Vũ Vương

Chương 157: Ẩn náu​




Phía bắc Việt Quốc là Yến Quốc, quốc đô là thành Tân Nguyệt ở cách thành Bạch Long của Việt Quốc khoảng một ngàn dặm.

Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời mới mọc đã khiến cho tháp Phi Yến ở thành nam được chiếu rọi hắt lên những ánh vàng rực rỡ rạng ngời trông tựa như ảo mộng. Từ thật xa nhìn lại, trông nó tựa như một con kim yến to lớn đang giương cánh giáng bay đi.

Trên đỉnh tháp Phi Yến, Tiêu Tố Ảnh lẳng lặng ngồi ở đó. Chiếc áo bào trắng trên người dưới những cơn gió trời lướt qua cứ tung bay phần phật. Điều đó cũng càng làm nổi bật ra những đường cong tuyệt đẹp trước ngực. Lúc này, được tắm dưới ánh bình minh, làn da thịt trắng nõn mềm mại của nàng đều giống như tỏa ra một vầng ánh sáng mềm mại long lanh. Nó khiến cho hai bên má lúm đồng tiền thanh tú đến tuyệt vời trở nên càng xinh đẹp hơn.

- Tố Ảnh cô nương!

Phút chốc, một bóng người như con vượn đã xuất hiện ở dưới tháp Phi Yến. Chỉ nhảy nhót mấy cái dọc theo thân tháp , người đó đã bay xuống phía sau Tiêu Tố Ảnh , nói năng một mực cung kính. Đúng là nam nhân trung niên mặt vuông chữ điền, gương mặt với những đường nét kiên cường, góc cạnh rõ ràng. Còn trên người chính là đang mặc một bộ long bào hoa mỹ.

- Vút!

Tiêu Tố Ảnh bỗng dưng mở đôi mắt nhung, khe khẽ thở phào một hơi. Hàng mi thanh tú xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng chớp chớp, giống như có thể bẻ gẫy ánh bình minh rạng rỡ từ xa xa chiếu rọi đến. Cả người nhẹ nhàng đứng lên, Tiêu Tố Ảnh quay đầu lại, mỉm cười hỏi:

- Bệ hạ, chính là việc Tố Ảnh nhờ người thăm dò đã có manh mối?

Nam nhân trung niên này là hoàng đế Yến Quốc Yến Như Húc.

Mặc dù là ông ta, nhưng khi nhìn thấy trên mặt Tiêu Tố Ảnh hiện ra nụ cười khiến tâm thần người khác say mê thì cũng không nhịn được mà có hơi thất thần. Nhưng rồi ông ta cũng nhanh chóng liền tỉnh ngộ lại, vội vàng mở to con mắt , có hơi cúi đầu xuống:

- Tố Ảnh cô nương, đã có tin tức từ Việt Quốc truyền về. Mộ gia ở thành Liệt Sơn kia đích xác có người tên là Mộ Tinh Hà.

Khi nói lời này thì Yến Như Húc cũng là có chút nghi hoặc. Vị trước mắt này đến từ Vô Cực Thiên Tông, còn Mộ gia ở thành Liệt Sơn tại Việt Quốc kia có thực lực không tệ, nhưng so sánh với Vô Cực Thiên Tông thì cũng là một kẻ dưới đất, một người trời cao. Không biết nàng là Thiên Chi Kiêu Nữ của Vô Cực Thiên Tông , vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với một người nam nhân của Mộ gia. Có điều Yến Như Húc lại biết đây không phải là việc chính mình có thể thăm dò, vì vậy tốt nhất cứ che dấu sự nghi ngờ trong ánh mắt.

- A?

Tiêu Tố Ảnh gật đầu đáp.

Yến Như Húc vội vàng nói thêm:

- Mộ Tinh Hà kia tư chất đích xác không sai, từ nhỏ liền lộ ra có thiên phú bẩm sinh thật tốt, năm nay vừa mới hai mươi lăm tuổi, đã đạt tới Không Cốc Cảnh đỉnh cao. . .

.v..v...!

Tiêu Tố Ảnh cũng là hơi nhíu mày, nàng đột nhiên cắt lời Yến Như Húc đang nói kết quả điều tra

- Bệ hạ, ngài xác định hắn là tu vi Không Cốc Cảnh đỉnh cao ?

Yến Như Húc gật đầu:

- Không sai, Tố Ảnh cô nương, Mộ Tinh Hà kia đích thật là tu sĩ Không Cốc Cảnh đỉnh cao, được ca tụng là cao thủ đệ nhất trong số đệ tử trẻ tuổi của Mộ gia, rất có hy vọng đột phá đến Đạo Cảnh .

- Có điều đáng tiếc chính là, hắn đã chết rồi.

