Vũ Thần

Chương 674: Nguy cơ bộc phát




Ánh sáng… khắp nơi chỉ toàn là ánh sáng.
Ánh sáng tỏa ra vô cùng vô tận, phảng phất như không có giới hạn. Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh chỉ thấy toàn ánh sang là ánh sang.
Nơi đây, giống như một cái thế giới của ánh sáng. Năng lượng quang hệ có mặt khắp mọi ngóc ngách. Ngay cả vầng ánh sáng nhiều màu tỏa ra từ Ngũ Hành Hoàn cũng không thể ngăn cản nó.
Nhưng khiến cho Hạ Nhất Minh ngạc nhiên chính là ánh sáng đi tới bên cạnh hắn lại không hề gây ra một chút đau đớn, mà còn như đang xoa dịu. Giống như giữa trời đông buốt giá, được đứng tắm trong ánh ắng ấm áp vậy. Tuy nhiên, cảm giác hưởng thụ vừa mới được một chút, Hạ Nhất Minh liền phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Sau lưng hắn, huyết sắc quang mang trên người Ngưng Huyết nhân chạm phải những tia sáng đó liền phát ra những âm thanh xèo xèo. Một tiếng nổ vang lên, phần lớn huyết sắc bị những tia sáng làm cho bốc hơi gần hết. Cùng với huyết sắc mất đi, màu đỏ trên thân thể Ngưng Huyết nhân cũng nhạt dần.
Sau lưng hắn, huyết sắc quang mang trên người Ngưng Huyết nhân chạm phải những tia sáng đó liền phát ra những âm thanh xèo xèo. Một tiếng nổ vang lên, phần lớn huyết sắc bị những tia sáng làm cho bốc hơi gần hết. Cùng với huyết sắc mất đi, màu đỏ trên thân thể Ngưng Huyết nhân cũng nhạt dần.
Chỉ cần như vậy cũng đủ cho Hạ Nhất Minh biết rằng những tia sáng đó cũng có tác dụng giống như lôi điện của bạch mã. Chúng đều là khắc tinh của Ngưng Huyết nhân. Một khi Ngưng Huyết nhân gặp phải chúng liền bị tiêu hao rất nhanh. Nếu như không thể giải quyết thì toàn bộ chỗ xá lợi tạo ra nó cũng sẽ biến mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tất nhiên, nếu đó là Ngưng Huyết nhân của Cổ lão ma mà gặp phải ánh sáng này, chắc chắn đã bị tan rã ngay lập tức. Nhanh chóng đưa ra quyết định, Hạ Nhất Minh khẽ quát một tiếng, vỗ vào thân thể Ngưng Huyết nhân đang ở phía sau.
Chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng thông qua đan điền, chuyển biến thành năng lượng của Ngưng Huyết thuật rồi thông qua tay, cuồn cuộn chui vào trong cơ thể nó.
Có được sự trợ giúp của Hạ Nhất Minh, quang mang màu đỏ trên người Ngưng Huyết nhân liền đậm hẳn lên. Hồng quang rực rỡ bao quanh cơ thể hắn, chống cự lại sự ăn mòn của làn sáng kia.
Mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh đạt tới cấp bậc Tôn giả, nhưng nếu cùng với Ngưng Huyết nhân chống lại làn sáng đó lại vô cùng khó khăn. Rất nhanh hắn đã cảm giác được sự vô lực xuất hiện.
Hắn hơi biến sắc. Trong lòng biết rằng vào thời khắc quan trọng này cho dù thế nào cũng không thể để cho Ngưng Huyết nhân bị hao tổn. Nếu không chính mình và nó sẽ cùng tan biến. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc nhìn quang mang xung quanh, chợt nảy ra một ý nghĩ. Hắn vươn tay còn lại ra ngoài. Từ trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một luồng hấp lực. Dưới sự ảnh hưởng của hấp lực, Hạ Nhất Minh đã hút một chút ánh sáng vào trong cơ thể. Đan điền hỗn độn của hắn vốn được tảo ra bởi năng lượng bản nguyên, nhanh chóng chuyển động.
Mặc dù, uy lực của quang mang rất lớn, nhưng khi gặp phải năng lượng bản nguyên, liền hết sức ngoan ngoãn. Nó nhanh chóng bị thế giới hỗn độn đồng hóa rồi biến thành Huyết lực, đưa tới cơ thể Ngưng Huyết nhân.
