Chương 21: Thành tựu
Hoàng Mộc nhìn qua, viên đan dược này cũng không khác viên đan dược bình thường là mấy, chần chừ một chút, cậu cầm một viên thuốc cho vào miệng. Do sử dụng tá dược là mật ong nên viên thuốc không khó ăn.
Dược lực tan ra cảm thấy toàn thân khí huyết sung mãn hơn, nhắm mắt cảm nhận linh khí trong cơ thể, chỉ thấy chúng rạo rực mà không thấy tăng trưởng lên chút nào.
-Không được rồi, viên thuốc này có vẻ tốt hơn viên thuốc bình thường nhưng để trợ giúp luyện linh khí thì chưa thấy tác dụng.
Cất các viên thuốc vào lọ, Hoàng Mộc lại lấy một toa thuốc khác, có điều lần này đã thay đổi tỷ lệ, các linh thảo được tăng số lượng lên một nửa.
Hì hục đến tận 4h sáng, đã nhiều lần thay đổi tỷ lệ dược thảo nhưng kết quả vẫn không như mong muốn.
-Chẳng nhẽ thật sự không có cách nào để tận dụng linh lực trong những linh thảo này.
Hoàng Mộc ngồi bệt xuống đất suy tư, ánh mắt nhìn mông lung, vô tình nhìn đến chùm Uất Hương hoa còn tươi trong giỏ, đây là chùm hoa hồi chiều Hoàng Mộc mang về, Uất Hương cũng là một cây thuốc bổ, tính ôn hòa, mặc dù vậy không có nhiều bài thuốc dùng đến Uất Hương.
Thay đổi tỷ lệ dược thảo không có tác dụng gì, vậy thử đổi tá dược khác xem sao, nếu như thay mật ong bằng dịch thủy của hoa Uất Hương sẽ như thế nào nhỉ, uất hương này có tính ôn hòa lại mọc ở nơi linh khí đậm đặc, không biết kết quả sẽ ra sao.
Mặc dù biết suy nghĩ cùa mình vô căn cứ nhưng Hoàng Mộc vẫn thử nghiệm, những cây hoa Uất Hương được bỏ vào cối xay nhằm ép lấy dịch thủy, dịch thủy cây Uất Hương màu xanh xen lẫn màu hồng của hoa.
Phần thảo dược đã được dã mịn, Hoàng Mộc cho dịch thủy của Uất Hương vào trộn lẫn. Thực hiện quy trình như chế tạo đan dược như bình thường, một tiếng sau mẻ thuốc mới đã thành. Khác với màu đen như các đan dược trước, mẻ đan này có màu nâu pha chút sắc hồng.
Hoàng Mộc dùng bản thân mình thử nghiệm, không có mật ong làm tá dược làm cho viên thuốc có mùi vị khó nuốt. Dược lực tan biến trong cơ thể, Hoàng Mộc ngồi xếp bằng cảm nhận linh khí của bản thân.
Ngay tại đan điền một luồng linh khí xuất hiện, nếu như trước đây một lần thổ nạp linh khí bằng cách tu luyện, phần linh khí thu được chỉ là một đám khí nhỏ, thì bây giờ sau khi phục dụng đan dược, linh khí thu được hết sức đậm đặc, cứ như đây là chất lỏng chứ không phải khí.
Chuyên tâm cảm nhận luồng linh khí thu được, Hoàng Mộc nhận thấy nó thật sự tinh thuần, y theo lộ tuyến của Thần Thức Pháp Yếu, luồng linh khí vận chuyển một chu thiên, khi về lại đan điền không ngờ linh khí còn lại to như hạt táo, có độ đậm đặc cao.
-Haha ta thành công rồi, nếu hấp nạp linh khí bằng cách tu luyện, một vòng chu thiên chỉ thu được linh khí tản mát bằng nửa hạt gạo, còn phục dụng đan dược kết quả thu được gấp cả trăm lần, phục dụng một viên đan đã bằng một tháng tu luyện rồi.
Trời cũng đã sáng, Hoàng Mộc hăm hở về nhà báo thành quả cho ông và các bạn. Mọi người nghe Hoàng Mộc kể đầu đuôi câu chuyện, đều trợn mắt hiện lên vẻ khó tin.
Ông Hoàng Xuần lấy một viên đan từ tay Hoàng Mộc bỏ vào miệng uống, hai mắt nhắm lại, một lúc sau ông mở mắt ra, nụ cười rộng đến mang tai.
-Haha cháu ta đúng là tiên tài, phục dụng đan dược xong linh khí trong cơ thể ta cuồn cuộn như sóng biển vậy.
Mấy người còn lại nghe vậy không nhịn được mà cầm lấy một viên, uống xuống. Phản ứng sau đó của mấy người không khác ông Hoàng Xuân là bao.
-Cháu xem nên đặt tên cho linh dược này là gì.
-Dạ đan dược này thành công nhờ Uất Hương hoa vậy đặt tên cho nó là Uất Hương đan ạ.
-Được, tên hay.
Đã có đan dược hỗ trợ tu luyện, lịch trình một ngày của mấy người được chia lại, buổi sáng sẽ đi Uất Hương tiên cảnh tập luyện thần thức pháp yếu, buổi chiều sẽ chia ra phục vụ cho học nghệ, làm ruộng, sắn bắn, dù sao cũng phải có cơm ăn áo mặc rồi mới tính chuyện khác.
