Vừa Chạm Là Cháy

Chương 103: Phiên ngoại 2: Một Nhiên Nhiên bé con




"Vu Nhiên đâu? Vu Nhiên đâu rồi?"

Lý Quế Dung tới phòng bếp lột tỏi, vừa ra đã không thấy tăm hơi con trai đâu. Cô giật lấy điều khiển TV từ xa trong tay Vu Huy, chất vấn anh: "Em bảo anh trông nó, nó lại chạy đi đâu rồi?"

Vu Huy ấp úng, liếc mắt qua cửa nhà một cái, phát hiện quả nhiên hé ra một khe nhở, bị gió ngoài hàng hiên thổi lay động.

"Ai, đứa nhỏ này, lại thần không biết quỷ không hay chạy ngay dưới mắt anh..."

Vu Huy bày ra dáng vẻ ảo não, Lý Quế Dung lập tức trừng mắt mắng anh: "Nếu không phải anh mẹ nó chỉ lo xem TV thì nó có thể lén chạy ra ngoài sao? Mau đi tìm! Đừng để nó phi ngựa trên đường!"

"Con trai chúng ta cũng không ngốc." Vu Huy cho rằng cô đại kinh tiểu quái.

Vu Huy xuống lầu, nhìn xung quanh cửa một vòng, rất nhanh đã tìm thấy thân hình nho nhỏ đứng dưới tán cây xa xa. Anh kêu một tiếng "Nhiên Nhiên", nhưng thằng nhóc không hề nghe thấy, vẫn tập trung chơi đùa với các bạn nhỏ khác như cũ.

Vu Huy tò mò bọn họ chơi cái gì, đi qua liền nghe thấy Vu Nhiên hô to với người khác: "Em trai tớ hai tuổi!"

Cô nhỏ đối diện cũng kêu lên: "Em trai tớ ba tuổi!"

Nhiên Nhiên cúi đầu, tay trái giơ hai ngón tay, tay phải giơ bốn ngón tay, quả nhiên con số ở tay phải nhiều hơn!

"Đáng ghét!" Nhiên Nhiên biết mình thua, vô cùng ảo não ngồi xuống đất, thân thể ngả ra sau.

Còn may Vu Huy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, không cọ dơ quần áo.

"Con so linh tinh với người khác cái gì chứ? Em trai con hai tuổi, này có thể so sánh sao?" Vu Huy nói.

Nhiên Nhiên nhíu mày, há miệng, tầm mắt tập trung một chỗ trước mắt, bỗng nhiên giải được bế tắc: "Sang năm em trai ba tuổi, rõ ràng sang năm nữa lại bốn tuổi! Thế là so được rồi!"

"Con đếm như thế nào vậy?" Vu Huy nhẹ nhàng vỗ trán cậu: "Bộ em trai người ta không lớn lên sao? Đến năm sau người ta năm tuổi, vẫn lớn hơn em trai con."

Nhiên Nhiên rất không vui, chu chu miệng, lầm bầm lại nằm trên mặt đất.

"Đi, về nhà ăn cơm." Vu Huy túm nó lên.

Nhiên Nhiên đi một đôi giày chíp chíp, khi đi đường thì dưới chân có tiếng "Chíp chíp chíp", ồn ào đến mức Vu Huy cùng Lý Quế Dung đều thấy rất phiền, nhưng bản thân cậu lại vô cùng thích, mỗi ngày đều chạy loạn trong phòng, đến mức trong nhà giống như có một đám gà con đang kêu ríu rít.

Tranh thủ lúc Lý Quế Dung đang nấu cơm trong phòng bếp, Vu Huy nghĩ cách để con trai mình yên tĩnh lại: "Nhiên Nhiên, con nghe này, chúng ta cùng nhau trêu mẹ con được không?"

Nhiên Nhiên vừa nghe đã hưng phấn đến mức mở to mắt, điên cuồng gật đầu.

"Con trốn đi." Vu Huy nhỏ giọng nói, "Nhìn thấy giá áo đằng sau cửa không, cha treo con lên, con đừng lên tiếng."

Nhiên Nhiên cảm thấy phương pháp này rất mới mẻ, vui vẻ che miệng thấp giọng kêu một tiếng.

