Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 62




Đang là đầu hạ nên ngày dài hơn, khi xe ngựa lắc lư về điền trang thì ánh nắng chiều tà bao phủ cả trang trại, chim bay mỏi cánh cũng đã về tổ, khung cảnh hết sức nên thơ.

Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh đều không có lòng dạ nào ngắm cảnh, lúc xuống xe ngựa, ngón tay Giang Vu Thanh nóng ran, vẫn còn đọng lại xúc cảm bị Lục Vân Đình xoa nắn. Lưng y ướt sũng, giống hệt nhà sư chật vật chạy ra khỏi sào huyệt yêu tinh trong thoại bản, trán rịn mồ hôi, ánh mắt bối rối, toàn thân lộ vẻ quẫn bách.

Lục Vân Đình ung dung đi sau lưng Giang Vu Thanh, vân vê đầu ngón tay, tâm trạng hết sức vui vẻ.

Hồi bé Giang Vu Thanh rất dạn, lời gì cũng dám nói, giờ được đi học nên hiểu lễ nghĩa, tác phong quân tử đoan chính nghiêm trang, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng lỗ mãng khi xắn tay áo đánh Chu Lê Thăng—— Nhưng không có nghĩa là bây giờ Giang Vu Thanh để người khác bắt nạt mình.

Giang Thừa Tuyển cũng không dễ bắt nạt, trong thư viện Bình Lam ai mà chẳng biết người này văn võ song toàn, nhìn thì ôn hòa trầm tĩnh nhưng nếu thật sự động vào y, chưa biết lúc nào sẽ bị y tìm đến gây phiền phức.

Ai tinh mắt sẽ nhận ra kiểu có thù tất báo này của Giang Vu Thanh giống hệt Lục Vân Đình, chỉ khác là Lục Vân Đình ngạo mạn ương ngạnh, xưa nay luôn ăn miếng trả miếng ngay lập tức. Hơn nữa Giang Vu Thanh còn thân thiết với đám Sở Ngôn, mấy người kia chẳng ai dễ đối phó cả.

Giang Vu Thanh không chịu nổi mồ hôi đầm đìa nên muốn đi tắm, Lục Vân Đình đòi tắm chung nhưng Giang Vu Thanh không chịu, thế là đành phải thôi. Dù sao lúc trên xe ngựa cũng chơi đã ghiền nên không cần vội, đêm nay còn dài mà.

Khi hai người ăn tối xong thì điền trang cũng lên đèn, người hầu đem tới một giỏ vải thiều lấy từ hầm băng ra, vẫn còn mát lạnh.

"Vải!" Giang Vu Thanh tròn xoe mắt hỏi Lục Vân Đình, "Thiếu gia, ở đâu ra thế ạ?"

Lục Vân Đình cười nói: "Tất nhiên là thiếu gia ta thần thông quảng đại đem về rồi."

Giang Châu không trồng vải, lại cách nơi trồng khá xa nên hàng năm có tiền cũng không mua được. Trên đường về từ Lâm Châu, Lục Vân Đình đi ngang bến tàu thấy thứ này nên mua mấy giỏ với giá cao rồi sai người ra roi thúc ngựa đem về Giang Châu. Trên giường La Hán bằng gỗ cẩm lai, hai người mặc đồ mỏng ngồi đối diện nhau, ngoài cửa sổ ve và ếch kêu không ngớt, khung cảnh hết sức yên bình.

Giang Vu Thanh nói với Lục Vân Đình về bài kiểm tra ở thư viện hai ngày trước, Lục Vân Đình cũng kể những chuyện lý thú trên đường đi, tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng cười khúc khích, ngọt ngào như nước vải ứa ra.

Vải được ướp lạnh trong hầm băng, Lục Vân Đình mới lột mấy trái đã bị Giang Vu Thanh giành lấy, thịt quả trắng mềm, tách hột ra, đầu ngón tay dính nước ngọt lịm.

Chẳng biết vì Giang Vu Thanh xung hỉ có hiệu quả thần kỳ hay vì hai năm nay đại phu kê thuốc tốt mà sức khỏe Lục Vân Đình đã khá lên rất nhiều, nhìn không khác gì người thường. Lục Vân Đình được Giang Vu Thanh đút một quả vải vào miệng, hương vị ngọt mát lập tức lan ra, Giang Vu Thanh hỏi: "Ta nghe A Ngôn nói triều đình muốn tăng thuế kinh doanh đúng không ạ?"

