Vu Thanh

Chương 79




Nghe vú già bẩm báo Lục Vân Đình giờ Thân cũng không ăn mà nằm trên giường, Lục phu nhân đứng ngồi không yên, vội vàng đến Lãm Phương Các. Tới cổng Lãm Phương Các thì thấy Giang Vu Thanh xách theo hộp cơm.

Lục phu nhân hỏi: "Vu Thanh, sao con không vào?"

Giang Vu Thanh cúi đầu chào, "Phu nhân," y mím môi, chẳng biết nói sao nên đưa mắt nhìn Tiểu Lục đang chặn đường mình, thấy thế Lục phu nhân cũng nhíu mày nhìn sang. Tiểu Lục tê cả da đầu, lí nhí nói: "Bẩm phu nhân, đây là...... lệnh của thiếu gia ạ."

Lục phu nhân nhíu mày, ngày thường hai đứa bé này thân nhau như hình với bóng, xem ra con trai mình lại giở thói bắt nạt người ta rồi.

Nghĩ vậy Lục phu nhân vỗ vỗ cánh tay Giang Vu Thanh nói: "Con đừng lo, để ta vào xem sao."

"Chưa ăn cơm đúng không," Lục phu nhân nói, "Để ta cầm hộp cơm vào cho, con đi ăn chút gì đi."

Vú già bên cạnh Lục phu nhân đi tới muốn cầm hộp cơm trong tay Giang Vu Thanh, y đành phải đưa hộp cơm sang.

Tiểu Lục dám cản Giang Vu Thanh nhưng không dám cản Lục phu nhân, Lục Vân Đình cũng chỉ dặn hắn không cho Giang Vu Thanh vào, thế là lập tức mở cửa cho Lục phu nhân.

Trong phòng không thắp đèn, Lục phu nhân hấp tấp vào trước, vú già chậm rãi thắp đèn lên.

Lục Vân Đình nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi xanh xao, lông mày nhíu chặt, nhìn như ngủ không yên giấc. Lục phu nhân giật thót tim, thấp giọng gọi: "Vân Đình, Vân Đình?"

Dường như Lục Vân Đình nghe thấy giọng bà nên hé mắt ra, khàn giọng hỏi, "Nương. Sao nương lại tới đây?"

Lục phu nhân thấy bộ dạng ốm yếu của hắn thì lập tức sai người hầu đi mời đại phu rồi hỏi Lục Vân Đình, "Sáng nay còn khỏe lắm mà, sao tự dưng lại bệnh nặng thế này?"

Lục Vân Đình vừa định trả lời thì bỗng ho sặc sụa, sau đó nói: "Không sao đâu ạ."

"Còn nói không sao nữa à," Lục phu nhân rất lo cho hắn, hai năm nay sức khỏe Lục Vân Đình khá lên nhiều, tính ra đã lâu lắm rồi chưa đau ốm gì, thế nên hắn đột nhiên ngã bệnh khiến Lục phu nhân hết sức lo lắng, "Tiểu Lục đâu, không biết gọi đại phu cho con à?"

Lục phu nhân hỏi: "Còn đau đầu không?"

Lục Vân Đình ậm ừ.

Lục phu nhân đau lòng cực kỳ, "Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

Lục Vân Đình thều thào: "Nương, con gặp ác mộng."

"Ác mộng gì?" Lục phu nhân hỏi.

Lục Vân Đình cụp mắt nói: "Con mơ thấy mình chết."

Vừa nghe chữ "chết", Lục phu nhân hãi hùng khiếp vía, lập tức ngắt lời hắn, "Nói bậy, giờ con đang khỏe lắm, chết gì mà chết."

Lục Vân Đình nói: "Năm đó thuật sĩ kia khẳng định con không thể sống qua nhược quán mà."

"Con đã qua sinh nhật hai mươi tuổi, chứng tỏ lời tiên tri của thuật sĩ kia bị phá vỡ rồi, đâu có tính nữa." Nhắc tới lời tiên tri, Lục phu nhân lại nghĩ đến Giang Vu Thanh, nhớ lại mấy buổi tiệc gần đây. Từ sau quan lễ của Lục Vân Đình, trong thành Giang Châu có không ít người ngấp nghé hắn, trước kia e ngại sức khỏe Lục Vân Đình kém cỏi, cộng thêm trong thành đồn hắn sống không qua nhược quán nên chẳng ai muốn kết thân với hắn. Giờ hắn đã khỏe lại, dung mạo thanh tú, lại có gia thế, người khác ngấp nghé cũng là lẽ đương nhiên.

