Vừa Đắng Lại Vừa Ngọt

Chương 2: Không thể từ bỏ quá khứ cũng như chính bản thân




*Kí túc xá nữ

Diệp Án Chi:

-Các cậu đến rồi à, đợi lâu chưa?

Hoàng Tinh Kiều:

-Ờ thì cũng không lâu lắm, khoảng tầm 30 phút. Lần nào cũng vậy chờ cậu muốn tổn thọ thật sự luôn.

Diệp Án Chi:

-Mình xin lỗi mà, mình không để ý giờ giấc.

Hoàng Tinh Kiều:

-Thôi được rồi, muộn có 30 PHÚT. Giờ thì đi nhận phòng thôi.

Lâm Sung Khi:

-Vậy mình cũng đi nhận chỗ ở của mình đây.

Tinh Kiều nhanh chóng chặn Sung Khi lại.

Hoàng Tinh Kiều;

-Từ từ đã! Hay là cậu ở lại kí túc xá 1 đêm với tụi mình đi. Sáng mai khác đi cho an toàn.

Lâm Sung Khi:

-Không cần đâu, bây giờ cũng chưa muộn mà, các cậu còn bạn cùng phòng nữa, mình không thể làm phiền được.

Diệp Án Chi:

-Tại sao cậu không ở kí túc xá,ra ngoài ở tự lực gánh sinh vất vả lắm đó.

Lâm Sung Khi:

-Có 1 căn nhà nhỏ dành riêng cho mình, đó là điều mà mình mong muốn.

Diệp Án Chi:

-Nếu cậu đã quyết định vậy rồi thì nhớ đi cẩn thận, nếu cần gì thì gọi cho tụi mình.

Ừm, bye bye – Sung Khi Rời đi

Bye Bye.-Tinh Kiều và Án Chi

Hoàng Tinh Kiều:

-Đi thôi nào, tụi mình cũng chỉ có 1 tuần để chuẩn bị thôi đó.

Án Chi gật đầu rồi cả hai cùng vui vẻ đi nhận phòng.

*Khu trung cư

Khu trung cư khá gần trường, Sung Khi đi bộ là đến nơi. Nơi đây toàn là những ngôi nhà giống hệt nhau sếp thành từng dãy thẳng hang, có dãy là những nhà nhỏ, có dãy là những ngôi nhà 2, 3 tầng...

Sung Khi bước vào, vừa đi vừa ngước nhìn những ngôi nhà xung quanh mà không không khỏi trầm trồ. Rồi cô đứng trước 1 căn nhà nhỏ mang biển số 102 và có tông màu trắng pha xanh da trời hài hòa, dịu mắt và ko kém phần xinh xắn với cảm giác đầy háo hức, thích thú. Sung Khi đã tiết kiệm tiền trong suốt nhiều năm và thật may mắn mẹ cũng đã ủng hộ cô 1 ít tiền để mua căn nhà này vậy nên cô vui mừng cũng là điều dễ hiểu. Đang cười thật tươi bỗng nhiên nụ cười ấy dập tắt, 1 kí ức hiện lên trong đầu Sung Khi.

Lúc đó Sung Khi mới 15 tuổi, cô cũng vừa mới kết thúc 1 năm học đầu tiên tại trường cấp 3 nơi quê nhà nhưng do 1 số biến cố đã xảy ra nên gia đình cô phải chuyển lên thành phố sống cũng đồng nghĩa với việc Sung Khi phải chuyển trường.

Bình thường khi phải rời xa nơi mà mình đã sinh sống và gắn bó hơn chục năm đương nhiên ai cũng sẽ rất buồn và cảm thấy nuối tiếc, đặc biệt là phải rời xa những con người mà mình yêu quý. Nhưng Sung Khi không hề có cảm xúc gì cả, cô bước lên cầu thang tới phòng mình với cặp mắt vô hồn để dọn dẹp đồ đạc. Cô bước vào phòng của mình, đóng cửa lại. Căn phòng nhỏ xinh xăn, có hơi cũ kĩ, tuy là phòng của mình nhưng Sung Khi lại cảm thấy có hơi xa lạ.

"Phòng của mình đây sao"-Sung Khi tự hỏi

Cô nhìn quanh ngơ ngác, với các thứ có trong căn phòng. Cô nhìn lên bức tường, chúng được trang trí với các bức tranh mà do cô tự vẽ "Những bức tranh này là do mình vẽ ư? cũng đẹp đấy chứ". Cô lướt qua 1 lượt rồi dừng lại trước 1 bức tranh nhỏ đóng khung kĩ càng, được dựng tại 1 góc bàn học. Bức tranh vẽ về chân dung của 1 người con chai đang cầm trên tay chiếc bút suy nghĩ đăm chiêu. Sung Khi cau mày " Đây là ai? Người này sao trông vừa quen mà cũng vừa lạ".

