Chương 11: Thú vương chi tâm
Luồng sáng màu đỏ tiến gần đến hổ trắng, khí tức t·ử v·ong đập thẳng vào mặt nó, da hổ có dày thế nào đi nữa đứng trước luống sáng này cũng chẳng khác gì tờ giấy mỏng.
Luồng sáng chạm vào đầu hổ, tộc độ cực kỳ chậm rãi, trước trán hổ máu tươi ngay lập tức đổ ra, rãnh sâu 1cm xuất hiện. Chỉ phút chốc nữa thôi đầu hổ sẽ bị cắt làm hai nửa, ngay lúc này hổ trắng dãy dụa mạnh mẽ.
Rắc, rắc, rắc không khí xung quanh vang lên từng tiếng như một vật hữu hình nào đó đang rạn vỡ.
Choaang âm thanh như thủy tinh vỡ, hổ trắng kịch liệt dãy dụa, phá vỡ sự kiềm tỏa của ánh sáng xanh, ánh sáng xanh rõ ràng là ánh sáng vậy mà vỡ thành từng mãnh nhỏ bay tứ tung rồi tan biến.
Hổ trắng nhảy gấp ra phía sau tránh được luồng sáng đỏ đang cắt vào đầu mình.
Nó chạy ra xa một đoạn rồi vòng lại đến gần chỗ hai con robot trên không, một quầng sáng vàng xuất hiện ở bụng, quầng sáng như con sóng lan đến miệng hổ.
Hổ trắng hít sâu, thuận thế GẦM MMMM, tiếng gầm bá đạo nhưng không giống như lần trước lan tỏa ra xung quanh mà bị quầng sáng vàng ép lại, theo quầng sáng vàng thành một đường thắng bắn đến con robot đang phun luồng sáng đỏ. Tốc độ quầng sáng rất mau lẹ, cơ bản con robot trên không, không thể né tránh.
RẦM âm thanh trầm đục vang lên, con robot b·ị đ·ánh vỡ. Một kích thành công, không dừng lại, một chùm quầng sáng vàng mang theo tiếng hống của hổ trắng đánh lên con robot phun ra luồng sáng xanh, số phận của nó không khác bị chấn nát.
Thấy tình huống nguy hiểm, Áo Lôi Cách, Bối Lỗ cùng các con robot còn lại bật lên quầng quang tráo bảo vệ toàn thân, lồng quang tráo này xuất phát từ áo giáp của chúng. Hai con robot kia do diễn biến quá nhanh và bất ngờ nên không kịp bật màn bảo vệ, kết quả là bị phá hủy.
Hổ trắng sau hai kích thành công, lúc này bước đi trở nên loạng choạng, có lẽ hai đòn t·ấn c·ông vừa rồi đã lấy đi quá nhiều sức lực và linh lực của nó.
Nhìn từng lồng quang tráo đang lơ lửng trên không, rướn sức bắn ra chùm ánh sáng vàng nhưng hiệu quả không như ý, luồng sáng vàng đập lên quang tráo, chỉ làm cho quang tráo gợn sóng mà không gây tổn thương gì.
Hổ trắng như đã có linh trí, thấy tính huống bất ổn, ngay lập tức bỏ chạy, nó chạy về một hang núi gần đó.
-Hừ đã đ·ánh c·hết thú của ta, phá hủy điện thoại của ta, robot của ta mà đòi chạy sao.
Áo Lôi Cách nhận thấy đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của hổ trắng không có tác dụng liền cùng tám con robot còn lại đuổi theo.
Bảy luồng sáng xanh từ bảy con robot bắn vào nơi hổ trắng đang chạy, hổ trắng liên tục đảo hướng để né tránh những luồng sáng này. Tuy nhiên nó đâu thể né tránh được mãi, một luống sáng xanh chiếu trúng, hổ trắng liền trở nên chậm chạp, sau đó sáu luồng sáng khác cùng chiếu tới khiến nó triệt để đứng yên duy trì tư thế đang chạy trên mặt tuyết.
Áo Lôi Cách điều khiển một con robot còn lại bắn ra luồng sáng đỏ, không giống như đợt trước luồng sáng kéo lê trên mặt đất, lần này bắn thắng vào vị trí tim của hổ trắng.