Vu Huy dẫn nó vào nhà, nhẹ nhàng nhấc cổ áo nó lên, treo lên trên móc, giống một món đồ chơi lông xù xù.

Nhiên Nhiên rất nghe lời không phát ra tiếng, Vu Huy vừa lòng rời đi, ra phòng khách xem TV.

Đến lúc ăn cơm tối, Lý Quế Dung không nhìn thấy bóng dáng con trai lớn đâu, lại nhịn không được mà phát hỏa với Vu Huy, giọng nói bén nhọn dọa Vu Tẫn khóc.

"Nó không đi ra ngoài, không đi ra ngoài!" Vu Huy bao biện, "Nhiên Nhiên ở nhà, không tin thì em tìm đi."

Lý Quế Dung không kịp lau tay, phủ phục trên mặt đất kiểm tra phía dưới sofa, lại mở tủ quần áo tìm người, cuối cùng lơ đãng quay đầu lại, thoáng nhìn thấy con trai mình đang treo phía sau cửa phòng ngủ, sợ tới mức kêu to một tiếng.

Nhiên Nhiên che miệng lại cười xấu xa, hai mắt con cong.

Lý Quế Dung tức muốn hộc máu, ôm cậu xuống, xách đến trước bàn ăn, tịch thu bát đũa của cậu cùng Vu Huy: "Cấm hai người ăn cơm, cút! Cút đi!"

Cô bận việc trong ngoài như vậy, trong nhà không có ai chia sẻ giúp mình thì thôi, hai cha con thiếu đạo đức này còn liên tiếp gây thêm phiền phức, lấy cô ra làm trò vui.

Vu Huy nhìn ra cô thật sự tức giận, không dám chọc tức nữa, đưa mắt ra hiệu với Vu Nhiên, hai người nắm tay ra cửa giải quyết cơm tối.

"Con trai, muốn ăn cái gì? Nướng BBQ? Malatang? Thịt cừu xiên?" Vu Huy sờ sờ túi tiền, cũng đủ ăn một bữa.

"Mì bò bò!" Nhiên Nhiên hô lớn. "Mì thịt bò?" Vu Huy cúi đầu nhìn cậu, "Ấy? Răng con rớt một viên từ khi nào vậy?"

Nhiên Nhiên chỉ vào miệng, nói vô cùng tự hào: "Tuần trước, con trượt thang ngã rớt."

Này có cái gì mà đắc ý... Vu Huy xoa xoa đầu Vu Nhiên.

Hai cha con tìm tiệm mỳ ăn mì thịt bò, Vu Nhiên nhìn thấy ông chủ đang làm đồ ăn có đầu trọc, dưới đèn bóng loáng, kinh ngạc nói cho cha: "Đó là Phật Tổ!"

Thằng nhóc gần đây xem nhiều 《 Tây Du Ký 》, nhìn thấy người đàn ông nào đậm người không tóc đều cảm thấy là Phật Tổ, không đợi Vu Huy phản ứng, cậu đã trực tiếp quỳ xuống chắp tay trước ngực, thành kính dập đầu với ông chủ.

Vu Huy vội vàng kéo cậu lên.

Ăn cơm xong, hai cha con đều không tính về nhà, đến quảng trường đi dạo. Mỗi khi màn đêm buông xuống, xung quanh sông Lan Giang sẽ có rất nhiều người tụ tập. Vu Huy mua kẹo mạch nha cho Nhiên Nhiên, nhưng tiếc là tay nghề người bán không quá tốt, vốn tính vẽ rồng nhưng vẽ không nổi lại đổi thành cừu. Vu Huy muốn định tranh cãi với người đó một chút, nhưng Nhiên Nhiên lại rất vừa lòng, ở bên cạnh huơ tay múa chân, duỗi đầu lưỡi liếm liếm kẹo sơn dương vài cái.

"Cha, mau xem!" Nhiên Nhiên chỉ vào vách tường có hàng loạt chữ "Phá hủy": "Nhà bọn họ không còn nữa rồi, làm sao bây giờ?"