Lục phu nhân nghe vậy thì khó tránh khỏi nảy ra ý tưởng khác trong đầu —— Trước đây để Giang Vu Thanh xung hỉ cho Lục Vân Đình chỉ là bất đắc dĩ, giờ hai đứa bé đã lớn, sức khỏe Lục Vân Đình cũng khá lên, có lẽ không cần xung hỉ nữa, tương lai Giang Vu Thanh cũng phải làm quan, tờ hôn thư của hai người chính là rào cản.

Chi bằng hủy hôn thư đi.

Lục phu nhân từng bàn bạc với Lục lão gia, Lục lão gia trầm tư một lát, cũng cảm thấy chuyện này khả thi.

Dù sao thành thân với nam tử chẳng có gì vẻ vang cả.

Mấy ngày trước, Tri châu phu nhân làm như vô tình nhắc đến cháu gái của mẹ mình, Lục phu nhân từng gặp nữ tử kia, đoan trang thùy mị nết na, quan trọng nhất là cũng có ý với Lục Vân Đình. Lục phu nhân rất hài lòng về nàng, nếu nàng có thể nên duyên với Vân Đình cũng xem như chuyện tốt. Ai ngờ ý nghĩ này vừa nhen nhóm thì Lục Vân Đình ngã bệnh.

Lục phu nhân nhìn con trai ốm yếu, trong lòng hơi bất an, chẳng lẽ vì họ muốn hủy hôn thư để hai đứa bé này đường ai nấy đi nên Vân Đình mới bệnh sao?

Lục Vân Đình ho sặc sụa, lục phủ ngũ tạng như muốn văng ra ngoài, mặt mày tiều tụy, tóc đen xõa tung khiến sắc mặt hắn càng thêm xanh xao, Lục phu nhân sốt ruột xoa lưng hắn, "Vân Đình......"

Lục Vân Đình thở hổn hển nói: "Nhưng dạo này con thường xuyên mơ thấy mình chết," hắn nói với ánh mắt vô hồn, "Con còn mơ thấy mình đến điện Diêm La gặp phán quan địa ngục, hắn nói kiếp này con chỉ có hai mươi năm tuổi thọ, trước đây nhờ có người phúc phận thâm hậu phù hộ nên......"

Lục Vân Đình nắm tay Lục phu nhân: "Nương, phán quan đòi gạch tên con, còn phái quỷ sai bắt con xuống địa ngục nữa."

Lục phu nhân đau lòng cực kỳ, sắc mặt trắng bệch: "Không, không đâu, con đã qua cửa sinh tử rồi mà, sẽ chỉ khổ tận cam lai thôi......" Bà an ủi Lục Vân Đình, thấp giọng nói, "Đừng sợ, nương ở đây."

Lục Vân Đình thấy Lục phu nhân hoảng sợ thì trong mắt lộ ra vẻ do dự, Lục phu nhân nói: "Với lại người phúc phận thâm hậu kia chắc chắn là Vu Thanh, có y ở cạnh con sẽ không sao đâu."

Lục Vân Đình im lặng, Lục phu nhân nói: "Ta sẽ gọi Vu Thanh tới ngay."

Nói xong bà định đứng dậy, Lục Vân Đình nắm tay áo bà gọi: "Nương."

Lục phu nhân: "Sao?"

Lục Vân Đình nhìn Lục phu nhân rồi lắc đầu: "Không có gì ạ."

Đúng lúc này, đại phu trong phủ hấp tấp chạy tới, Lục phu nhân tránh sang một bên nhìn đại phu xem bệnh cho Lục Vân Đình. Đại phu râu bạc có y thuật khá cao, ông sờ cổ tay Lục Vân Đình một lát, lông mày dần nhíu lại, vẻ mặt hơi nghi hoặc.

Lục phu nhân hỏi: "Đại phu, Vân Đình sao rồi?"

