Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 41: Vịnh Hạ Long




Chương 41: Vịnh Hạ Long

Trước khi rời đi, năm người đã nhờ dân làng giữ hộ một phần quặng và các thanh sắc màu bạc của Phi vân điểu, hành trình xa xôi, mang theo chúng rất bất tiện.

Hoàng Mộc cũng nói bí mật cây xuyên thiết cho người dân trong thôn biết, đồng thời trích lại một phần quặng cho bà con trồng cây, hắn không giấu diếm làm của riêng. Trong thâm tâm hắn nghĩ mỗi ngươi tăng lên một phần sức mạnh là tăng thêm một cơ hội sống sót giữa thời đại khốc liệt này.

Buồng giam các thành viên Tam Sơn bang đặt gần cổng làng, từ vị trí này có thể nhìn ra ngoài. Một người ở bên trong buồng giam đang dõi theo bóng dáng năm người khuất dần nơi xa, hắn chính là vệ trưởng của Tam Sơn bang tên là Tiêu Hà, lúc này hắn thu hồi ánh mắt quay sang Tiêu Thống kế bên:

-Ta cứ tưởng, thiếu niên Hoàng Mộc kia bắt được ta sẽ trả thù chứ, không ngờ hắn không ghi thù còn giúp ta cùng những người khác chữa trị v·ết t·hương, lúc ở trước chợ nếu không có hắn chữa trị vậy sẽ có nhiều n·gười c·hết.

Tam sơn bang vốn bị dân làng căm ghét, mặc dù thấy người b·ị t·hương nhưng các thầy thuốc trong thôn không dám ra chữa trị, chỉ sau khi Hoàng Mộc đứng ra thực hiện điều đó, những người khác mới dám làm theo.

Tiêu Thống nghe vậy, trầm ngâm một lúc trả lời:

-Tiêu Hà à ta và ngươi hơn thiếu niên kia rất nhiều tuổi, nhưng tâm tư của hắn đã vượt trên chúng ta một bậc rồi.

Ở trong mảnh rừng vắng vẻ, năm người đang bước đi, đoạn đường này khá bằng phẳng, cây cối mọc có quy củ, ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo nên những luồng sáng hài hòa. Đổng Kiếm ngậm một cành cây nhỏ nào đỏ, hai tay mân mê thanh kiếm mới, lưỡi kiếm to bản, sáng bóng, sắc bén, cậu thích thú sờ qua sờ lại rồi vung lên, vung xuống, hai mắt cười híp nói:

-Haha có được v·ũ k·hí này chiến lực của mình tăng lên không chỉ một bậc.

Như để kiểm chứng điều đó, Đổng Kiếm tế thanh kiếm ra, thân kiếm trôi nổi giữa không trung rồi bay đến một gốc cây lớn, đường kính khoảng 40cm.

Vút, xoẹt thanh kiếm chém vào thân cây, lưỡi kiếm dễ dàng cắt từ đầu bên này qua đầu bên kia, thân cây bị chia làm hai đoạn, đổ rầm xuống mặt đất hiện ra vết cắt sáng mịn.

-Hihi Đổng Kiếm lợi hại nha. Ngọc Lan cười nói.

Cậu bé được khen, mặt cười toe toét, mũi như nở to ra một chút.

-Có mình ở đây, mọi việc Lan cứ để mình lo.

Vừa nói vừa làm bộ dáng ưỡn ngực hai tay gồng lên vòng xuống dưới, bước đi hiên ngang.

Haha, haha, tràng cười vang lên trong cả nhóm.

Mười ngày trôi qua.

Những cơn gió mát thổi vi vu mang theo hương vị có phần quen thuộc. Minh Nguyệt hít thật sâu cảm nhận mùi vị của không khí rồi lên tiếng:



-Chúng ta sắp đi ra biển sao.

Hoàng Mộc trả lời:

-Đúng vậy, cách một khoảng nữa chúng ta sẽ tới Vịnh Hạ Long.

Cả bọn nhảy cẫng lên vì thích thú, thông qua chiếc điện thoại của Octopieus chúng biết vịnh Hạ Long là một trong những thắng cảnh đẹp nhất thế giới, ai ai cũng mong ngóng đến tham quan một lần, đồng thời thông qua sơ đồ thể hiện thì ở vịnh Hạ Long có một nơi xảy ra v·a c·hạm thiên thạch.