Xoẹt, từ lưng đến bụng của hổ trắng xuất hiện một lỗ hổng lớn, nơi luồng sáng đi qua, cơ nhục, xương cốt, tim hổ đã tan biến không thấy đâu.
Ánh sáng xanh ngừng chiếu, hổ trắng từ tư thế bỏ chạy, ngã xuống mặt tuyết, máu đỏ từ v·ết t·hương lan ra nhuộm đỏ tuyết trắng xung quanh, nó đ·ã c·hết. Ánh nắng chiếu vào mặt nó, gió nhẹ thổi miên man qua bộ lông của nó, một vương giả của rừng rậm đã vẫn lạc.
-Khá khen cho một con súc vật, vậy mà khiến ta mất mát nhiều đến vậy.
Áo Lôi Cách bay xuống xác hổ, từ trong túi lấy ra một thiết bị giống như cán dao. Sau khi bật công tắc cán dao phun ra một dải sảng mảnh dài khoảng 15 cm. Áo Lôi Cách dùng nó cắt đi một chiếc vuốt hổ.
-Haizzzz thôi cái vuốt hổ này xem như là vật phẩm bổ sung vào bộ sưu tập của ta cũng đáng.
Áo Lôi Cách cầm vuốt hổ, lấy từ trong túi ra một sợi râu hổ, ngắm nghía hai thứ, nhìn về phía Bối Lỗ hỏi:
Bối Lỗ ngươi xem hai vật này dùng làm đồ trang trí có phải là tuyệt phẩm không.
Còn chưa đợi Bối Lỗ trả lời, một luồng gió mạnh từ ngọn núi gần đó thổi vào người Áo Lôi Cách. Chỉ thấy trước mắt là một mảng đỏ ngòm. Một phút thất thần đi qua, Áo Lôi Cách sau lớp quang tráo nhận ra tình huống của mình, đang ở trong miệng một con mãng xà.
Hóa ra, khi hổ trắng bỏ chạy về phía ngọn núi, vô tình lại chạy đến nơi mãng xà đang nằm rình rập nhòm người Hoàng Mộc, thấy Áo Lôi Cách trong tầm ngắm của nó, mãng xà không ngần ngại mà một táp vồ lấy Áo Lôi cách.
May mắn cho Áo Lôi Cách là chưa tắt quang tráo bảo vệ toàn thân, bởi vậy tình huống bây giờ là một hình cầu màu vàng đang bị mãng xà cắn lấy.
Sức bảo vệ của quang tráo rất mạnh mẽ, đòn t·ấn c·ông của hổ trắng lúc trước đã chứng minh, tuy nhiên đây là miệng rắn, là nơi t·ấn c·ông mạnh nhất của mãng xà, là lực lượng huyết nhục cường đại nhất của nó. Mãng xà cắn mạnh, quang tráo đang bền vững bỗng xuất hiện những vết lách tách vụn vỡ.
Áo Lôi Cách cuống cuồng hô: Bối Lỗ cứu ta.
-Hừ chỉ một con súc vật đã kêu ta cứu sao
Nói thì nói vậy nhưng Bối Lỗ cũng hết sức kinh ngạc trước tình hình quang tráo của Áo Lôi Cách, phải biết lớp quang tráo này đại bác của nhân loại bắn không thủng, vậy mà.... Không dám chậm trễ Bối Lỗ bay đến chỗ miệng rắn. Hai tay có thiết bị đặc thù xuyên qua màn quang tráo của Áo Lôi Cách, vận sức mạnh kéo Áo Lôi Cách ra.
Áo Lôi Cách chỉ là một tri thức giả của tộc Octopieus còn Bối Lỗ là chuyện khác, đây là một chiến sĩ hàng thật của tộc Octopieus, không những sức lực lớn hơn hẳn mà trên người còn được trang bị nhiều thiết bị, v·ũ k·hí để hỗ trợ chiến đấu.
Sức lực lớn, kèm theo thiết bị đẩy ở cánh tay Bối Lỗ mạnh mẽ kéo Áo Lôi Cách ra khỏi miệng rắn.