Mấy hôm trước, khi Tố Ảnh cô nương trấn áp Vực Ngoại Hắc Ma trong Hắc Ma Điện, mười đại thế tộc Việt Quốc đồng thời cử hành thi võ Minh Hội tại Hắc Ma Điện. Sau khi Tố Ảnh cô nương rời đi, bọn họ tiến vào trong điện. Kết quả ở bên trong phát hiện một kẻ phản nghịch Mộ gia tên là Mộ Hàn. Mộ Tinh Hà kia ra tay định bắt, ngược lại bị Mộ Hàn giết chết.

- Mộ Hàn? Ngươi là nói bọn họ đã phát hiện ở bên trong Hắc Ma Điện có người tên là Mộ Hàn?

Tiêu Tố Ảnh mặt mày càng nhăn tít, dáng vẻ trên mặt đúng là có chút quái dị.

- Đúng vậy.

Yến Như Húc vội vàng nói

- Mộ Hàn kia nghe nói vốn là cháu ngoại của tộc trưởng Mộ gia Mộ Thanh Sơn, cho đến gần đây mới lộ ra thiên phú tu luyện bẩm sinh. Hắn chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mấy tháng liền từ Ngoại Tráng Cảnh tu luyện tới Ngọc Xu Cảnh để tiến vào danh sách thi võ Minh Hội của Mộ gia. Nhưng mà trong lúc thi võ , hắn lại len lén xâm nhập Hắc Ma Điện. . .

Nói đến điều này, lòng nghi ngờ của Yến Như Húc trở nên quá nặng. Lúc ấy Tiêu Tố Ảnh cũng đang ở trong Hắc Ma Điện, đối với chuyện đã xảy ra nơi đó thì hẳn là biết phi thường rõ ràng. Vì sao còn có thể cố ý gọi chính mình đi tìm hiểu?

Ý nghĩ thay đổi, nhưng lại thấy Tiêu Tố Ảnh không có phản ứng, nên ông ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói

- Mộ Hàn cùng gia tộc phát sinh xung đột kịch liệt. Mộ Thanh Sơn hạ lệnh tứ đại trưởng lão cấp Vũ Hóa Cảnh liên thủ vây công. Kết quả bị hắn liên tục giết chết ba người, lại còn nuốt chửng Tâm Cung của bọn họ để làm cho tu vi của bản thân tăng lên tới Võ Cảnh Cửu Trọng.

Cuối cùng, Mộ Thanh Sơn tự mình xuất thủ. Không nghĩ tới bên trong Tâm Cung của Mộ Hàn che giấu Diệu Long Chân Hỏa. Sau khi chân hỏa kia bùng phát dữ dội, chẳng những Mộ Thanh Sơn bị đốt chết, mà ngay cả Hắc Ma Điện và Hắc Yểm Sâm Lâm đều bị thiêu huỷ. Nghe nói ngay cả chính Mộ Hàn cũng chết ở dưới ngọn lửa Diệu Long Chân Hỏa kia.

- Đã chết?

Tiêu Tố Ảnh trong miệng lẩm bẩm hầu như không thể nghe thấy mà thốt ra hai chữ này, khuôn mặt biến đổi không ngừng, một hồi lâu cũng không có nói gì, tựa hồ đang lâm vào trầm tư.

- Tố Ảnh cô nương?

Yến Như Húc không nhịn được bật thốt lên.

- A.

Tiêu Tố Ảnh thật giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng , trên gương mặt lại lộ ra nụ cười

- Bệ hạ, lần này thật sự là rất làm phiền ngài. Tố Ảnh cảm kích vô cùng.

- Tố Ảnh cô nương quá khách khí, nếu như cô nương không có căn dặn gì khác, ta đây liền cáo từ .

- Được, xin bệ hạ cứ tự nhiên. . .

Bóng dáng Yến Như Húc bay từ đỉnh tháp Phi Yến rồi biến mất, gương mặt Tiêu Tố Ảnh liền sầm xuống. Nàng hung hăng cắn chặt hai hàng răng ngọc đều tăm tắp mà giận dữ nói:

- Đáng ghét! Đáng hận! Rõ ràng là tên là Mộ Hàn, lại báo thành tên khác để định lừa gạt ta. Cho là như vậy thì có thể không đếm xỉa đến ngươi sao?

- Hừ! Đã chết? Ngươi nào có dễ dàng chết như vậy?

- Thần cung chính là có được linh tính của linh vật. Nếu là người có được Tâm Cung đều có thể bị Diệu Long Chân Hỏa do chính mình dung hợp đốt chết, thì đó há không phải là trò đùa lớn nhất thế gian sao?

- Món nợ này trước hết ta để ngươi nhớ cho kỹ, rốt cuộc sẽ có một ngày ta muốn thanh toán với ngươi . . .

Nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm nói thầm một hồi lâu, Tiêu Tố Ảnh mới bay lên trời. Giống như nàng tiên thuận gió bay đi. Nàng nhằm hướng phương bắc mà phóng đi như bay, trong khoảnh khắc liền đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thời gian mỗi một ngày trôi qua, tình thế Việt Quốc lại xảy ra biến hóa lớn lao.