh rồi thở dài.
Lâm Sung Khi:
-Sao thế? Có chuyện gì à?
Diệp Án Chi:
-Không có gì đâu, chỉ là bất đồng nội bộ...?
Sung Khi hiểu được vấn đề.
Hoàng Tinh Kiều:
-Họ cứ ồn ào như vậy suốt, phòng có 4 người mà họ chỉ làm như có 2 người 1 thế giới thôi vậy, có tí truyện là cãi nhau. (Cô thì thầm nhỏ)
Tiếng tranh cãi ngày càng to dần rồi bỗng có tiếng "Choang..." làm Sung Khi, Tinh Kiều và Án Chi giật mình, là tiếng thủy tinh vỡ.
Hoàng Tinh Kiều;
-Thôi xong rồi, xong rồi!
Diệp Án Chi:
-Xin lỗi Sung Khi nhưng chắc tụi mình phải dừng cuộc gọi tại đây rồi.
Lâm Sung Khi:
-Ừ, bye bye!
* Kí túc xá nữ
Tinh Kiều và Án Chi kết thúc cuộc gọi với Sung Khi, quay qua hai cô bạn cùng phòng đang đấu đá nhau.
Hoàng Tinh Kiều:
-NÀY!
2 cô bạn cùng phòng:
-SAO! (quay đầu về phía Tinh Kiều)
Tinh Kiều hoảng sợ trước tiếng nói mà như hét muốn nổ trời của 2 cô bạn cùng phòng.
Hoàng Tinh Kiều:
-Không, các cậu cứ tiếp tục đi.
-Mình nghĩ không nên xen vào đâu (cô thì thầm vào tai Án Chi)
Diệp Án Chi:
-Vậy cậu có muốn thấy thêm thứ gì vỡ nữa không?
Hoàng Tinh Kiều:
-Đương nhiên là không rồi.
Diệp Án Chi:
-Mình cũng không, vậy nên...
Cả 2 thời dài rồi lại bắt đầu giảng hòa cho 2 cô gái đang chành chọe với nhau không rõ lí do.
*Nhà của Sung Khi:
Sung Khi tắt máy, ngồi nghỉ ngơi 1 lúc trên ghế sofa. Khoảng lâu sau, cô có tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của Tinh Kiều và Án Chi trên group chat. Họ gửi những bức ảnh chụp căn phòng của 2 người trong kí túc xa rồi kể truyện đã làm lành cho 2 cô bạn cùng phòng (mặc dù 2 người cũng không hiểu mình làm được bằng cách nào) và thêm những câu chuyện thú vị khác nữa.
"Có các cậu ở bên thật tốt"-Sung Khi thầm nghĩ.