Lục Vân Đình nhìn y rồi gật đầu nói: "Thật ra từ thời Nhân Tông thuế kinh doanh đã biến động mấy lần, lên lên xuống xuống. Đương kim Thái hậu xuất thân từ sĩ tộc, không thích thương nhân nên ra sức chèn ép, nhưng Thánh thượng nhân hậu vẫn đi theo đường lối của tiên đế, giờ tin tức đã truyền đến Giang Châu thì chắc sĩ tộc chiếm thế thượng phong rồi."

Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, Thái Tông bệ hạ trị vì đất nước theo Hoàng Lão Đạo, lao dịch nhẹ, thuế má ít, phát triển dân sinh mấy chục năm, Đại Chu dần trở nên hưng thịnh. Sau khi Chiêu Đế kế vị thì mở rộng ngành kinh doanh, giảm thuế để khuyến khích thương nhân buôn bán làm ăn, còn bất chấp mọi lời dị nghị bãi bỏ quy định thương nhân không được thi khoa cử, được thương nhân khắp thiên hạ tôn sùng kính ngưỡng.

Trăm năm qua, đường lối của Chiêu Đế có cái được noi theo, có cái bị bãi bỏ, lợi và hại trong đó khó lòng nói rõ. Giang Vu Thanh ở thư viện từng viết luận về đề tài này, còn thấy đồng môn tranh cãi đỏ mặt tía tai, suýt nữa xắn tay áo lên đánh nhau.

Giờ triều đình muốn tăng thuế kinh doanh chỉ đơn giản là muốn ngăn cản thương hộ phát triển, nhưng cách này chỉ khống chế được thương nhân nhỏ chứ chẳng mấy ảnh hưởng đến thương nhân lớn. Thương nhân lớn ắt có cách đối phó, còn thương nhân nhỏ lại bị sưu cao thuế nặng đè bẹp. Nhưng hiện giờ thương nhân ngày càng có thế lực, đã hơi có hiện tượng "Người giàu ruộng thẳng cánh cò bay, người nghèo không mảnh đất cắm dùi", nếu cứ để chuyện này tiếp diễn chắc chắn sẽ làm nền móng đất nước lung lay.

Giang Vu Thanh nghĩ triều đình chèn ép ngành kinh doanh đang phát triển ắt sẽ ảnh hưởng đến Lục gia.

Thấy Giang Vu Thanh không ăn vải, lông mày dần nhíu chặt, Lục Vân Đình biết ngay y đang nghĩ gì, hắn vừa cười vừa gãi cằm y như gãi mèo rồi hỏi: "Vải không ngọt à?"

Giang Vu Thanh định thần lại, ngượng ngùng cười nói: "Ngọt ạ."

Lục Vân Đình hỏi: "Vậy sao ăn xong lại nhăn mặt thế kia?"

Giang Vu Thanh nói: "Nếu triều đình tăng cường chèn ép thương nhân thì phải làm sao ạ?"

Lục Vân Đình cười nói: "Bệ hạ của chúng ta sẽ không làm thế đâu."

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, hắn nói: "Từ thời Nhân Tông đến nay hơn trăm năm, thương hộ phát triển đã sớm hội tụ thành sông, thế nước lên cao, nên khai thông chứ đừng nên chặn lại."

Giang Vu Thanh giật mình, y cũng không ngốc nên lập tức hiểu ra.



Lục Vân Đình nói: "Còn nữa, bệ hạ của chúng ta rộng lượng hào phóng, ôn hòa hiền hậu chứ đâu phải người ngang ngược lộng quyền."

Bàn về khả năng nhìn xa trông rộng, Giang Vu Thanh tự thấy mình không bằng Lục Vân Đình, hắn chỉ nói dăm ba câu đã làm y yên tâm, hai người hàn huyên thêm một lát rồi về giường.

Lục Vân Đình đi rửa tay, lúc quay lại thấy Giang Vu Thanh nằm dài trên giường với vẻ đăm chiêu thì biết y còn đang suy tư cuộc chiến giữa sĩ tộc và thương nhân, hắn bật cười rồi đưa tay vỗ bộp mông y một cái.

Giang Vu Thanh che mông kêu lên, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Vân Đình ngồi cạnh giường, mỹ nhân như ngọc, tóc đen như mực, Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, thiếu gia nhà họ từ nhỏ đã đẹp, giờ mặt mày nảy nở, mất đi vẻ ngây ngô lại càng đẹp kinh người, nhưng lại không giống nữ chút nào.

