Vừa Đắng Lại Vừa Ngọt

Chương 17




Sau màn tỏ tình đó, Sung Khi cũng vừa kịp lúc trở về.

Lâm Sung Khi:

-Kết thúc rồi?

Hoàng Tinh Kiều:

-Ừ. Học trưởng Băng Nghiên thì sao, tay cậu đã bôi thuốc chưa?

Lâm Sung Khi:

-Anh ấy băng bó xong thì về phòng rồi. Vết xước nhỏ ở tay mình cũng được bôi thuốc rồi, không cần lo nữa nha.

Hoàng Tinh Kiều:

-Thế thì tốt. Cậu vế muộn quá bỏ lỡ qua nhiều thứ lắm đó. (cô liếc nhìn sang Án Chi đang ngại ngùng).

Lâm Sung Khi:

-Cậu ôm cái gì trên tay vậy, Án Chi? (chỉ vào bó hoa)

Diệp Án Chi:

-À, Là hoa đó.

Lâm Sung Khi:

-Hoa? Woa...Đâu ra bó hoa to thế?

Hoàng Tinh Kiều:

-Của người ta tặng cho cậu ấy á. Tỏ tình công khai luôn.

Lâm Sung Khi:

-Tỏ tình!



Cô nhìn Tinh Kiều rồi nhìn Án Chi đang tránh né ánh mắt của cả 2. Sung Khi liền hiểu ra, nở 1 nụ cười đầy ẩn ý.

Lâm Sung Khi:

-Không ngờ Án Chi có người theo đuổi rồi nha, lợi hại đó. Ủa mà người đó là ai?

Hoàng Tinh Kiều:

-Đinh Tuấn Khải, sinh viên năm nhất khoa thiết kế thời trang. Câu ta có để lại danh tính trong bó hoa này nè.

Lâm Sung Khi:

-Thế chẳng phải là cùng khoa với Án Chi sao? Ayza sau này phải để ý cậu hơn rồi, không bị người ta cua mất.

Tinh Kiều gật đầu.

Diệp Án Chi:

-Về thôi, định ở lại đây đến bao giờ.

Cô sải bước nhanh đi trước, tay ôm chặt bó hoa.

Hoàng Tinh Kiều:

-Nhìn cậu ấy ngại kìa.

Lâm Sung Khi:

-Haiz...

Cả 2 nhìn nhau mỉm cười rồi trở về phòng cùng với Án Chi.

*Kí túc xá quân sự nữ

Sau Khi về phòng, Sung Khi và Tinh Kiều vẫn chưa hết trêu trọc Án Chi "Hai cái con người này thật là, nói từ nãy giờ không chán sao?". Tuy là ai về giường nấy nhưng hai cái loa bên cạnh vẫn ngó đầu sang giường Án Chi, chưa chịu tắt.

Diệp Án Chi:

-Đủ rồi đó. Có định cho mình đi ngủ không đây?

Hoàng Tinh Kiều:

-Được rồi, được rồi. Cho mình hỏi đúng câu cuối?

Diệp Án Chi:

-Nói!

Hoàng Tinh Kiều:

-Lúc đấy chẳng phải cậu định từ chối mà. Sao lại chọn để người ta theo đuổi thế?

Lâm Sung Khi:

-Hửm? gì cơ?



Diệp Án Chi:

-Chả lẽ cậu định để mình chọn đồng ý với cậu ấy.

Hoàng Tinh Kiều:

-Không ý mình là cậu có quyền từ chối mà, hai lựa chọn cậu ta đưa ra chỉ để khiến cậu mềm lòng hơn thôi chứ không có liên quan gì đến câu trả lời của cậu hết á.

Án Chi lúc này mới ngỡ ra.

Diêp Án Chi:

-Thật sao? Mình không biết.

Lâm Sung Khi:

-Hả, cái gì không biết?

Hoàng Tinh Kiều:

-Do cậu quá ngây thơ thì đúng hơn. Hay là cậu có tình không biết vậy... (nở 1 nụ cười đầy ẩn ý)

Diệp Án Chi:

-Thôi đủ rồi đó (né tránh) mình được ngủ rồi phải không? Chúc các cậu ngủ ngon. (nằm xuống)

Hoàng Tinh Kiều:

-Ừ. Mai còn phải dậy sớm nữa. (tắt đèn)

Sung Khi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hai người "Mình bỏ lỡ nhiều vậy sao". Rồi cô cũng mặc kệ mà đi ngủ. Cả 3 người ngày hôm nay đã quá mệt rồi.

*Kí túc xá quân sự nam

Thế Trân ngồi trên chiếc giường, đèn vẫn còn sáng, trên tay anh là một đống giấy tờ gì đó (người tài có bao giờ hết việc đâu chứ). Rồi anh tháo chiếc kính mắt ra, không đeo kính trông cũng đẹp không kém gì lúc đeo (người đã đẹp thì dù sao vẫn đẹp). Anh vươn tay định tắt đèn thì bỗng có tiếng mở cửa.

Vương Thế Trân:

-Về rồi hả Băng Nghiên? Sao rồi, có bị thương nặng không?

Cố Băng Nghiên:

-Không nặng. Chỉ biến tôi từ người lành thành người què thôi.

Vương Thế Trân:

-Băng bó đầy người thế kia mà bảo không nặng.

Băng Nghiên tiến đến chiếc giường cạnh Thế Trân. Anh ngả lưng xuống giường, chợp mắt. Thế Trân cũng nằm xuống, mặc cho đèn sáng vì anh biết Băng Nghiên rất sợ bóng tối.

Vương Thế Trân:

-Nè Băng Nghiên, tôi nghĩ điều này cậu cũng nhận ra...Sung Khi thật sự rất giống với...

Cố Băng Nghiên:

-Tôi biết, đúng là rất giống.

Vương Thế Trân:

-Có khi nào là em ấy thật không?

Cố Băng Nghiên:

-Không. Tên cô ấy là Lâm Sung Khi, cô ấy cũng không nhận ra tôi.

Vương Thế Trân:

-Nhận ra cậu mới lạ, nhìn lại ảnh hồi cấp ba của cậu với bây giờ xem, như hai người hoàn toàn khác vậy.

Cố Băng Nghiên:

-Tên tôi có thay đổi sao? Dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại nữa.

Vương Thế Trân:

-Vậy...nếu được cậu có muốn gặp lại em ấy không?

Cố Băng Nghiên:

-Tôi không biết nữa.(thở dài)

Vương Thế Trân:

-Hừm...

Cố Băng Nghiên:

-Tôi ngủ đây, sáng mai tôi không dậy được thì cậu làm thay hộ tôi.

Đêm đã gần kéo đến, cả quân sự ồn ào náo nhiệt giờ đã chìm sâu vào bóng tối.