Chân bước nhanh hơn, vạch bụi cây, rẽ lối mà đi, có điều đi đến gần thì gặp phải trở ngại, trước mắt là lũy tre dày kéo dài hàng cây số, tre mọc rậm rạp, bám víu lấy nhau, gai góc đầy mình, chắn hết lối đi. Cả bọn phải thăm dò mãi mới thấy một chỗ thưa cây, dùng kiếm phát ra một lối nhỏ rồi chui qua.

Đập vào mắt năm người là màu xanh bát ngát kéo dài đến tận chân trời, chân trời màu lam xen kẽ những đám mây trắng, cả mặt biển như một khối ngọc bích khổng lồ nhu nhuyễn. Nổi lên giữa nền xanh của tạo hóa đó, là những hòn đảo lớn nhỏ ở khắp nơi như thiên quân vạn mã, như nét chấm phá trên bức tranh thủy mặc.

Gió trời lồng lồng, mang theo vị của biển, âm thanh rì rào của tiếng sóng vỗ hòa cùng tiếng chim kêu trên không, năm bạn trẻ đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt vời, đôi chân không nhủ mà tự động đi đến ngâm mình trong nước biển.

Từng cơn sóng kéo đến rồi vỡ tung tóe trên bãi cát, những vất vả, lo toan, suy tính theo đó tan đi, năm người thích thú đùa nghịch, chúng trở lại là những đứa trẻ hồn nhiên yêu đời.

Sau một hồi tắm biển thỏa thích, chúng đi lên bờ, tìm con suối nhỏ gần đó tắm lại lần nữa cho hết nước biển, chặt vài cành cây, treo quần áo ướt lên phơi.

Trời đã xế chiều, nơi đằng xa bốc lên những cột khói nghi ngút, năm người thấy vậy liền đi tới.

Những dãy thuyền bè xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mỗi chiếc đậu cách nhau vài mét, kích thước mỗi chiếc không quá lớn nhưng khoang thuyền gia cố bằng khung thép khá chắc chắn.

Trên bãi biển, chỗ gần với dãy thuyền neo đậu, có mấy nhóm người đang tụ họp, đốt lửa nướng cá. Nhờ có lũy tre dày bảo vệ khỏi hung thú, bọn họ có thể tự do sinh hoạt.

Năm người đến gần, mùi cá bốc lên thơm phức khiến bụng sột soạt kêu to.

Thấy có người lạ, tất cả dừng tay tò mò quan sát, một người lớn tuổi đứng dậy hỏi:

-Các cháu đi đâu đây?

Hoàng Mộc đáp:

-Chúng cháu đang tìm thuyền đi ra biển ạ.

-Thuyền thì xung quanh đây chỉ xóm chài chúng ta mới có, mà các cháu ra biển làm gì?



Hoàng Mộc không thể nói rõ lý do nên đành bịa tạm cái cớ:

-Chúng cháu muốn tìm hải mã cùng một ít cây cỏ đặc biệt trên đảo đề làm thuốc ạ?

-Vịnh Hạ Long có nhiều đảo, các cháu muốn đến đảo nào?

-Dạ đảo Bồ Hòn ạ

-Ồ, đảo đó cách khá xa đất liền, te e rằng các cháu không đi được rồi.

-Dạ không biết làng mình có thể cho cháu mượn một chiếc thuyền nhỏ không ạ, chúng cháu có thể trao đổi bằng vật phẩm khác.

Ông lão nhìn bọn nhỏ, trên người chúng mang nhiều hành lý và v·ũ k·hí, nét mặt hiện lên sự lương thiện cùng quyết đoán, dáng điệu chững chạc như người trưởng thành, suy nghĩ một lúc ông nói:

-Chuyện không đơn giản như vậy, các cháu chắn hẳn từ xa đến đây, trời sắp tối rồi, đêm nay ở lại đây ăn tối với chúng ta.

-Ông lão thật hiếu khách. Hoàng Mộc suy nghĩ trong đầu.

Ngọc Lan ở bên lên tiếng:

-Dạ vậy phiền ông cùng dân làng cho chúng cháu ở lại một đêm.

-Haha, không có gì, làng ta luôn mến khách.

Nghe ông trả lời vậy, Hoàng Mộc cũng không gặng hỏi thêm, trước mắt cứ ở lại đã rồi tìm hiểu sự tình sau, nơi này trước kia là địa điểm du lịch nổi tiếng, hai trăm năm trôi đi dân chúng vẫn giữ được sự hiếu khách ngày nào.

