Tiếng chuống cửa kêu lên leng keng.
Lâm Sung Khi:
-Tinh Kiều, Án Chi. Sao các cậu lại đến đây?
Diệp Án Chi:
-Đến ủng hộ cho cậu và học trưởng đó.
Hoàng Tinh Kiều:
-Hì hì tại tò mò quá mà. Sung Khi à, mấy cái bức vẽ tường này là cậu vẽ hả, lên tay nghề rồi nha. Tiệm trang trí cũng đẹp lắm, hài hòa nữa. (nhìn quanh)
Lâm Sung Khi:
-Cảm ơn. Phải rồi các cậu ngồi đi.
Sung Khi dẫn các bạn của mình vào ghế ngồi rồi đưa menu cho họ. Bỗng tiếng chuông cửa lại leng keng thêm lần nữa, người này cũng không mấy là xa lạ.
Hoàng Tinh Kiều:
-Học trưởng Thế Trân?
Phải đúng là Thế Trân anh giơ tay chào mọi người.
Cố Băng Nghiên:
-Cậu đến đây làm gì?
Vương Thế Trân:
-Đến ủng hộ cho cậu đó còn bày ra cái mặt đấy là sao hả? Ra mà chào đón tôi đi chứ.
Cố Băng Nghiên:
-Tự chọn chỗ mà ngồi đi. (không hề muốn tiếp vị khách này)
Thế Trân ngồi cạnh bàn của Tinh Kiều và Án Chi. Tinh Kiều tức tốc ngó sang chào hỏi anh, anh đáp lại bằng một nụ cười khiến trái tim cô tan chảy. Cô ghé nhỏ vào tai Án Chi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Đổi chỗ cho mình đi.
Án Chi tự biết trong đầu cô đang nghĩ gì liền dứng dậy nghe theo.
Diệp Án Chi:
-Đó được chưa, không cản trở cậu....
Tinh Kiều lập tức che miệng cô lại.
Hoàng Tinh Kiều:
-Hì hì, nói nhỏ thôi, học trưởng nghe thấy bây giờ.
Án Chi nhìn bạn mình nở 1 nụ cười gượng rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác mặc kệ bạn mình đang trống cằm mải mê ngắm trai đẹp. Thế Trân giả bộ lấy chiếc menu lên đọc nhưng thật ra anh biết thừa đang có một con mèo nhìn trộm mình rồi.
Vương Thế Trân:
-Em muốn xem thứ này sao hay là để ý đến cái khác (giơ tờ menu lên)
Anh quay sang khiến Tinh Kiều giật mình.
Hoàng Tinh Kiều:
-Cái khác....À, không không. Đúng rồi menu. (lúng túng)
Án Chi cũng chữa cháy hộ cô.
Diệp Án Chi:
-Đây của cậu. bàn mình cũng có mà. (đẩy 1 tờ menu khác sang)
Hoàng Tinh Kiều:
-Ồ. Mình không thấy, cảm ơn
Dáng vẻ ngượng ngùng kia của Tinh Kiều làm Thế Trân càng muốn trêu chọc mèo nhỏ này hơn nữa. Còn về phía mèo nhỏ kia, thì đang ụp mặt vào tờ menu không dám ngoi lên. Án Chi chỉ biết lắc đầu thở dài với hành động ngớ ngẩn này của bạn mình. Vừa hay Sung Khi tiến đến chỗ họ.
Lâm Sung Khi:
-Cho hỏi các vị khách đặc biệt này muốn gọi gì nào?
Diệp Án Chi:
-2 cốc trà sữa vị nguyên bản là được rồi. Mình gọi thay cho cậu ấy luôn.
Sung Khi thấy Tinh Kiều bên cạnh, cũng không hiểu bạn mình bị gì.
Vương Thế Trân:
-Cà phê sữa đá không sữa bỏ đá nha chủ quán, là Băng Nghiên phục vụ nữa thì càng tốt.
Anh cố tình nói lớn để Băng Nghiên nghe thấy và...Một cái thìa bay từ trong bàn chế biến ra phi thẳng về chỗ Thế Trân, thật may là anh né được.
Cố Băng Nghiên:
-Có tin tôi đuổi cậu đi luôn không?
Thế Trân nhìn chiếc thìa đáng sợ ấy, không dám nói thêm câu nào. Sung Khi, Tinh Kiều và Án Chi cũng đứng hình theo, tài phi "thìa" này của Băng Nghiên cũng đỉnh quá.
Thế Trân, Tinh Kiều và Án Chi:
-Tại sao em/cậu lại làm việc được cùng cậu/anh ấy vậy? (đồng thanh)
Lâm Sung Khi:
-À thì...(giật mình)
Cố Băng Nghiên:
-Vào phụ giúp tôi đi, Sung Khi.
Lâm Sung Khi:
-Em tới liền đây...
Sung Khi nhanh chóng chạy vào giúp đỡ Băng Nghiên. Còn lại 3 người nhìn nhau rồi lại nhìn cái thìa.
Hoàng Tinh Kiều:
-Cô ấy sẽ an toàn khi làm việc ở đây chứ?