Lục Vân Đình nói: "Xích vào trong chút đi."

Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi nhích mông sang, chờ hắn lên giường lại xích tới gần theo thói quen rồi hỏi: "Thiếu gia, ngươi và Triệu thiếu gia đi chuyến này có thuận lợi không ạ?"

Lục Vân Đình ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta còn tưởng trong lòng Giang Thừa Tuyển ngươi chỉ có quốc gia đại sự chứ không có chỗ cho dân đen như chúng ta nữa chứ."

Nghe hắn cạnh khóe, Giang Vu Thanh lập tức rùng mình, vội vã nói ngay: "Đâu có, trong lòng ta lúc nào cũng nhớ thiếu gia mà, chẳng phải ta đang đợi nói chuyện với thiếu gia cả đêm sao?"

Giang Vu Thanh lí nhí gọi hắn, "Thiếu gia......"

Lục Vân Đình liếc y, Giang Vu Thanh càng nhìn càng thấy dung mạo Lục Vân Đình bức người, bị quỷ thần xui khiến càng thêm ra sức dỗ hắn vui vẻ: "Mấy ngày nay thiếu gia đi xa, ngày nào ta cũng nhớ thiếu gia hết."

Lục Vân Đình được nước lấn tới, "Chỉ nhớ ban ngày còn ban đêm không nhớ chứ gì?"

Giang Vu Thanh ho khan một tiếng: "Đương nhiên là nhớ rồi ạ."

Lục Vân Đình hỏi: "Nhớ thế nào?"

Ánh mắt Giang Vu Thanh lộ vẻ bối rối, nhớ thế nào? Đây là chuyện có thể nói ra sao? Y đang tuổi trẻ trung khỏe mạnh, ban đêm mơ thấy Lục Vân Đình, sáng hôm sau đũng quần ướt nhẹp, phải chạy mấy vòng trong điền trang để gió sớm xua đi sự khô nóng này. Không nhắc thì thôi, giờ nhắc tới chuyện này, Giang Vu Thanh nhịn không được nhìn mặt Lục Vân Đình, ăn quen bén mùi, chồm tới cắn môi hắn rồi ấp úng gọi thiếu gia. Nghe y gọi, tim Lục Vân Đình run lên, cắn mạnh môi y rồi nói: "Nhóc lừa gạt," sau đó hôn lên môi y.

Hai người hôn nhau say đắm, trên môi như thoa dầu, Giang Vu Thanh quen tay mò xuống hông Lục Vân Đình, tìm thấy vật nửa cứng của hắn. Vật kia không hề nhỏ, khi cứng lên càng đáng sợ hơn, hoàn toàn trái ngược với gương mặt như hoa sen của thiếu gia nhà y, Giang Vu Thanh nuốt một cái, có chút bứt rứt khó nhịn, bị Lục Vân Đình bóp đầu vú làm hai má đỏ lên, kề vào tai Lục Vân Đình hỏi: "Thiếu gia...... Ta liếm cho ngươi nhé?"

Lục Vân Đình cũng hơi động tình, hắn nhìn môi Giang Vu Thanh, bóp mạnh bờ mông săn chắc trong lòng bàn tay: "Thèm ăn rồi à?"

Giang Vu Thanh bị hắn hỏi làm cổ họng ngứa ngáy, xấu hổ muốn chui vào chăn, nhưng vừa nhúc nhích đã bị Lục Vân Đình đè xuống: "Dùng tay trước đi."

Sau đó lại nói: "Thè lưỡi ra."

Hắn vẫn chưa ăn đủ.

Hai người cọ xát nửa ngày, hai đôi tay đều ướt sũng, chẳng biết Lục Vân Đình lấy đâu ra hai quyển sách rồi nói: "Ta đem từ Lâm Châu về đấy."

Giang Vu Thanh kinh ngạc tự hỏi sao bỗng nhiên Lục Vân Đình lại lấy sách ra, dù tìm được sách hiếm cho y cũng đừng nên lấy ra vào lúc này chứ, y muốn lật nhưng tay bẩn, đang do dự thì thấy Lục Vân Đình giở quyển sách kia ra.

Nhìn khá giống thoại bản đang thịnh hành —— Giang Vu Thanh đọc nhanh như gió, lập tức phát hiện điều khác thường, gò má nóng bừng.

