Vũ Vương

Chương 349: Vô Cực Thiên Cung




Ngay sau đó Mộ Hàn suy đoán biến thành sự thật, những chất lỏng trong ao bên ngoài bắt đầu thôn phệ điên cuồng.



Rất nhanh "Mặc Tâm Thần Thủy" bên ngoài bị thôn phệ chẳng còn.



Thời điểm này chất lỏng phát hiện vẫn còn Mặc Tâm Thần Thủy từ trong người của Mộ Hàn, động tác thôn phệ dừng lại, chợt nhanh chóng lưu động quanh người Tần Mục, tiếng nước chảy phiêu hốt bất định.



Loại trạng thái này tiếp tục thời gian thật dai. Đoàn chất lỏng màu đen không kiềm nén được tham lam, bắt đầu xuyên qua mi tâm của Mộ Hàn.



Giờ phút này "Tử Hư Thần Cung" của Tần Mục không còn nhìn thấy "Diệu Long Chân Hỏa " đâu.



Vô Cực Thiên Cung không thấy "Huyền Thanh Linh Mộc ", càng không nhìn thấy đạo khí cng điện, hiển lộ ra đều cho rằng là "Mặc Tâm Thần Thủy" chấn động, hiện tại "Mặc Tâm Thần Thủy" đang chui vào mi tâm của Mộ Hàn.



Những chất lỏng màu đen này sau đó lại thôn phệ "Mặc Tâm Thần Thủy", thấy trong tâm cung của Mộ Hàn không có chút dị động, lá gan trở nên lớn hơn.



Qua mấy phút sau đã có một nửa chui vào tâm cung, lại qua thêm một phút thì chất lỏng càng yên tâm, nó chui vào nhiều hơn.



Trong nháy mắt này chất lỏng tiến vào tâm cung thật nhanh.



Oanh!



Nhưng mà đúng lúc này tâm cung của Mộ Hàn đột nhiên rung động, hàng tỉ đạo hào quang từ bốn phương tám hướng bao lị, ngay sau đó một vòng xoáy cực lớn hiện ra, cường hoành hấp thu "Mặc Tâm Thần Thủy" và chất lỏng đen vào trong.



Ngay sau đó thân thể của Mộ Hàn như từ trong ngủ say tỉnh lại, bất kể là thân thể hay là tâm cung đều tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.



- Đồ vật của ta ngon không?



Trong lòng Mộ Hàn cười cười, Thiên Anh khép miệng lại, vòng xoáy màu tím biến mất, tiếp tục cung điện bị pháp lực che đậy hiện ra, Huyền Thanh Linh Mộc, Diệu Long Chân Hỏa cũng hiện ra, mà chất lỏng đen đang xông qua trong người của Thiên Anh.



- Nước trong ao bị ‘ Mặc Tâm Thần Thủy ’ hấp dẫn, quả nhiên linh tính mười phần, nhưng mà lượng quá ít, vẫn chưa tới một phần mười bộ phận bị Phong Lưu Vân hấp thu đi, trọng yếu nhất là Chân Linh pháp lực thủy thuộc tính, luyện hóa cũng hơi khó khăn.





Quan sát chất lỏng màu đen trong bụng Thiên Anh, ý niệm trong đầu Mộ Hàn chuyên động thật nhanh, tâm thần đại định. Lập tức vận chuyển Thái Hư Động Thần Quyết.



Hô!



Ngay sau đó Chân Linh thủy thuộc tính chung quanh người Mộ Hàn tiến vào tâm cung, tiến vào trong bụng Thiên Anh, rồi sau đó lại chui vào giữa chất lỏng màu đen kia. Cơ hồ là trong nháy mắt Chân Linh pháp lực đi vào thì đoàn chất lỏng đen đang bạo động đã yên tĩnh lại.



- Chân Linh pháp lực quả thực thần diệu, đáng tiếc lúc trước luyện hóa ‘ Diệu Long Chân Hỏa ’ không ngờ biện pháp này, bằng không thì tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.





'Rầm Ào Ào'!



Nương theo tiếng dịch chảy của Mệnh Tuyền, đợt chân nguyên thứ hai nốt gót tới, tiếp theo là đợt thứ ba, đợt thứ tư... Tuần hoàn nhiều lần như thế và bị chân nguyên áp bách, đoàn chất lỏng đen kia yếu di như thủy triều...



Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại qua một đêm.



Lúc ánh bình minh chiếu xuống đỉnh núi, mây mù bốn phía dần xua tan, Vô Cực Thiên Cung cũng hiện rõ hình dáng của mình.



- Qua một hồi lại đi mở thiên cung.



Cửa ra vào Vô Cực Thiên Cung có lão giả ngồi xếp bằng mở mắt ra.



Hai mắt Tiêu Tố Ảnh nhìn qua Linh Trì Ngọc Bích, nói:



- Thiên cung mở ra cần hai khắc, mở ra xong hai khắc sẽ đóng lại, lần nữa mở ra phải chờ tới sang năm. Lần này Mộ Hàn không biết có vượt qua không? Bỏ qua hôm nay thì hắn không còn cơ hội tiến vào ‘ Vô Cực Thiên Cung ’.