Bụp, quang tráo của Áo Lỗi Cách bị mãng xà cắn vỡ, vừa lúc được Bối Lỗ kéo ra, cứu một mạng ngàn cân treo sợi tóc cho hắn, tuy nhiên một bên vai và hai xúc tu đang cầm vuôt hổ và râu hổ đã bị mãng xà cắn đứt rơi vào miệng rắn.
Mãng xà sau khi một kích đả thương Áo Lôi Cách liền bỏ chạy vào núi, thế tới rất nhanh, thế đi càng nhanh hơn, thoáng cái đã ẩn vào đám cây rậm rạp.
Bối Lỗ để Áo Lôi Cách lơ lửng trên không, mặt sau áo của giáp mở ra động cơ phản lực, động cơ hoạt động bắn ra một chùm sáng trắng đẩy Bối Lỗ đuổi theo mãng xà. Tốc độ động cơ phản lực của Bối Lỗ cực kỳ mau lẹ, tưởng chừng như mãng xà đã mất hút vào rừng cây vậy mà chỉ một thoáng đã đuổi kịp nó.
Tốc độ được đề thăng mau chóng hơn, nhanh như chớp Bối Lỗ xuất hiện trước đầu mãng xà, sáu nắm đấm của Bỗi Lỗ được bọc trong găng tay máy móc phát ra âm thanh đinh đinh, sáu cách tay co lại súc thế, rồi nhè vào đầu mãng xà đấm ra sáu quyền cùng lúc.
Rầm, âm thanh nặng nề vang lên, mãng xà đang bỏ chạy đụng phải sáu quyền của Bối Lỗ liền bị hất văng về phía sau, trên đầu một ít vảy đã bị bong.
Không đợi mãng xà kịp trấn tĩnh Bối Lỗ bám theo đầu mãng xa, liên tục nện từng quyền vào đầu nó, đạo lí đánh rắn phải đánh dập đầu của nhân loại hẳn Bối Lỗ ở trái đất hàng trăm năm hiểu rõ.
Chỉ mới mấy giây trôi qua, mãng xà đã lĩnh hàng chục phát đấm vào đầu, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó gặp hoàn cảnh như thế này. Vảy trên đầu nó đã bong đi phân nửa, máu tươi ùa ra.
Bỗi Lỗ như ruồi nhặng bám theo nện từng quyền không ngừng, đang lúc khoái chí muốn một quyền toàn lực kết thúc đi sinh mạng của mãng xa thì bỗng cái đuôi to như cây cổ thụ xuất hiện phía sau Bối Lỗ hung hăng đánh xuống.
Bối Lỗ cho rằng đánh vào đầu mãng xà làm cho nó không thể tập trung để đánh trúng mục tiêu nên từ đầu đến giờ chỉ bay lòng vòng theo một mô típ nhất định để tránh né và sự thật là các lần trước đuôi rắn t·ấn c·ông theo bản năng đều không trúng đích.
Nhưng lần này thì khác, ngay khi Bối Lỗ dừng lại để tung quyền, đuôi rắn căn chỉnh thời cơ chuẩn xác giáng một đòn mạnh vào lưng Bối Lỗ. Như tên bay ra khỏi cung, Bối Lỗ bị đập bay vào một tảng đá gần đó, tảng đá vỡ nát, lớp quang tráo bên ngoài bảo vệ Bối Lỗ không bị xây xước nhưng chấn động mạnh bất ngờ làm cho nội tạng Bối Lỗ không khỏi dấy lên một hồi hỗn loạn.
Màng xà không dừng lại dùng đuôi đánh liên tục vào Bỗi Lỗ, đuôi rắn đảo chiều men theo mặt tuyết đánh từ dưới lên ném Bối Lỗ lên cao rồi căn chỉnh khoảng cách tung thêm một cú nữa làm cho Bối Lỗ ở trong quang tráo bị ném văng ra hàng trăm mét. Nhân cơ hội này nó liền bỏ chạy hướng ra con sông gần đó.
Nước sông Lam biết khi mô cho cạn, sau hai trăm năm sông Lam không những không cạn mà còn mở rộng thêm, lòng sông sâu hoẵm. Màng xã muốn mượn dòng nước để lẩn trốn, đã đến bờ sông, đầu rắn lặn xuống.