Cứ như thế, Hạ Nhất Minh lấy thân thể mình làm vật trung chuyển, liều mạng hấp thu năng lượng quang hệ xung quanh vào trong cơ thể. Sau đó lại thông qua đan điền chuyển hóa nó thành huyết lực cung cấp cho Ngưng Huyết nhân. Tới lúc này, Ngưng Huyết nhân mới có thể miễn cưỡng chống cự.
Tuy nhiên, nguy cơ vẫn chưa được hoàn toàn giải trừ. Do hạn chế về thực lực mặc dù Hạ Nhất Minh đã đem hết toàn lực nhưng mức độ cung cấp cũng chỉ có hạn. Tốc độ chuyển đổi huyết lực vẫn không thể bằng với tốc độ ăn mòn. Một lát sau, Hạ Nhất Minh lại phát hiện ra Ngưng Huyết nhân đang suy yếu dần. Trong lúc, hắn đang vắt óc cố tìm ra một phương án, thì Ngưng Huyết nhân chợt bay thẳng về một phía.
Ngẩn người ra mà nhìn. Đây là lần đầu tiên, Ngưng Huyết nhân không có sự chỉ huy của hắn, tự đưa ra quyết định.
Mặc dù sự lựa chọn đó không phải là của bản thân, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, Hạ Nhất Minh chỉ còn cách cầu nguyện cho nó không lựa chọn sai lầm.
Dù sao thì Ngưng Huyết nhân cũng là do hắn sử dụng xá lợi thần đạo mà chế tạo ra. Trong tình huống sinh tử thế này, nó chợt lộ ra một chút thần thông cũng là chuyện có thể.
Hạ Nhất Minh đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người nó. Lúc này, hắn càng liều mạng hấp thu quang mang xung quanh, chuyển hóa thành huyết lực. Sau đó lại đưa vào trong cơ thể Ngưng Huyết nhân.
Đã một khắc trôi qua, Ngưng Huyết nhân vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nhưng huyết sắc trên người hắn lúc này đã phai nhạt rất nhiều. Quang mang xung quanh đã có vài tia xâm nhập vào rất gần bản thể của nó.
Mặc dù chỉ có như vậy nhưng cũng chỉ cần một chút ánh sáng đó cũng đủ phá hủy tất cả năng lượng.
Làn da đỏ như máu bắt đầu cháy đen, nhanh chóng nứt ra xung quanh. Sắc mặt Hạ Nhất Minh đại biến. Nhưng giờ phút này hắn đã dốc toàn lực, không còn biện pháp nào khác.
Vụ thể của Ngưng Huyết nhân từ từ nứt ra. Ngay cả làn da tay của nó cũng bắt đầu biến mất, lộ ra huyết sắc sương mù. Quang mang xung quanh vẫn không chịu bỏ qua. Chúng trực tiếp xâm nhập vào trong đám sương màu. Giống như bị mặt trời chiếu rọ, làn sương mù bắt đầu bốc hơi.
Nét mặt Hạ Nhất Minh nhăn nhúm. Luồng ý niệm trong đầu hắn chợt truyền ra một chút tin tức, một cảm giác tan nát, vô vọng, đau đớn không thể diễn tả được bằng lời.
Có điều, phía sau, hai tay Ngưng Huyết nhân vẫn nắm chặt lấy hai vai, chưa để cho hắn rơi xuống. Trong lòng Hạ Nhất Minh chợt xuất hiện một sự tức giận khôn cùng.
Có lẽ, bởi vì sự ảnh hưởng của ý niệm trong đầu kích thích. Nên trong lòng hắn nổi lên một sự phẫn nộ không gì có thể sánh được.
Quát lên một tiếng chói tai, cơn tức giận của Hạ Nhất Minh bốc lên tới đỉnh đầu. Tóc tai của hắn dựng đứng giống như cương châm. Hắn mắt đỏ sọc, tay chân run rẩy.
Trong đầu hắn một nguồn năng lượng mạnh mẽ chợt bạo phát. Giống như trong cơ thể hắn có một con quái thú đang ngủ say, chợt bị kích thích mà tỉnh lại. Vô số tiếng nổ vang lên trong đầu Hạ Nhất Minh, tỏa ra âm thanh như muốn phá tan cái thế giới này.
Huyết dịch trong cơ thể hắn như sôi lên. Trong nháy mắt, thân thể của hắn rơi vào trong một trạng thái khó tin. Nguồn năng lượn mạnh mẽ trong đầu hắn hòa hợp làm một thể với ý niệm của Ngưng Huyết nhân.
