Vu Thanh

Chương 34




Học đường cho nghỉ đông nên Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh không cần đến thư viện nữa, lúc ở nhà họ luôn ăn sáng với Lục phu nhân và Lục lão gia.

Phòng sưởi đốt than ấm áp, Lục phu nhân uống cháo, khóe mắt liếc nhìn Lục Vân Đình rồi lại nhìn Giang Vu Thanh. Chẳng biết chuyện gì xảy ra mà lúc hai người đến đây, Lục Vân Đình xụ mặt, tâm trạng có vẻ rất kém.

Giang Vu Thanh nhìn trộm Lục Vân Đình, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, hiển nhiên hai người đang giận dỗi.

Lục Vân Đình là ông cụ non, tính tình lạnh lùng xa cách, Lục phu nhân từng lo lắng không thôi, từ khi Giang Vu Thanh vào nhà, Lục Vân Đình trở nên sinh động hơn nhiều, vui cười giận mắng, tràn đầy khí phách thiếu niên, Lục phu nhân thấy vậy thì cực kỳ yên tâm.

Ăn xong Lục phu nhân súc miệng rồi cầm khăn lau môi, nói với Lục Vân Đình: "Ai chọc con mà mới sáng đã cáu kỉnh thế?"

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

"Phu nhân, không có gì đâu ạ ——" Giang Vu Thanh vội nói, "Tại sáng nay con làm thiếu gia không vui thôi."

Lục phu nhân nhìn y trách móc: "Con làm gì mà nó không vui chứ?"

Nghe bà hỏi vậy, Giang Vu Thanh làm thinh, Lục Vân Đình nóng nảy trừng mắt nói: "Giang Vu Thanh!"

Giang Vu Thanh chớp mắt một cái, hết nhìn Lục Vân Đình lại nhìn sang Lục phu nhân, cười gượng nói: "Không có gì ạ."

Nhìn vẻ bí hiểm của hai đứa bé, Lục phu nhân cười bảo Lục Vân Đình: "Vu Thanh là đứa bé ngoan, con đừng có bắt nạt người ta mãi thế."

Giang Vu Thanh nói: "Phu nhân, thiếu gia không bắt nạt con đâu ạ."

Lục Vân Đình cả giận: "Nương, rốt cuộc con là con ruột ngài hay Giang Vu Thanh là con ruột ngài thế? Sao nương suốt ngày bênh y vậy?"

Lục phu nhân bật cười: "Sao còn ghen tị thế kia?"

Bà nói: "Thôi thôi, chuyện phu thê các con ta không hỏi nữa đâu."

Lục Vân Đình khựng lại, liếc nhìn Giang Vu Thanh cười tủm tỉm như kẻ ngốc bên cạnh rồi lạnh mặt nói: "Phu thê gì chứ, nương đừng nói mò."

Lục phu nhân chỉ cười không nói gì.

Ăn cơm xong, hai người ra khỏi phòng sưởi, Lục Vân Đình hạ giọng cảnh cáo Giang Vu Thanh: "Chuyện sáng nay ngươi mà dám nói ra ngoài thì ngươi chết chắc."

Giang Vu Thanh cũng thì thầm: "Thiếu gia cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ không để ai biết ngài tè dầm đâu!"

Lục Vân Đình xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã bảo không phải tè dầm mà!"

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình rồi gật đầu: "Đúng vậy! Thiếu gia không tè dầm!"

"...... Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình đưa tay bóp cổ Giang Vu Thanh đè vào tường, vóc dáng hắn cao ráo, tuy nửa năm nay Giang Vu Thanh đã cao lên nhưng vẫn không bằng Lục Vân Đình. Hắn vừa dùng lực thì cả người Giang Vu Thanh đều bị hắn khống chế, Lục Vân Đình trừng mắt nhìn cái miệng đáng ghét kia rồi nói, "Đó không phải tè dầm!"

Giang Vu Thanh bị hắn siết ngạt thở, vỗ vỗ cánh tay hắn, mặt mũi đỏ bừng, "Thiếu gia......"

Lục Vân Đình vô thức nới lỏng tay, nhìn gương mặt ửng đỏ của Giang Vu Thanh, dời mắt đi rồi nói: "Đó không phải tè dầm mà là......"

Giang Vu Thanh ho khan mấy tiếng, nhìn Lục Vân Đình hỏi: "Là gì ạ?"