Bỗi Lỗ sau một thoáng hỗn loạn đã lấy lại bình tĩnh, nhờ có lớp quang tráo mạnh mẽ ngăn cản công kích, Bối Lỗ thân không mang thương tích gì nhiều, nhanh chóng đuổi theo mãng xà. Mắt thấy mãng xà sắp lặn vào sông, từ trên chiếc giáp tay của Bối Lỗ mở ra một thiết bị.
Một luồng sáng được bắn ra trúng vào bụng rắn, vậy mà không thấy chuyện gì xảy ra, luồng sáng chỉ như ánh sáng của chiếc đèn pin dọi trúng bụng rắn không gây tiếng động gì, không thấy thương tích gì. Mãng xà cũng thuận lợi lặn vào dòng sông, lòng sông rộng sâu, thân thể mãng xà to lớn vậy mà khi lặn xuống, mặt sông vẫn yên ả chảy một cách thanh bình không để lại dấu vết gì, giống như dưới mặt nước không hề có mãng xà.
Áo Lôi Cách sau khi được robot sơ cứu liền bay đến chỗ Bỗi Lỗ, kỹ thuật y khoa của tộc Octopieus rất tiên tiến, robot chiếu một loạt tia sáng vào chỗ v·ết t·hương kèm theo một ít bột bôi, v·ết t·hương của Áo Lôi Cách đã ngừng chảy máu và bớt đau nhức, cả quá trình diễn ra chưa đến một phút.
Mắt thấy Mãng xà lặn vào dòng sông mất dạng, Áo Lôi Cách tức tối quát:
-Bối Lỗ sao ngươi để con rắn kia bỏ trốn, nếu ngươi không diệt được nó vậy ta sẽ cho nổ tung toàn bộ khúc sông này.
- Bình tĩnh nào Áo Lôi Cách, trước khi con rắn lặn xuống sông ta đã chiếu tia phóng xạ Omega X lên người nó, đảm bảo sau hai ngày nứa nó sẽ c·hết. Ngươi đã thấy sinh vật nào bị chiếu phóng xạ Omega X mà sống sót chưa, haha không những không sống mà sẽ c·hết rất đau đớn đó.
Nghe Bối Lỗ nói vậy khuôn mặt cau có của Áo Lôi Cách dãn ra phần nào, nhưng giọng vẫn rất cục cằn nói:
-Vậy được, mau về vương quốc để ra được chữa trị, chậm trễ sợ hai cánh tay của ta không mọc lại được, hừ.
Những sinh vật lơ lửng trên không bay vào phi thuyền, chiếc phi thuyền lấy một vận tốc siêu thanh bay về phía xa để lại một chiến trường tan hoang, xác c·hết ngổn ngang, máu đỏ, máu xanh thấm ướt cả một vùng tuyết.
Chiến trường tan hoang nhưng trong mặt bọn Hoàng Mộc chỉ thấy chiến lợi phẩm, cái lũ đục nước thả câu này vậy mà chiếm được tiện nghi lớn.
Sau khi thấy phi tuyền bay đi mất hút không còn bóng dáng, chúng chui ra khỏi hẻm núi, đi tời xác hổ trắng. Nhìn con hổ trắng to lớn đang nằm giữa mặt tuyết, Hoàng Mộc không khỏi dấy lên một cảm giác kính trọng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Mộc thấy lũ Octopieus b·ị t·hương, b·ị t·hương bởi một hổ trắng cực kỳ mạnh mẽ.
-Hoàng Mộc nói: Hổ đại ca thật là uy vũ, nếu lúc trước ba người chúng ta tìm thấy và chiến đấu với hổ trẳng hắn ba chúng ta sẽ giống như ba con hươu non rơi vào bụng hổ đại ca rồi.
- Đổng kiếm nói: Đúng vậy, kế hoạch g·iết hổ của chúng ta giống như người si nói mộng, hôm sau gặp một con hổ như vậy cứ bắt chân lên cổ mà chạy.
- Hoàng Mộc nói: Lũ chúng cháu đắc tội, xin gan của hổ đại ca, bù lại chúng cháu sẽ an táng cho hổ đại ca
Nói rồi ba người Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan cùng nhau lấy gan hổ ra, bỏ vào trong hộp cùng một ít tuyết để bảo quản.