Thoại bản đúng là thoại bản nhưng không phải loại bày bán ở hiệu sách, chỉ thấy trong đó viết: "Nghe Kỷ thư sinh ra lệnh, thư đồng mi thanh mục tú kia ngoan ngoãn cởi quần nằm sấp trên bàn, lộ ra cặp mông căng tròn trắng mịn như đào mật, thư đồng nhìn thì mảnh mai nhưng mông lại cực to. Kỷ thư sinh thấy mà nóng mắt, một tay cầm quạt, lấy nan quạt làm roi, đánh bôm bốp vào mông làm thư đồng khóc thút thít, quả thực hết sức đáng thương......"

Bên cạnh còn có hình minh họa sinh động như thật, tranh vẽ rất tỉ mỉ, cặp mông tròn trịa bị quất đỏ ửng, lỗ nhỏ diễm lệ như ẩn như hiện giữa khe mông.

Đúng là...... Đúng là không thể xem tiếp mà! Mặt Giang Vu Thanh đỏ tới mang tai vì thẹn, nhắm tịt mắt lại rồi cao giọng nói, "Thiếu gia!"



Lục Vân Đình ngắm bức tranh kia, nét vẽ rất đẹp, không uổng công hắn bỏ ra mười lượng bạc mua quyển sách mỏng dính này. Thấy Giang Vu Thanh xấu hổ đến nỗi vành tai đỏ bừng, trong lòng hắn rạo rực, hôn lên tai y rồi khàn giọng nói: "Xem đi, cái này ở Lâm Châu bán chạy lắm đấy."

Giang Vu Thanh nói: "Ta không xem, đây là thứ tục tĩu gì chứ......" Y nhắm tịt mắt, Lục Vân Đình cười, tiếng cười của hắn rất êm tai, ngón chân Giang Vu Thanh cuộn lại, đưa tay muốn ném quyển sách kia ra xa. Lục Vân Đình cầm cổ tay y, hai người đã cởi sạch đồ nên giờ đang trần truồng, Lục Vân Đình thấp giọng nói: "Đừng ném, chỉ là tình thú phong nguyệt thôi mà, ngươi xem chung với ta đi."

Giang Vu Thanh yếu ớt nói, "Ta không xem đâu."

Lục Vân Đình cười hỏi: "Vậy ta đọc cho ngươi nghe nhé?" Dứt lời hắn đọc thật, "Thư đồng kêu la thảm thiết, thân thể run rẩy dữ dội, Kỷ thư sinh đưa tay sờ thì thấy quạt ẩm ướt, quả nhiên thư đồng đã hứng tình, lỗ nhỏ chảy nước xuân dầm dề......"

Giang Vu Thanh hét ầm lên rồi xoay người bịt miệng Lục Vân Đình, vừa thẹn vừa tức nói: "Thiếu gia! Đừng đọc nữa!"

Lục Vân Đình ngửi thấy mùi tanh nồng từ lòng bàn tay y nhưng không hề quan tâm, đôi mắt hừng hực lửa dục nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh. Bốn mắt nhìn nhau, Giang Vu Thanh bị hắn nhìn làm toàn thân nóng bừng, cảm thấy người bị đè ra bàn quất mông không phải thư đồng kia mà là chính mình.

Lục Vân Đình khàn giọng gọi: "Vu Thanh."

Giang Vu Thanh siết chặt ngón tay, rút tay về rồi chồm tới chặn miệng Lục Vân Đình. Lục Vân Đình giữ chặt gáy y, luồn lưỡi vào miệng hung hăng hôn y, Giang Vu Thanh sợ hắn lại xem thoại bản kia nên quấn lấy đầu lưỡi hắn rồi nắm chặt vật cứng ngắc kia trong tay. Hai cơ thể đầm đìa mồ hôi kề sát nhau, Lục Vân Đình xoay người nằm đè lên lưng Giang Vu Thanh, dương vật cương cứng chĩa vào bẹn đùi y, chẳng biết quyển sách kia bị ai lật đến đoạn Kỷ thư sinh đè thư đồng lên bàn. Thư đồng dâm đãng vạch mông ra, vật kia của Kỷ thư sinh được họa sĩ tô đậm, nửa cây đã đút vào lỗ nhỏ, nhìn cực kỳ gợi tình.

Lông mi Giang Vu Thanh run rẩy, nhịp tim như nổi trống, chợt nghe Lục Vân Đình thấp giọng nói: "Mở mắt ra nhìn đi."

