Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 47




Khi Quỷ Thất được hộ vệ vớt lên khỏi nước thì chỉ có khí vào chứ không có khí ra, da thịt tái nhợt vì lạnh, vết thương trên người cũng loét ra.

Áo quần hắn đã bị lột sạch nên khi vớt lên toàn thân trần truồng, Giang Vu Thanh chưa kịp nhìn kỹ thì một bàn tay lạnh buốt che kín mắt y. Giang Vu Thanh giật mình đứng im, cổ tay bị nắm chặt khiến y hơi luống cuống.

Ngôi đình gần nước, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Giang Vu Thanh mơ hồ ngửi thấy hơi nước mát lạnh xen lẫn mùi máu.

Nhất thời thân hình Giang Vu Thanh cứng đờ, bất giác nhớ lại lúc mới vào Lục phủ, Lục Vân Đình từng nói muốn giết y dễ như trở bàn tay —— Giang Vu Thanh biết lúc đó Lục Vân Đình nói thật.

Sự e ngại và né tránh của y không thể gạt được Lục Vân Đình, trong mắt Lục Vân Đình lộ vẻ lo lắng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Lông mi dưới lòng bàn tay vừa dài vừa mượt, làn da ấm áp kề sát lòng bàn tay Lục Vân Đình khiến hắn kìm lòng không đặng nắm chặt ngón tay, tựa như bắt được một chú bướm, không muốn thấy nó bay đi nên chỉ có thể nắm lấy cánh và cơ thể mềm mại của nó.

Triệu Tử Dật thấy động tác của Lục Vân Đình cũng sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra Quỷ Thất bị lột trần trụi, còn bị đánh bầm dập đúng là rất khó coi, không thích hợp để trẻ con thấy. Nhưng dù gì Giang Vu Thanh cũng là nam, Quỷ Thất lại là nam nhân, có gì không thể nhìn chứ...... Triệu Tử Dật nghĩ thầm Lục Vân Đình bảo vệ quá mức rồi.

Nhưng Triệu Tử Dật cũng rất thích Giang Vu Thanh nên không muốn hù dọa y, lỡ Giang Vu Thanh sợ gần chết, vì chuyện này mà xa lánh bọn họ thì quả thực là mất nhiều hơn được.

Triệu Tử Dật suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Vu Thanh, tên kia chẳng phải thứ tốt lành gì đâu, số người hắn giết hai bàn tay cũng đếm không hết."

Giang Vu Thanh muốn quay đầu nhìn nhưng lại bị Lục Vân Đình giữ chặt gáy, ánh mắt Lục Vân Đình lạnh lẽo, không lên tiếng mà chỉ hất cằm với Triệu Tử Dật, Triệu Tử Dật bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Ta sẽ kéo người —— À không, đưa tới quan phủ, đưa tới quan phủ ngay."

Nói xong hắn đi ra ngoài, nhưng đến cạnh đình sực nhớ ra chuyện gì nên lại nói: "Phải rồi, năm ngoái chính hắn đã đục thủng thuyền hoa làm hại Vân Đình rơi xuống nước, còn muốn dìm hắn chết đuối nữa. Nếu Vân Đình không đề phòng trước thì đã ——"

Hắn không nói hết mà nhanh nhẹn rời đi.

Triệu Tử Dật đi xong, trong đình chỉ còn lại Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình.



Giang Vu Thanh đợi hồi lâu vẫn không thấy Lục Vân Đình thả tay xuống, cảm thấy tay hắn thực sự quá lạnh nên gỡ ra rồi cầm áo lông chồn khoác lên người hắn. Lục Vân Đình khựng lại, nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh, không nói gì mà chỉ nhìn y kiễng chân sửa áo lông chồn cho mình rồi nắm hai cánh tay mình xoa xoa.

Động tác của Giang Vu Thanh rất thuần thục, Lục Vân Đình biết mùa đông này y đã ủ ấm tay hắn vô số lần.

Ánh mắt Lục Vân Đình đầy tính áp đảo khiến Giang Vu Thanh hơi khẩn trương, trước mắt lại hiện ra tấm lưng tái xanh chằng chịt vết roi kia, ngón tay y cuộn lại, níu lấy ngón tay Lục Vân Đình.

Lục Vân Đình hỏi: "Không có gì muốn nói à?"

Giang Vu Thanh nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của Lục Vân Đình rồi lí nhí: "Nói gì ạ?"

Trong lòng Lục Vân Đình nôn nóng, không có kiên nhẫn chơi trò bí hiểm với Giang Vu Thanh, đưa tay bóp má bắt y ngửa mặt lên, hai người nhìn nhau, Giang Vu Thanh không ngờ tới động tác của hắn nên hơi kinh hãi, "...... Thiếu gia?"

Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Còn lâu ta mới đưa Quỷ Thất đến quan phủ, hôm nay chỉ là khai vị thôi, ta sẽ từ từ chặt hết mấy ngón tay còn lại của hắn rồi lột da hắn, để hắn phải hối hận vì những việc mình làm."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Trên mặt Giang Vu Thanh lộ vẻ xoắn xuýt, Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm rồi lạnh lùng cảnh cáo: "Ai dám đối đầu với ta thì ta sẽ cho kẻ đó sống không được chết không xong."

Hồi lâu sau Giang Vu Thanh mới hỏi: "Lỡ quan phủ phát hiện thì sao ạ?"

Lục Vân Đình: "Gì?"

Giang Vu Thanh sốt ruột nói: "Nếu thiếu gia giết hắn, theo điều mười chín quyển thứ tư của luật Đại Chu, giết người sẽ bị chém đầu, lỡ bị quan phủ phát hiện, đại nhân Tri Châu của chúng ta ghét ác như thù, là người cương trực liêm chính nhất, dù thiếu gia có công danh, có Lục gia chống lưng, nhưng nếu bị kết tội ngộ sát thì cũng sẽ bị đánh một trăm gậy và lưu đày ba ngàn dặm đó."

Lục Vân Đình: "...... Hả?"