Chúng bới tuyết, tìm một hố sâu trên mặt đất, kéo xác hổ trắng vào đó, xác hổ trẳng rất nặng nhưng ba người Hoàng Mộc khỏe như ba mãnh thu non cùng với những khả năng đặc biệt sau một hồi vất vả cũng kéo được hổ trẳng xuống hố. Chúng kiếm các viên đá ở xung quanh lấp miệng hố, xem như đã an táng cho hổ trắng.
Ngọc Lan nói: Chúng ta trở về cứu Lôi Viêm thôi, gan hổ đã tìm được rồi.
- Khoan đã, đi theo mình đến chỗ này. Hoàng Mộc lên tiếng.
Ba người đi theo Hoàng Mộc đến một hang núi cách đó không xa, Hoàng Mộc chui vào hang phân phó Đổng Kiếm và Ngọc Lan ở phía ngoài.
Một lúc sau Hoàng Mộc đi ra, trên tay bế một con hổ con to như con cún lông trắng vằn đen đang mở đôi mắt trong vắt ngơ ngác nhìn mấy người, đích thị là con của hổ trắng khi nãy
-Đổng Kiếm nói: Hóa ra là hổ con chả trách hổ trắng cứ ngoảnh đầu về phía này, chạy về phía này
-Hoàng Mộc nói: Đúng vậy, hổ trắng chọn chiến đấu thay vì bỏ chạy có lẽ bởi nó nghĩ lũ vĩ hạt sói và octopieus muốn g·iết con của nó, nó đàng chiến đấu để bỏ vệ con của mình. Lúc biết không thể chống lại chắc hẳn nó muốn chạy về phía hang mang con của mình chạy trốn. Tình mẫu tử thật thiêng liêng a
- Ngọc Lan nói: Sao mãng xà t·ấn c·ông lũ Octopieus rồi bỏ chạy liền nhỉ, bình thường nó đeo bám con mồi dai dẳng lắm mà, nằm phục kích chúng ta từ hôm qua đến giờ cơ mà.
Hoàng Mộc trả lời: Mình cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhìn mãng xà có thể đoán được nó đã mở ra linh trí có được trí khôn, mắt thấy hổ trắng c·hết thảm hẳn sẽ không lao ra t·ấn c·ông mới phải. Vậy mà tại so nó lại t·ấn c·ông chớp nhoáng rồi bỏ chạy ngay lập tức, suy đi tính lại mình phán đoán chỉ có một nguyên nhân đó là:
Cái tâm của thú vương. Hổ trắng và nó hắn là bá chủ của vùng rừng núi này, mắt thấy Octopieus vũ nhục hổ trắng nên mãng xà đã lao ra trả thù, cũng như đòi lại tôn nghiêm cho hô trắng, hai cậu có thấy là mãng xà đã đoạt lại râu hổ và vuốt hổ từ octopieus không
-Ngọc Lan trả lời: nghe Hoàng Mộc nói mới nhớ, hai tay của octopieus kia cầm râu hổ và vuốt hổ đã bị mãng xà cắn lại trong miệng, rõ ràng lúc đó tên Octopieus kia đã được kéo ra nhưng mãng xà rướn theo cắn đứt hai cánh tay nó.
Đổng kiểm cũng gật đầu đồng ý với quan điểm nói:
-Đúng vậy, thôi chúng ta mau trở về thôn, kẻo để lâu đêm dài lắm mộng.
Hoàng Mộc tiếp lời: Chúng ta sẽ mamg theo hổ con về thôn chăm sóc nó, xem như là cảm tạ cho hổ trắng, nếu để hổ con ở đây chắc chắn nó sẽ c·hết.
Đổng Kiếm và Ngọc Lan hoàn toán đồng ý, ba đứa trẻ mang theo hổ con quay trở ra, nghĩ đến chuyện tìm được gan hổ để cứu Lôi Viêm chúng vui như mở cờ trong bụng, chân rảo bước nhanh hơn.
BỊCH, GR Ừ Ư Ư âm thanh hung dữ vang lên đi kèm với nó là một thân ảnh to gấp đôi con trâu nhảy ra chắn trước mặt ba người Hoàng Mộc khi ba người đi qua bãi chiến trường để trờ về thôn.