Cô nhìn xuống bàn học, sách vở được sắp xếp gọn gàng ở các góc bàn nhưng ở chính giữa lại có 1 quyển sổ đang được mở ra, bên cạnh còn có 1 cây bút còn chưa được đóng nắp. Sung Khi cầm quyển sổ lên cô thấy dòng chữ " Em thích anh, học trưởng C..." cô mở to mắt, trong đầu bỗng xuất hiện 1 tia sáng là 1 bóng hình của ai đó. Cô giật mình trở lại hiện thực, hít thở thật sâu rồi nhìn lại lần nữa, dòng chữ được viết nắn nót vào 1 trang giấy được trang trí xinh xắn giống như là 1 bức thư tình vậy. "Mình đã từng thích ai đó rồi sao? Học trưởng C là ai?" cô cố nhớ xem nhưng không biết được "học trưởng C" là ai cả. Tên còn chưa được ghi rõ làm sao mà cô biết được chứ.

Rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia. Sung Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí thật trong lành và mát mẻ chỉ có điều trong lòng Sung Khi lúc này lại chả chứa thứ gì hết. Cô nhìn xuống đường, nơi mà ngày nào cũng có 1 người chờ cô, nhưng hình ảnh đó lại chỉ mập mờ trong đầu. Vẫn cầm trên tay cuốn sổ, Sung Khi mở lại trang đầu để đọc. Cô phát hiện ra đây là quyển sổ nhật kí, trong đó có ghi những ngày đặc biệt, sở thích và mơ ước của cô. Sung Khi bỏ qua những chỗ cô ghi lại những kỉ niệm đáng nhớ vì cơ bản cô chẳng hiểu chúng nói đến những cái gì cả và cũng không có nhiều thời gian nên cô không định đọc hết bây giờ. Sung Khi lướt mắt nhìn những trang ghi sở thích và mơ ước của mình như:

...

-Thi đỗ vào trường đại học ***

-Có những người bạn tốt cùng nhau bước đến hết cuộc đời

-Có được 1 căn nhà nhỏ cho riêng mình

-Có thể được ở bên anh ấy!

...

"Anh ấy, có lẽ là học trưởng C" rồi cô đọc tiếp đến phần sở thích. Trong đây Sung Khi chỉ có thấy vài sở thích khác như "Kẹo sô cô la, vẽ, làm bánh..." còn đâu chúng chỉ xoay quanh " Ở cạnh, cùng học, cùng đi chơi...với người đó", ở cuối có ghi rõ tên người đó là ai nhưng cô chưa kịp đọc đến thì bỗng mẹ cô bước vào.

Lâm Sung Khi:

-Mẹ!

Mẹ của Sung Khi:

-Mẹ đến giúp con dọn phòng, con có muốn mang theo gì ngoài quần áo không?

Sung Khi nhìn quanh, suy nghĩ 1 lúc.

Lâm Sung Khi:

-Bức tranh với cuốn sổ nhật kí này được không ạ (cô cầm bức tranh để góc bàn và cuốn sổ nhật kí dơ lên)

Mẹ cô nhìn chằm chằm vào bức tranh và cuốn sổ đó một lúc.

Mẹ của Sung Khi:

-Sung Khi, mẹ không cấm con mang theo chúng nhưng con cần phải quên đi, con không lên nhớ lại nó.Những thứ khác mẹ không có ý kiến nhưng những thứ này... có vẻ rất đáng quý với con, chúng có thể sẽ gợi lại kí ức...

Lâm Sung Khi:

-Tại sao con lại phải quên đi chúng, tại sao chứ?

Mẹ của Sung Khi:

-Con chỉ cần biết chúng không tốt cho con là được?

Sung Khi gật gù, đặt bức tranh và quyển sổ xuống bàn. Mẹ cô mở tủ quần áo ra để sắp xếp đồ vào vali giúp cô. Trong lúc đó, Sung Khi mở 1 chiếc ngăn bàn. Trong đây là những đồ lưu niệm của cô và ở trong đó có 1 cuốn album nhỏ trên bìa có dán hình ảnh 1 bóng lưng cao to, mặc áo sơ mi trắng của 1 chàng trai. Sung Khi đang định mở nó ra thì bỗng mẹ cô gọi.

Mẹ của Sung Khi:

-Lại đây phụ mẹ nào, Sung Khi.

Lâm Sung Khi:

-Vâng ạ!

Cô nhanh chóng đặt quyển album lại vào ngăn bàn, chạy lại phụ mẹ.

Chở lại hiện tại, Sung Khi nhìn xuống rồi lại ngước lên nhìn căn nhà lần nữa. Cô đang vui hay đang buồn cũng chẳng rõ nữa. Cô mua căn nhà này, đỗ vào trường đại học kia cũng chỉ làm để làm thỏa mãn mong muốn mà cô nhớ được trong cuốn sổ đó.

"Mẹ bảo con phải quên đi nhưng mà nếu con làm vậy chẳng khác nào con từ bỏ bản thân cả. Từ bỏ niềm hạnh phúc đã có, từ bỏ những cảm xúc vui buồn mà mình đã từng trải qua, từ bỏ ước mơ, từ bỏ những khát vọng mà con đã nuôi nấng mấy chục năm, từ bỏ những con người mà mình đã từng yêu quý,...phải từ bỏ tất cả, con không muốn như thế, dập tắt mọi thứ không thể dễ dàng như vậy được. Con muốn hoàn thiện nó, hoàn thành mong ước của bản thân, cũng như tìm lại chính mình. Nếu không sống dựa vào quá khứ con còn có lí do gì để sống tiếp cho hiện tại." - Sung Khi