Vu Huy liếc mắt một cái, không khỏi lộ ra thần thái hâm mộ.

"Bọn họ phải làm khất cái!" Nhiên Nhiên như đồng tình, trưng vẻ mặt như đưa đám.

"Người ta càng tốt ấy chứ, phá hủy nhà trệt thì có thể càng được nhiều tiền." Vu Huy nói, "Ai, chờ con lớn lên thì sẽ hiểu."

"Vì sao phá hủy lại được thêm nhiều tiền?" Nhiên Nhiên như suy tư gì, "A, do tường bọn họ có giấu tiền! Giống như cha giấu ở tủ quần áo vậy!"

"Im! Đừng nói bậy!" Vu Huy theo bản năng ra dấu im miệng, "Đừng để mẹ con biết, đây là bí mật của hai chúng ta.

Nhiên Nhiên cắn miếng kẹo, gật đầu đồng ý.

Hai người lang thang ở bên ngoài thật lâu mới về nhà, Lý Quế Dung đang dạy Vu Tẫn nói chuyện, đã hai tuổi rồi mà đến "cha mẹ" cũng không gọi, khiến cô gấp gáp đến mức thường xuyên lo lắng rằng trí lực con trai mình có vấn đề.

Vu Huy an ủi cô: "Em không hiểu đâu, chậm nói chuyện một chút mới đại biểu cho việc đứa nhỏ này thông minh. Em xem Nhiên Nhiên học nói sớm như vậy, hiện tại phiền người như thế nào chứ, ríu ra ríu rít như vẹt."

Nhiên Nhiên thích động vật, nghe cha hình dung mình là vẹt thì thậm chí còn đắc chí.

Lý Quế Dung mệt mỏi, thở dài đứng lên, ra lệnh Vu Huy tiếp tục dạy Vu Tẫn nói chuyện, cô muốn đi tắm rửa rồi ngủ.

Vu Huy lười làm việc này, thoải mái nằm trên sofa, sai khiến Vu Nhiên: "Con dạy em trai nói chuyện đi, mau lên."

Nhiên Nhiên không từ chối, đến trước mặt em trai, nói với nó: "Nói cùng anh, mẹ nó, ba ba." Vu Huy sửng sốt, ném một chiếc dép lê qua, nhẹ nhàng va vào lưng Nhiên Nhiên, "Kêu con dạy em nói chuyện, tại sao lại chửi thề? Trẻ con không thể chửi thề!"

Nhiên Nhiên hậm hực, lại lên tiếng một lần nữa với em trai: "Nói cùng anh, mẹ nó."

Vu Huy nhịn không được mà đi qua đá nhẹ Vu Nhiên một cái: "Tránh ra, để cha tự mình dạy!"

Cha con ba người ngồi thành một vòng tròn, Vu Huy ra sức nói "Ba ba" với Vu Tẫn, nhưng thằng nhỏ căn bản không thèm nhìn anh, hoàn toàn bị anh trai đối diện hấp dẫn lực chú ý.

"Em là đệ đệ." Nhiên Nhiên chỉ vào Vu Tẫn, sau đó tách chân ra, chỉ chỉ vào giữa, "Đây cũng là đệ đệ."

"Ba ba!" Vu Huy kêu to một tiếng, nhéo nhéo gương mặt mềm như bông của Vu Tẫn, "Tại sao con lại không học được chứ?"

Nhiên Nhiên nhìn mặt em trai vừa tròn vừa mềm, hai má giống hai chiếc màn thầu thơm ngon, bỗng nhiên tiến lên cắn một cái. Nhưng cậu hạ miệng không biết nặng nhẹ, cắn một cái như vậy trực tiếp dọa em trai khóc, để lại một vòng dấu răng trên mặt.

Lý Quế Dung nghe thấy tiếng khóc, bế con trai lên vỗ nhẹ vào lưng, một bên dỗ dành một bên trừng hai người kia.

Buổi tối Vu Huy vẫn luôn ngồi đọc sách y học, còn gọi điện thoại cho đồng nghiệp có kinh nghiệm, xác nhận được việc con trai hai tuổi chưa học được cách nói chuyện không phải là khuyết điểm lớn thì mới yên tâm đi ngủ.