Vương Thế Trân:
-Không sao đâu, cậu ấy hiền lắm. Tùy từng người thôi.....
Hoàng Tinh Kiều:
-Phải rôi học trưởng, kì thi sắp tới là sao vậy?
Vương Thế Trân:
-Ý em là kì thi sáng tạo đầu tiên cho những sinh viên năm nhất hả?
Tinh Kiều gật đầu lia lịa. Nghe đến đây Án Chi cũng tò mò.
Vương Thế Trân:
-Năm nào trường cũng tổ chức cuộc thi đầu tiên này cho những sinh viên năm nhất. Tùy theo chuyên đề của mỗi khoa sẽ đưa ra các phần thi khác nhau. Nếu như hoàn thành và để lại ấn tượng tốt, thì các ban giám khảo sẽ xem xét và đưa ra quyết định có nên cho vào hàng đội ngũ hạt giống của trường không.
Tinh Kiều và Án Chi:
-Đội ngũ hạt giống?
Vương Thế Trân:
-Phải. Những ai vào được đó sẽ có cơ hội tham gia nhiều cuộc thi, nhiều dự án, công trình hằng năm mà trường đưa ra...Giống như là được rèn luyện kĩ năng một cách đặc biệt vậy. Vào được đội ngũ này rất khó tuy nhiên tương lai cũng rộng mở hơn rất nhiều.
Hoàng Tinh Kiều:
-Thật sao? Nghe hay quá. Án Chi nè, chúng ta tham gia đi.
Án Chi vui vẻ gật đầu.
Vương Thế Trân:
-Rất ít người muốn đăng kí cuộc thi này, sự cạnh tranh rất cao. Đây không phải một cuộc thi bình thường mà là một cái rây lọc để tìm ra những con người thật sự có tài năng và triển vọng bên trong. Vì vậy một khi đã tham gia phải thật sự cố gắng đấy. Chúc các em may mắn.
Hoàng Tinh Kiều:
-Anh nói thế làm em thấy hoang mang quá. Vốn dĩ những người vào được ngôi trường này đều là học bá, học thần thôi. Làm sao mà địch nổi lại chứ?
Vương Thế Trân:
-Em cũng đỗ vào được đây rồi, còn không phải là giỏi lắm sao?
Hoàng Tinh Kiều:
-Đúng rồi nhỉ? Dù sao em sẽ quyết tâm cho kì thi này.
Vương Thế Trân:
-Cố lên nhé. Nếu có gì không hiểu em có thể hỏi anh.
Hoàng Tinh Kiều:
-Cảm ơn học trưởng...Phải rồi, anh cũng trong đội ngũ hạt giống của trường phải không? Nghe nói anh còn đứng đầu nữa, khi vào đó thì anh phải làm những gì thế?
Mặt Thế Trân có chút xuống sắc
Vương Thế Trân:
-Chả có gì đâu, mấy công việc thôi mà. Thật ra...Anh cũng không muốn em vào đó đâu, vất vả cho em lắm đấy...
Tinh Kiều thấy anh có vẻ không vui "Học trưởng sao lại nói như vậy?". Sung Khi từ trong bê ra những chiếc ly xinh xắn. Rồi đặt xuống bàn, đưa theo yêu cầu của từng người.
Lâm Sung Khi:
-Ra rồi đây, mọi người dùng thử đi.
Cả ba người cùng thử một lúc nhưng chỉ có 2 người là giãn nở khuôn mặt.
Diệp Án Chi:
-Ngon lắm, rất dễ uống.
Hoàng Tinh Kiều:
-Thơm nữa, hương vị cũng rất đặc biệt. Mình chưa thử qua bao giờ.
Sung Khi vui vẻ cảm ơn khi nghe được những lời nhận xét như vậy mặc dù thành quả đó không phải là của cô "Tay nghề của học trưởng đúng là không chê vào đầu được mà". Mọi thứ đều rất bình thường cho đến khi ta nhìn vào cái mặt nhăn của Thế Trân. Cùng lúc đó Băng Nghiên cũng từ trong bước ra.
Cố Băng Nghiên:
-Sao lại nhăn mặt lại thế?
Vương Thế Trân:
-Chẳng phải vì cốc cà phê này quá đắng sao?
Lâm Sung Khi:
-Đắng? Cốc lúc trước học trưởng pha cho em rất ngọt mà.
Nghe xong Thế Trân còn bức xúc hơn.
Vương Thế Trân:
-Cậu đây là đang đối xử phân biệt đấy hả?
Cố Băng Nghiên:
-"Cà phê sữa đá không sữa bỏ đá" tôi chỉ làm theo yêu cầu của cậu thôi. Vương Thế Trân: - Cậu không phân biết được đâu là đùa đâu là thật à? Cậu thừa biết tôi không ưa gì vị đắng mà.
Băng Nghiên lắc đầu dửng dưng, Thế Trân không nói được gì nữa đành nhắm mắt uống hết cốc cà phê đắng hơn khổ qua đó. Phải những người không chịu được đắng là bỏ luôn rồi. Anh tuy chịu được đắng nhưng vẫn là thích ngọt hơn.