Lũ trẻ trong làng thấy người lạ, chúng xúm lại bắt chuyện, năm người vui vẻ trả lời, đồng thời lấy thực phẩm từ bọc vải trên vai xuống.

Làng chài thức ăn chủ yếu là hải sản, thấy có nhiều thực phẩm rửng núi làm cho ai cũng chú ý.

Năm người nấu nướng rồi góp thức ăn chung với cả làng, tối hôm nay một bữa tiệc trên bãi biển được tổ chức, thức ăn thơm phức, nóng hổi, cùng với đó là gió biển thổi miên man, tiếng sóng rì rào, trời đầy sao sáng, tất cả tạo nên một bữa tối khó quên.

Đến khuy cuộc vui mới tàn, mọi người đi lên thuyền nghỉ ngơi, ông lão khi nãy trò chuyện với Hoàng Mộc tên là Nguyễn Sinh, ông không đi ngủ mà đi ra trước mui thuyền, buông cần câu xuống biển.

Hoàng Mộc thấy vậy tiến đến hỏi chuyện:



-Ông đang câu cá phải không ạ?

-Không, ta câu mực

-Ra vậy, quê cháu có sông Lam chảy qua, chúng cháu thường câu cá hoặc câu tôm thôi.

Ông Nguyễn Sinh tỏ vẻ kinh ngạc

-Sông Lam sao, vậy các cháu ở cách đây rất xa.

-Dạ, chúng cháu mất nhiều ngày đường mới tới được đây.

Rừng núi nguy hiểm, hung thú rình rập khắp nơi, bọn nhỏ này đi được đến đây, thật là có bản lĩnh, ông Nguyễn Sinh suy nghĩ rồi nói:

-Về chuyện mượn thuyền, thực ra không phải chúng ta không có thuyền mà do nguyên nhân khác khiến hiện tại không thể đi xa bờ.

-Hải thú dưới biển rất nhiều và hung dữ, bình thường muốn thuyền đi xa, đáy thuyền phải bôi nhựa cây bạch tùng, đa số hải thú không ưa thích mùi vị nhựa cây này, dựa vào điều đó chúng ta có thể đánh bắt xa bờ.

Ông lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Chỉ là gần đây, địa bàn có cây bạch tùng sinh sống đã bị bầy Thiết phiến hầu chiếm giữ, có mấy người đi vào lấy nhựa cây nhưng đều bị m·ất m·ạng.

Hoàng Mộc hỏi lại:

-Thiết phiến hấu là loài gì ạ?

Ông lão trả lời:

-Chúng là loài ngoài hành tinh, hình dáng cơ bản giống với dười ươi, cao khoảng 2m, trên đầu mọc hai chiếc sừng, thân phủ một lớp vảy cứng cáp, đặc biệt ở mỗi ngón tay và ngón chân mọc ra móng vuốt sắc nhọn dài khoảng 10 cm. Ta đã từng thấy chúng dùng móng vuốt này chọc thủng một thân cây đại thụ, điều nguy hiểm nhất chính là số lượng đông đảo lên đến hàng trăm con.

Hoàng Mộc thầm tưởng tưởng qua hình dáng và sức chiến đấu của Thiết phiến hầu, với sức mạnh như vậy dân làng ở đây tiến vào chỉ có thể bỏ mạng.

-Bầy thiết phiến hầu mới chuyển đến địa bàn này phải không ạ? Hoàng Mộc hỏi.

-Không phải, trước đây chúng sống ở cánh rừng khác, địa bàn hiện tại là chúng c·ướp được từ bầy khỉ mặt đỏ.

Khỉ mặt đỏ sao, Hoàng Mộc lẩm nhẩm trong đầu. Cậu đã từng xem qua thông tin của loài này, đây là một giống khỉ ở Việt nam, khuôn mặt của nó hầu hết có màu đỏ, bộ lông màu nâu đỏ hoặc nâu sẫm.

-Nếu cháu mang về cho dân làng lượng lớn nhựa cây bạch tùng, dân làng có thể cho cháu mượn một chiếc thuyển nhỏ không?

-Haha, nếu cháu làm được bản thân ta sẽ tặng cho cháu một chiếc thuyền, dân làng ta sinh sống chủ yếu nhờ vào biển nếu không có nhựa cây bạch tùng đi đánh bắt hải sản sẽ rất nguy hiểm.