Chuyện này biết giải thích sao đây? Lục Vân Đình thật sự không thể nhìn thẳng vào đôi mắt lanh lợi như hươu rừng của Giang Vu Thanh, Lục thiếu gia nhìn thân thể trắng nõn trong hoa lâu vẫn không hề biến sắc bỗng trở nên ngây thơ, cứng cổ nói: "Khi nào lớn lên ngươi sẽ hiểu."

"Ồ," Giang Vu Thanh gật đầu rồi lại hỏi, "Sao phải lớn lên mới hiểu được ạ?"

Y sực nhớ ra gì đó: "Thiếu gia, ta mười lăm rồi mà, đâu còn nhỏ nữa."

Lục Vân Đình nhìn gương mặt ngây thơ của Giang Vu Thanh, y đã tròn trịa hơn, làn da trắng nõn, quai hàm có một xúc cảm mịn màng. Trong lòng Lục Vân Đình nảy ra ác ý, véo mạnh má y cười nhạo: "Ngươi mà lớn gì hả? Lông còn chưa mọc đủ nữa."

Giang Vu Thanh hơi thẹn thùng, nghĩ thầm sao thiếu gia biết lông mình chưa mọc đủ chứ...... Y đã lớn lắm rồi mà.

Giang Vu Thanh nghiêm túc nói: "Thiếu gia đừng nói thế, phu tử nói đó là khiếm nhã đấy ạ."

Cặp má bầu bĩnh sờ rất thích tay, Lục Vân Đình lại xoa má y rồi nói qua loa: "Người khác không được nói nhưng ta thì được."

Giang Vu Thanh không hiểu lắm.

Lục Vân Đình: "Ngươi không nghe nương ta nói chúng ta là phu thê à?"

Giang Vu Thanh: "Phu thê thì có thể nói sao ạ?"

Lục Vân Đình liếc y một cái rồi cười lạnh: "Phu thê còn có thể nói bẩn nữa kìa, khiếm nhã hơn nhiều."

Giang Vu Thanh cái hiểu cái không, Lục Vân Đình không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Chưa thấy việc đời, chờ thời cơ chín muồi ca ca sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."

Giang Vu Thanh không hiểu phải thấy việc đời gì, nhưng Lục Vân Đình đã nói vậy thì y cũng vui vẻ đáp lại, "Dạ!"

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, đưa quần lót bẩn của ngài cho ta đi, ta sẽ giặt sạch cho ngài."

Lục Vân Đình nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Không cần!"

Giang Vu Thanh hỏi: "Vậy bảo Dẫn Nguyệt tỷ tỷ giặt cho ngài nhé?"

Lục Vân Đình: "...... Không được." Nếu không bị Giang Vu Thanh phát hiện thì chỉ xem như đồ bẩn bình thường, vốn dĩ người hầu sẽ giặt, nhưng không hiểu sao bị Giang Vu Thanh nhìn thấy, sau đó lại để người khác đụng vào, Lục Vân Đình bỗng thấy xấu hổ, "Vứt đi, về phòng vứt ngay đi!"

Giang Vu Thanh mở to mắt, "...... Còn mới mà, vứt đi tiếc lắm."

Thấy y vẫn luôn miệng nhắc đến chiếc quần lót kia, Lục Vân Đình bịt miệng y lại rồi nói: "Được rồi, chỉ một cái quần thôi mà, đừng nhắc nữa!"

Giang Vu Thanh ú ớ không nói nên lời.

Lục Vân Đình nói: "Nghe chưa?"

"Đừng nhắc lại nữa!" Lục Vân Đình nói, "Mấy ngày trước Triệu Tử Dật đưa cho ta một quyển sách bản độc nhất, ngươi còn nhắc nữa thì đừng hòng đọc quyển sách kia."

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, gật đầu lia lịa.

Lúc này Lục Vân Đình mới thả y ra, Giang Vu Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Thiếu gia, bản độc nhất là sao ạ?"

Lục Vân Đình hừ một tiếng: "Là sách hiếm chứ sao."

Giang Vu Thanh đi theo hắn như cái đuôi nhỏ: "Thiếu gia, ta muốn đọc."

"Ta muốn đọc, thiếu gia."

"Thiếu gia!"

"Thiếu gia tốt bụng ơi!"

......