Vào lúc này, ý niệm của Ngưng Huyết nhân không hề có sự chống cự. Nó giống như một tòa thành không hề có sự phòng thủ, để mặc cho quân địch công phá. Ngay sau đó, ý niệm của Hạ Nhất Minh khẽ động một cái, áo giáp chân khí trên người hắn liền dao động theo.
Trong nháy mắt, tấm giáp trở nên mềm mại như bông, chảy về phía Ngưng Huyết nhân. Thông qua hai cánh tay của nó đang nắm lấy hai vai Hạ Nhất Minh mà chảy xuống.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, áo giáp chân khí của Hạ Nhất Minh đã bao phủ lên người của nó.
Mặc dù, trên người nó không còn làn da màu đỏ nữa, chỉ còn có huyết quang đậm đặc. Nhưng sau khi áo giáp chân khí của Hạ Nhất Minh truyền tới, liền bao phủ toàn thân của nó.
Quang mang xung quanh vẫn gay gắt như trước, nhưng khi chạm tới áo giáp chân khí lại không thể nào xuyên qua được.
Cái áo giáo này của Hạ Nhất Minh chính là do Ngũ hành chân khí ngưng tụ mà thành. Trong đó lại pha lẫn cả năng lượng của đan điền và âm sát chi khí từ Quỹ Khốc lĩnh.
Âm sát chi khí giống như một dòng suối màu đen chảy trên bộ áo giáp. Mặc cho quang mang bên ngoài có mạnh đến mấy thì cũng không thể xuyên qua được dòng suối âm sát chi khí. Nó tựa như một loại năng lượng đối lập với quang minh lực.
Nếu đơn thuần là âm sát chi khí thì trong hoàn cảnh này chắc chắn không thể tồn tại. Nhưng phía dưới âm sát chi khí lại còn có năng lượng bản nguyên. Chẳng cần biết nhiều hay ít, nhưng bao nhiêu quang mang chiếu vào đó đều bị bổn nguyên lực chuyển thành âm sát chi khí, làm cho áo giáp chân khí càng thêm chắc chắn. Sau khi ngăn cách được quang mang, thân thể Ngưng Huyết nhân bắt đầu bình phục.
Nhưng Hạ Nhất Minh vẫn không cảm thấy yên tâm. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Ngưng Huyết nhân không ngừng suy yếu. Điều này, căn cứ vào cảm giác và luồng ý niệm trong đầu, Hạ Nhất Minh cũng có thể đoán được.
Hơn nữa, lúc này, trạng thái của Hạ Nhất Minh cũng không được tốt lắm. Đầu hắn đang đau muốn nứt ra làm đôi. Toàn thân mềm nhũn, ngay cả một chút lực lượng cũng không thể thi triển.
Nếu như lúc này, Ngưng Huyết nhân chợt rơi xuống, thì cho dù có áo giáp chân khí, nó cũng mất đi tác dụng bảo vệ mà biến thành túi đựng thịt.
Hắn biết việc này có liên quan đến chuyện bộc phát vừa rồi. Chỉ có điều, hắn không biết trên người đang có sự thay đổi như thế nào. Hơn nữa, đầu óc của hắn cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để mà nghiên cứu. Hắn chỉ cố gắng giữ cho bản thân không bị hôn mê mà thôi.
Trong lòng hắn tồn tại một suy nghĩ kiên cường. Cho dù thực sự phải chết cũng không thể chết như vậy được.
Thân thể hắn đột nhiên chấn động mãnh liệt, giống như đang xuyên qua vô số con sóng cố tình cản trở.
Hạ Nhất Minh giật mình, hai mắt lập tức sáng ngời.
Có điều, ánh sáng này hoàn toàn khác với quang mang lúc nãy. Cái đầu gần như tê liệt của hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ : "Ra ngoài! Thoát được rồi." Thân thể hắn nhanh chóng hạ thấp xuống rồi ngã xuống đất. Áo giáp trên người trong nháy mắt biến mất.
Thân thể Hạ Nhất Minh run run, cố gắng đứng lên. Nhưng hai chân hắn không hề có lực, hơn nữa ý thức càng lúc càng mờ mịt.
Bất chợt, hắn nghe thấy có tiếng bước chân, cùng với một tiếng kêu lên kinh ngạc.
Sau đó, hắn thật sự hôn mê.