Một lần dùng Uất Hương đan, dược lực hai ngày mới tiêu hóa hết nên cứ hai ngày mọi người dùng một lần. Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết ngửi được mùi hương đan dược chạy đến hiện ra vẻ thèm thuồng, Hoàng Mộc cho bọn này một viên, hai đứa này dùn xong như bị nghiện, lẽo đẽo đi sau xin thêm, thế là đành phải cho chúng mỗi đưa năm viên, hai ngày một lần.
Một tháng trôi qua.
Buổi sáng mùa xuân, ánh nắng chan hòa giữa bầu trời cao chót vót, rải lên cánh rừng, đọng trên sương sớm. Nhìn từ xa có năm thân ảnh đang lao vun v·út trong rừng, cách di chuyển của năm thân ảnh này thực sự rất nhanh.
Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt chạy băng băng, trên đường gặp phải vách đá cao liền nhảy qua, gặp phải chỗ cây rậm rạp liền đạp lên cành cây mà đi, động tác thập phần khéo léo.
Hoàng Mộc còn kinh khủng hơn, sử dụng dải lụa xanh bám vào cành cây, chân đạp vào thân cây, cứ vậy chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, suốt chặng đường chân không chạm đất, cũng bởi vậy mà cậu đến Uất Hương tiên cảnh đầu tiên.
-Yeahhh tớ đến đầu tiên nhé, các cậu thua rồi tối nấu cơm như đã cược nhé.
Thì ra năm đứa đã cược với nhau ai đến đích đầu tiên thì tối nay sẽ được miễn nấu cơm.
Ngọc Lan chu miệng lên nói: Tại cậu có dải lụa hỗ trợ thôi.
Hoàng Mộc cười khoái chí đáp: Có ai cấm sử dụng năng lực đâu, sao Lan không dùng năng lực
Ngọc Lan biết năng lực đặc biệt của bản thân chưa giúp được gì cho việc chạy nhảy nên giận ra mặt, cô bé Hừ một tiếng rồi quay đi
Hihi thôi nào mình đùa thôi, chút về mình hái quả lựu cho nhé
Cậu hái cho Ngọc Lan mà không hái cho mình sao. Minh Nguyệt vẻ mặt ủy khuất nói xen vào
Hihi, sao quên Minh Nguyệt được, tại Nguyệt không thích ăn lựu thôi, chút mình hái Táo nhé
-Oh Yeah Hoàng Mộc thật tuyệt vời
Nghỉ ngơi một lúc, năm đứa nhảy lên cành cây bồ đề, cành cây này cao sáu mét vậy mà năm đứa nhảy từ dưới đất lên một cách dễ dàng.
Một tháng sử dụng Uất Hương đan cộng với tu luyện ở chỗ này làm linh lực trong cơ thể tăng vọt, sức khỏe cơ thể theo đó tăng lên nhanh chóng. Bây giờ một tay Hoàng Mộc có thể nâng được vật nặng 150 kg, nhảy cao lên tận hơn 6m. Lôi Viêm, Đổng Kiếm cũng tương tự, Ngọc Lan, Minh Nguyệt có kém hơn một chút nhưng tổng quan cũng tương đương.
Lôi Viêm ngồi ung dung trên cành cây hướng mọi người nói:
-Tơ cảm thấy linh lực và sức lực tăng hơn nhiều so với cách đây một tháng, nhưng mấy ngày nay dùng đan dược hay tu luyện đều không cảm nhận được linh lực tăng trưởng nữa, các cậu có gặp hiện tượng này không.
Mọi người nghe Lôi Viêm nói đều gật đầu xác nhận, không chỉ Lôi Viêm mà mấy người bao gồm cả ông Hoàng Xuân đều gặp tình huống này
Hoang Mộc phát biểu:
-Theo tớ thì chỗ chứa linh khí ở đan điền đã đầy, linh khí không có chỗ chứa dẫn đến bị tản mát đi trong cơ thể, có thể nói chúng ta đã đến bình cảnh, thật không biết tiếp theo phải làm thế nào.
Leng keng, leng keng, leng keng những tiếng chuông vang lên.
Năm người đang mải nói chuyện, nghe tiếng chuông kêu, bất giác cả năm người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh
Một thân ảnh xuất hiện, không quan tâm đến những chiếc chuông tạm từ từ bước vào, thân ảnh này cao năm mét, dài khoảng mười mét, bề ngoài giống kỳ nhông, da màu tím sẫm, trên đầu mọc hai chiếc sừng, trên lưng mọc hai dãy gai nhọn hình tam giác, nhìn qua cảm giác như gai nhọn được làm từ ngọc thạch, óng ánh màu tím.
Nó bước vào ngước nhìn thấy nhóm người Hoàng Mộc trên cây bồ đề
HỐNGGGGGGG
Một tiếng hống kinh thiên động địa vang lên, một chân hung thú dẫm mạnh xuống mặt đất, mặt đất lập tức nứt nẻ, chấn động lan ra xung quanh làm năm người ngồi trên cây bồ đề nghiêng ngả, lá cây rụng tả tơi.