Trong nhà ban đêm vô cùng yên tĩnh, đến Vu Tẫn cũng không khóc loạn, Nhiên Nhiên lại im ắng rời giường. Cậu rón ra rón rén bật đèn, nhìn cửa phòng cha mẹ đóng chặt, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Hê hê hê!" Cậu bắt chước tiếng cười to của vai ác trong phim hoạt hình, hai tay chống nạnh, "Hiện tại chính là thiên hạ của ta!"

Nhiên Nhiên tìm được một cuộn len từ tủ TV, một đầu buộc tại ngăn kéo phòng mình, sau đó cậu không ngừng nới lỏng, cột vòng qua đèn bàn, chân bàn trà, lồng quạt,... Phàm là nơi nào trong nhà có thể quấn len thì cậu đều không buông tha. Đây là cậu học được khi xem 《 Tom và Jerry 》, biến nhà thành động Bàn Tơ, chờ ngày mai cha mẹ tỉnh lại thì nhất định sẽ chấn động.

Nhiên Nhiên rất vừa lòng với kiệt tác của mình, tinh bì lực tẫn, nhanh nhẹn chui qua khe hở sợi len, quay về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Lý Quế Dung trợn mắt há mồm, kêu to lên. Cô muốn kéo hết sợi len ra nhưng lại sợ chai lọ vại bình trong nhà đổ xuống, đành phải chui tới chui lui tìm kéo, đáng tiếc nhiều dây như vậy.

"Vu Nhiên!" Cô đá văng cửa, "Mày mụ nội nó mau lăn ra đây!"

Nhiên Nhiên còn buồn ngủ, biết bản thân sắp bị đánh bèn đi chân trần xuống giường đến trước mặt mẹ. Nhưng chỉ giả ngoan được vài giây, tranh thủ lúc Lý Quế Dung còn chưa ra tay, cậu mau chóng chạy về phòng ngủ, đến bên giường em bé nhéo em trai tỉnh.

Vu Tẫn vừa tỉnh đã bắt đầu khóc lớn, Nhiên Nhiên lập tức lo lắng nói cho Lý Quế Dung: "Mẹ! Mẹ mau tới dỗ em!"

Lý Quế Dung không thể không dời tầm mắt.

Nhiên Nhiên tạm thời tránh được một kiếp, chủ động đánh răng rửa mặt, lôi kéo cha đi nhà trẻ.

Vu Huy đi được nửa đường chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Con trai, hỏi một câu, cha với mẹ thì con thích ai hơn?"

"Cả hai đều không thích." Nhiên Nhiên trả lời thành thật, "Con thích em trai nhất."

"Em trai có cái gì mà thích, đến nói cũng không nói được, còn không bằng con."

Vừa nghe thấy mình lợi hại hơn em trai, Nhiên Nhiên lập tức vui vẻ vỗ tay.

Vu Huy dạy con trai nhỏ nói chuyện không thuận lợi liền nhận định là Vu Tẫn có vấn đề, ôm Nhiên Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Nhiên Nhiên, chẳng may em con bị ngốc thì làm sao bây giờ, sau nay con lớn lên sẽ kiếm tiền nuôi em sao?"

Nhiên Nhiên không cần nghĩ ngợi, gật đầu thật mạnh: "Con sẽ nuôi em ở chậu hoa! Để em nở hoa!"

"Này không thể được, ý của cha là, em trai con về sau sẽ không thể tự ăn cơm tự đi tiểu, con sẽ chăm sóc em sao?"

Nhiên Nhiên lại gật đầu không chút do dự: "Con ăn cơm thay em, con đi tiểu thay em!"

"Vậy nếu em con về sau không tìm được vợ thì sao bây giờ, con có thể tìm giúp em sao? Có cô nhỏ nào đồng ý chứ." Vu Huy lại lo lắng tới tương lai xa hơn.

Nhiên Nhiên vẫn quyết đoán trả lời như cũ: "Vậy đưa vợ con cho em!"

Vu Huy nhất thời nghẹn lời, anh bỗng nhiên phát hiện ra con trai lớn nhà mình có khả năng cũng là một tên ngốc.