Nói xong lời cuối cùng trong mắt Tiêu Tố Ảnh hiện ra thần thái đáng tiếc thật sâu.



Dựa theo quy củ của Vô Cực Thiên Tông thì Vô Cực Thiên Cung chỉ mở lần đầu với tu sĩ vừa mới tiến vào Cực Chân Giới Vực lần đầu, lần thứ nhất không đi vào được sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội. Về phần tông phái tại sao quy định như vậy thì Tiêu Tố Ảnh cũng không rõ.



Chỉ biết dường như quan hệ tới "Giới lực" gì đó.



Mà cái gọi "Giới lực" là gì thì Tiêu Tố Ảnh cũng không hiểu.



- Hắn có thể được Phong tiền bối ưu ái, thu hoạch ‘ Mặc Tâm Thần Thủy ’ là lực lượng cực hạn trong ngũ hành, đối với Vô Cực Thiên Cung sẽ không hứng thú.



Cung Hạo mỉm cười, mở miệng nói ra, trên mặt có thần sắc hả hê.



Trong nội tâm Cung Hạo đang ước gì Mộ Hàn có thể đánh mất cơ hội như vậy, một tu sĩ Huyền Thai cảnh có thể được Phong Lưu Vân ưu ái đã phi thường không tệ. Phong Lưu Vân cách cái chết không xa, được hắn ưu ái có khả năng sẽ nhận được di vật của hắn.



Một siêu phẩm Đạo Văn Sư sống mấy trăm năm, có được đạo khí khẳng định nhiều vô số kể.



Nếu như đạt được tất cả đạo khí của Phong Lưu Vân và đạt được cơ hội đi vào "Cực Chân Giới Vực" thì ông trời cũng ghen ghét.



- Mọi thứ đều có vạn nhất.



Tiêu Tố Ảnh hơi nhíu mày, giống như cười mà không phải cười nói:



- Ta tu luyện muộn hơn Cung sư huynh mấy năm, lúc trước cũng không có người nào cảm thấy ta bước vào Vạn Lưu Cảnh sớm hơn sư huynh. Nhưng kết quả cuối cùng thì Cung sư huynh vẫn chậm hơn ta một bước. Như vậy ít khả năng xuất hiện sẽ xuất hiện, làm sao biết Mộ Hàn không thể đi ra khỏi Vô Cực Thiên Cung trước khi đóng cửa chứ?



- Ngươi...



Cung Hạo chán nản, chỉ cười lớn nói:



- Sư muội nói đúng.



Mà bên cạnh Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo hai người đang đấu võ mồm, một tầng hào quang màu bạc từ trong Vô Cực Thiên Cung bay lên, qua một lát cả đỉnh núi như bị hào quang bao phủ.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầng hào quang kia càng nồng đậm.



Cót kẹtzz!



Giống như trôi qua trong nháy mắt đã lâu vạn năm, tiếng ma sát nhẹ nhàng vang lên, kéo dài mà cổ xưa, cho dù xuyên qua vô số thời không, chậm chạp quanh quẩn trong tai Tiêu Tố Ảnh, Cung Hạo cùng với lão giả ki.



Trong tích tắc này Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo cũng không đấu võ mồm nữa.



Ánh mắt hai người nhìn qua cửa cung điện cao hai mươi mét, con mắt không nháy. Trong tiếng cửa mở xuất hiện một cái rãnh nhỏ bé, một đạo hào quang từ trong xuyên qua.



Khe cửa càng mở càng lớn, hào quang càng ngày càng mạnh. Suốt hai khắc tiếng mở cửa dừng lại, cửa điện tràn ngập hào quang, người ta nhìn vào như bị hấp dẫn vô số lần.



Tình huống như vậy lão giả kia đã nhìn thấy vô số lần, trên mặt vẫn không sợ hãi.



- Thẳng thắn!



Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo là hai cường giả vừa mới bước vào Vạn Lưu Cảnh có chút khẩn trương, tim đập thật nhanh. Đối với cường giả Vạn Lưu Cảnh mà nói Vô Cực Thiên Cung là bảo địa thần bí, tuyệt đại đa số tu sĩ Vô Cực Thiên Tông Vạn Lưu Cảnh đột phá lần thứ nhất dễ dàng, là được tiến vào "Cực Chân Giới Vực" tu luyện, cũng chờ ngày Vô Cực Thiên Cung mở ra.



Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo cũng như thế.



Chỉ cần có thu hoạch trong Vô Cực Thiên Cung thì bất cứ vật gì cũng là bảo vật. Đương nhiên cũng không phải mỗi cường giả Vạn Lưu Cảnh đều vận khí tốt, đã từng có người đi ra không có gì, trong lịch sử của Vô Cực Thiên Tông tu sĩ nhu vậy không ít.



- Thiên cung đã mở, các ngươi đi vào hay chờ một chút?



Lão giả kia chậm rãi mở miệng.