Giang Vu Thanh vô thức nhìn sang, lập tức trông thấy chỗ giao hợp của hai người trong tranh, vi diệu nhất là tranh vẽ sắc mặt thư đồng rất thật, dường như vừa thống khổ lại vừa vui sướng, dễ dàng kéo người ta vào dòng chảy nhục dục trong tranh. Dương vật kẹp giữa đùi bất thình lình đâm vào khe mông y, quy đầu hung mãnh đâm chọc lỗ nhỏ. Giang Vu Thanh buột miệng kêu lên, Lục Vân Đình như bị kích thích nên vạch mông y ra rồi thúc vào chỗ kia liên tiếp, cứ như muốn cắm vào thật.

Giang Vu Thanh vừa sướng vừa sợ, nhất thời không biết là tranh hay thật, thở dốc gọi Lục Vân Đình là thiếu gia.

Thư đồng trong sách kia cũng gọi Kỷ thư sinh là thiếu gia.

Hầu hết thư sinh Đại Chu đều có thư đồng của riêng mình, họ được mua về lúc còn nhỏ, có thể chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân, chăm tận giường cũng không ít. Giang Vu Thanh đã ở thư viện Bình Lam mấy năm nên biết rất nhiều chuyện khó nói giữa thư sinh và thư đồng. Thậm chí còn xem đó là thú vui tao nhã, thi nhau bắt chước hoặc trao đổi thư đồng để tận hưởng thú vui trên giường.

Lần đầu biết chuyện này, Giang Vu Thanh khiếp sợ không thôi, Sở Ngôn thấy y kinh ngạc thì rất khó hiểu, thuận miệng nói: "Thư sinh nhà giàu có ai là không có thư đồng đâu? Mang tiếng thư đồng nhưng thật ra là thư đồng kiêm cả thông phòng."

Giang Vu Thanh tặc lưỡi lẩm bẩm: "Cái này...... thư đồng chỉ là thư đồng thôi chứ," y khó xử hỏi, "Thư đồng có chịu không?"

Sở Ngôn cười y khờ khạo: "Sao lại không chịu?"

"Thư đồng vốn được mua về mà, đi theo chủ nhân còn biết lõm bõm mấy chữ," Sở Ngôn nói, "Sau này chủ tử không cần mình nữa, nếu may mắn thì được thưởng một khoản hậu hĩnh, tương lai thành thân gả cưới, sẽ gặp được nhân duyên khác thôi."

Sở Ngôn đột nhiên hỏi y: "Chẳng lẽ Lục Vân Đình không có thư đồng sao?"

Giang Vu Thanh không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay, tuy Tiểu Lục là người hầu của Lục Vân Đình nhưng khác với thư đồng mà Sở Ngôn nói, bỗng chốc Giang Vu Thanh lại nghĩ đến mình.

Y là hôn thê của thiếu gia, thật ra sự thân mật giữa họ cũng giống hệt thư sinh và thư đồng, chẳng có gì khác biệt cả.

Giang Vu Thanh đã trổ mã, Lục Vân Đình ôm y có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng dưới mỗi tấc da thịt của y.

Đây đều là hắn tự tay nuôi ra.

Từ gầy gò nhút nhát từng bước trở thành Giang Thừa Tuyển cao lớn tự tin hôm nay.

Lục Vân Đình mê mẩn không thôi, ôm chặt eo Giang Vu Thanh, cảm xúc ẩn giấu trong lồng ngực và tình yêu lớn dần theo năm tháng đang sôi trào, yêu càng nhiều thì dục vọng càng nóng bỏng, "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh bị làm cho ý loạn tình mê, đôi mắt long lanh nước, Lục Vân Đình đột nhiên rút ra rồi lật người y lại, thu hết vẻ mặt mê loạn của y vào mắt. Lục Vân Đình trìu mến hôn lên mắt y, Giang Vu Thanh cảm nhận được gì đó nên đưa tay ôm cổ Lục Vân Đình rồi đưa môi tới. Hai người cùng nhau khám phá tình dục, từ lần đầu hôn môi cho đến bây giờ chìm đắm trong phong nguyệt đều hết sức ăn ý.

Lục Vân Đình nghĩ thầm mẹ mình nói đúng lắm, Giang Vu Thanh nên làm thê tử của hắn, họ là định mệnh sắp đặt, là nhân duyên trời ban.