Vu Thanh

Chương 43




Đảo mắt đã đến giao thừa, cả thành Giang Châu tưng bừng náo nhiệt, tiếng pháo hoa nổ liên tục trên mái vòm, hết sức rộn rã. Lục gia ăn cơm đoàn viên, trên bàn bày đầy mứt bánh và món ăn nhẹ, theo truyền thống mọi người đều phải đón giao thừa.

Sức khỏe Lục Vân Đình không tốt nên những năm qua ông bà Lục đều bảo hắn đi ngủ, hai người họ và người hầu Lục gia cùng chờ đến giờ Tý để đốt pháo đón năm mới. Năm nay Lục gia có thêm Giang Vu Thanh nên càng náo nhiệt hơn, Lục lão gia và Lục phu nhân thấy tinh thần Lục Vân Đình khá tốt nên cũng chẳng giục hắn đi nghỉ ngơi.

Lục lão gia và Lục phu nhân lì xì cho hai đứa bé, cả nhà ngồi trong gian phòng ấm áp đốt địa long, vừa đánh bài mã điếu vừa chờ sang năm mới.

Mã điếu phải có bốn người chơi, năm nay vừa đủ số. Đây vốn là trò tiêu khiển của Lục phu nhân và bạn thân hoặc các phu nhân trong thành Giang Châu, trong bốn người, ngoại trừ Lục phu nhân chỉ có Lục lão gia từng chơi, họ dạy hai đứa bé cách chơi mã điếu. Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình đều là người thông minh, nhưng Giang Vu Thanh chỉ thông minh trong việc học chứ chơi bài không giỏi, vận may cũng kém, đảo mắt đã thua ba ván.

Bọn họ không cược tiền, người hầu cắt giấy màu, ai thua thì phải dán lên mặt một tấm, sau nửa canh giờ Giang Vu Thanh đã dán đầy đầu.

Giang Vu Thanh rầu rĩ ỉu xìu.

Lục phu nhân thấy mặt y sắp thành bánh bao, lông mày nhíu chặt, bộ dạng khổ đại cừu thâm thì đột nhiên hiểu ra tại sao Lục Vân Đình hay trêu Giang Vu Thanh, bà cười nói: "Vu Thanh à, tuy nói không được mê muội mất hết ý chí nhưng con người sinh ra trên đời đâu thể vùi đầu vào sách mãi được."

Giang Vu Thanh lí nhí: "Phu nhân nói đúng lắm ạ." Dứt lời y quyết định đưa ra lá bài trong tay, đó là lá Nguyễn Tiểu Ngũ trăm vạn.

Ai ngờ vừa đặt bài xuống bàn thì Lục lão gia vuốt râu ném ra một lá Võ Tòng.

Giang Vu Thanh ngẩn ngơ nhìn Lục lão gia, trông thấy ý cười trên gương mặt nghiêm túc đứng đắn của ông.

Y lại ủ rũ nhìn sang Lục Vân Đình, hắn ho khẽ một tiếng rồi che miệng cười.

Cuối cùng Lục Vân Đình giải vây cho y, người thua biến thành Lục lão gia. Lục lão gia trừng Lục Vân Đình, hắn thản nhiên nói với cha mình: "Cha thua rồi."

Lục phu nhân vui vẻ rút một tấm giấy đỏ dán lên tóc mai Lục lão gia rồi nói: "Có chơi có chịu, có chơi có chịu, ngươi nhìn Vu Thanh kìa, đừng để tiểu bối chê cười chứ."

Giang Vu Thanh cũng không ngờ Lục lão gia lại thua, y nhìn giấy màu trên tóc mai của ông, khác với ngày thường một trời một vực thì cảm thấy rất mới lạ. Lục lão gia khẽ hừ một tiếng: "Chơi tiếp đi."

Chơi tiếp sẽ có thua có thắng, sau đó trên mặt trên đầu Lục lão gia, Lục phu nhân và Lục Vân Đình đều dán rất nhiều giấy màu, đương nhiên người dán nhiều nhất vẫn là Giang Vu Thanh, nhìn vừa buồn cười vừa khiến lòng người ấm áp.

Người nhà họ Lục chơi hăng say, đợi quản gia nhắc sắp đến giờ Tý mới ngừng chơi, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên liên hồi, vô cùng náo nhiệt.

Pháo hoa chói lọi nổ tung trong vườn Lục gia, Giang Vu Thanh nhịn không được kéo Lục Vân Đình đứng bên cửa sổ nhìn.

Giang Vu Thanh ít khi được thấy cảnh này, còn Lục Vân Đình đã thấy nhiều lần, hắn đứng sát Giang Vu Thanh, nghe y trầm trồ xuýt xoa thì quay đầu sang, trông thấy thiếu niên ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi dài như cánh bướm chập chờn bay vào tim hắn.

Dường như nhận ra ánh mắt Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Vân Đình.

Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao Giang Vu Thanh hơi ngại ngùng.

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, chúc mừng năm mới."

Lục Vân Đình nói: "Ừ, chúc mừng năm mới."

Giang Vu Thanh cười khúc khích, đuôi mày khóe mắt tràn đầy vui vẻ khiến Lục Vân Đình nhịn không được xoa đầu y. Giang Vu Thanh cũng chẳng để ý mái tóc bị vò rối, y nói, "Thiếu gia, ngươi chờ ta một lát nhé."

Nói xong y tung tăng chạy đi, khi trở lại đưa cho Lục Vân Đình một hộp gấm vuông như dâng báu vật.

Lục Vân Đình nhíu mày, "Gì vậy?"

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia mở ra xem đi ạ."

Lục Vân Đình suy tư giây lát rồi mở ra, bên trong là một cái nghiên mực, hắn khựng lại, sau đó ngước mắt nhìn Giang Vu Thanh hỏi: "Tặng ta à?"

"Dạ." Mắt Giang Vu Thanh cong cong, "Tặng thiếu gia đó." Y mím môi thấp giọng nói, "Đây là ta chép sách kiếm tiền mua, tuy không bằng loại thiếu gia hay dùng......"

Lục Vân Đình giật mình, thảo nào hắn từng thấy Giang Vu Thanh vụng trộm chép sách mỗi khi rảnh rỗi, hỏi y thì y chỉ nói chép cho dễ thuộc bài, Lục Vân Đình hoàn toàn không nghĩ y chép sách để kiếm tiền. Không ngờ Giang Vu Thanh lại để dành tiền bằng cách ngốc nghếch này, còn đem tiền mua nghiên mực cho hắn, hắn tinh mắt nên vừa nhìn đã biết nghiên mực này trị giá bao nhiêu, tuy không đắt bằng loại hắn thường dùng nhưng cũng thuộc tầm trung.

Giang Vu Thanh chép sách kiếm được bao nhiêu tiền chắc đều đổ hết vào đây.

Lục Vân Đình nhìn ngón tay Giang Vu Thanh rồi nói khẽ: "Ta thích lắm."

Giang Vu Thanh giật mình nhìn hắn, Lục Vân Đình nhoẻn miệng cười, khi hắn cười lên thực sự rất đẹp, pháo hoa nổ tung ngoài cửa sổ làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, tựa như phủ một lớp phấn, diễm mà không tục, toát ra một vẻ đẹp hút hồn. Giang Vu Thanh nhìn mê mẩn, tim cũng đập nhanh hơn, lúng túng không biết nói gì cho phải.

Giang Vu Thanh nói: "Năm mới chúc thiếu gia bình an vui vẻ, không lo không bệnh."

Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh thật sâu rồi nói: "Cảm ơn."