Đại phu do dự không nói gì mà nhìn màu mắt Lục Vân Đình, còn bảo hắn há miệng ra để xem lưỡi, vẻ mặt ông càng thêm hoang mang, nhìn mạch tượng này Lục thiếu gia đâu có bệnh gì, mạch đập mạnh mẽ, rõ ràng cơ thể khoẻ mạnh lắm mà......

Đại phu vừa định nói thì nghe Lục Vân Đình ho khan một tiếng, ông quay đầu nhìn, lập tức bắt gặp ánh mắt Lục Vân Đình. Đại phu này và Tuân đại phu thường xuyên xem bệnh cho Lục Vân Đình nên cũng xem như hiểu rõ, thấy ánh mắt sâu xa của hắn thì ngầm hiểu, ông vuốt râu, nói mấy câu vô thưởng vô phạt, chỉ dặn Lục Vân Đình không được lao lực mà phải nghỉ ngơi đầy đủ.

Lục phu nhân vẫn chưa yên tâm: "Con ta không sao thật chứ?"

Đại phu châm chước nói: "Chữa bệnh mãn tính đâu phải ngày một ngày hai, phải từ từ chứ không thể nóng vội được."

Lục phu nhân hơi yên tâm lại, Lục Vân Đình nói: "Nương, con đã nói không sao rồi mà, chỉ hơi đau đầu thôi, ngủ một giấc là khỏe ngay."

Lục phu nhân im lặng nhíu mày.

Mãi đến khuya Giang Vu Thanh mới được vào phòng Lục Vân Đình, thuốc vừa nấu xong, Giang Vu Thanh ngửi mùi thuốc kia mà nẫu cả ruột.

Thiếu gia bị bệnh phải uống thuốc.

Lục Vân Đình dựa vào thành giường, tay lật một quyển sổ, Giang Vu Thanh đặt thuốc xuống rồi hỏi: "Sao thiếu gia còn xem sổ sách nữa?"

Lục Vân Đình chẳng buồn ngước mắt lên.

Giang Vu Thanh mím môi lí nhí: "Thiếu gia, ta biết lỗi rồi, ngài đừng giận ta nữa."

Lúc này Lục Vân Đình mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên lườm Giang Vu Thanh một cái, mắt đen sáng ngời, môi đỏ như son, dưới ánh nến ấm áp càng thêm xinh đẹp tao nhã, còn có chút yếu đuối.

Trong lòng Giang Vu Thanh mềm nhũn, đi tới kéo nhẹ tay áo Lục Vân Đình, Lục Vân Đình cụp mắt nhìn mấy ngón tay đang nắm tay áo mình, cứ như đang nắm trái tim hắn. Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, suýt nữa nhịn không được nắm tay y mân mê, cuối cùng vẫn kìm lại, cầm sổ nợ thản nhiên hỏi: "Ngươi có làm gì sai đâu? Một lòng nghĩ cho Lục gia, nghĩ cho ta thì có lỗi gì chứ?"

Trong lòng Giang Vu Thanh thầm kêu khổ, lí nhí nói: "Ta không nên làm thiếu gia tức giận."

Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: "Ta giận gì chứ, ta phải vui mới đúng, ngươi muốn tốt cho ta mà, rộng lượng chu đáo thế còn gì."

Thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, Giang Vu Thanh dỗ dành: "Ta không rộng lượng, không rộng lượng chút nào hết, không muốn tặng thiếu gia cho người khác đâu."

Lục Vân Đình ngước mắt nhìn y, thấy thái độ hắn hơi thay đổi, Giang Vu Thanh mừng rỡ nói: "Thật mà, chỉ cần nghĩ đến chuyện thiếu gia cưới người khác thì trong lòng ta buồn gần chết."

Y nói: "Nhưng thiếu gia tốt như vậy, lão gia và phu nhân còn có ơn lớn với ta, sao ta có thể để thiếu gia và Lục gia bị người khác chê cười vì mình được chứ?"

Lục Vân Đình hừ lạnh: "Nếu thật sự thích một người thì đừng nói thiên hạ bàn tán mà dù trời long đất lở cũng phải giữ chặt người đó, sống chung chăn chết chung huyệt."

Giang Vu Thanh sững sờ.

Lục Vân Đình nói: "Ngươi chưa hỏi ta có muốn kết hôn hay không mà đã tự ý giao ta cho người khác. Giang Vu Thanh, cái ngươi gọi là thích cũng chỉ có thế mà thôi."