Vũ Thần

Chương 672: Phi thăng




Bầu trời trên đại sảnh đường hoàn toàn khác biệt so với lúc ban đầu. Quang mang giống như làn nước chảy trên đó đã biến mất. Lúc này, có thể thấy được trên đó đang lóe lên phong vũ lôi điện.
Những tia chớp lóe lên kèm theo tiếng sét. Gió cuốn đến làm cho mây trở nên vần vũ. Bầu trời giống như một cái sân khấu lớn khiến cho người ta có một cảm giác áp bức rất lớn.
Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn Ngưng Huyết nhân chưa hoàn thành dưới chân. Trong lòng hắn có chút hiểu lại có chút không hiểu. Sự thay đổi kỳ dị đó có lẽ là do Ngưng Huyết nhân mà ra.
Trái tim hắn đập thình thịch. Nếu có thể làm cho năng lượng bản nguyên phản ứng như vậy thì Ngưng Huyết nhân chắn chắn sẽ không giống như bình thường. Nếu có thể luyện chế thành công thì mặc dù không dám nói có thể sánh được với cao thủ thần đạo nhưng uy lực của nó chắc chắn cũng không thể tin được.
Vô số đám mây hội tụ lại bầu trời phía trên Hạ Nhất Minh. Nét mặt của hắn dần trở nên khó coi.
Hắn có thể cảm nhận được trong tầng mây ẩn chứa rất nhiều năng lượng. Mà nguồn năng lượng đó đúng là vì Ngưng Huyết nhân chưa hình thành trên mặt đất mà đến.
Nếu để cho nguồn năng lượng đó nện xuống, chỉ sợ Ngưng Huyết nhân chưa thành công đã bị tan xác. Mà xá lợi của cao thủ thần đạo và đại xá lợi của đám Tôn giả cũng tan biến theo. Cuối cùng, nguyện vọng rời đi của mình sẽ hoàn toàn thất bại.
Thở dài một cái, cho dù trong lòng không muốn, nhưng vạn bất đắc dĩ, vào lúc này hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cổ tay hắn khua nhẹ một cái, Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiện.
Ngũ sắc quang mang lóe lên như muốn bao phủ toàn bộ khu vực đỏ như máu xung quanh. Vì Ngưng Huyết nhân, hắn quyết định lựa chọn đối chiến lão thiên.
Tuy nhiên, vào lúc hắn tán phát ngũ thải quang mang ra ngoài, bảo vệ bản thân và Ngưng Huyết nhân. Một chuyện kì dị đã xảy ra.
Từ mi tâm của Ngưng Huyết nhân, ánh sáng đột nhiên càng thêm chói mắt. Trong nháy mắt, nó xuyên thẳng qua mi tâm bắn lên cao. Trong chốc lát, đám mây trên bầu trời xoay chuyển, tỏa ra một thứ lực lượng hết sức uy nghiêm như đang hưởng ứng với Ngưng Huyết nhân.
Động tác của Hạ Nhất Minh trong nháy mắt đình chỉ. Trong lòng hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Chẳng lẽ sự biến hóa trên bầu trời không phải để hủy diệt Ngưng Huyết nhân mà là bị viên đại xá lợi của thần đạo cao thủ hút đến? Suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện, hắn liền cảm nhận được….
Lực lượng ngưng tụ trên bầu trời, xuyên thấu qua quang mang, liên lạc với đại xá lợi của cao thủ thần đạo.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được tất cả mọi thứ. Vào lúc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là biến hóa của thần đạo quả là khó tin. Một Tôn giả nho nhỏ như hắn không làm sao biết được chuyện đó lại có thể xảy ra.
Cao thủ thần đạo đã biến mất từ cách đây hàng ngàn năm, nhưng xá lợi của họ vẫn có được hiệu quả thần kỳ. Ngay cả năng lượng bản nguyên mà cũng bị nó hấp dẫn và sử dụng. Chuyện này cuối cùng là phúc hay họa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Năng lượng trên bầu trời, cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong mi tâm Ngưng Huyết nhân. Hơn nữa, thông qua những tia sáng màu hồng bên trong huyết vụ mà chảy đến những viên xá lợi của Tôn giả. Từ từ, màn sương mù màu đỏ càng lúc càng thêm dày đặc. Nét mặt của Hạ Nhất Minh cũng dần thay đổi.
Trên người hắn cũng có một chút năng lượng bản nguyên nên có thể cảm nhận được rõ rang, luồng năng lượng từ trên trời rót xuống chính là một loại năng lượng bản nguyên.
Mặc dù hắn cũng không biết nên hình dung nguồn năng lượng này như thế nào. Nhưng nếu có thể bị Ngưng Huyết nhân hút lấy thì cứ gọi nó là Huyết lực bản nguyên. Chỉ có điều nguồn năng lượng bản nguyên đó, lại nồng nặc mùi máu tanh.
Mặc dù vào lúc này tu vi của hắn đã rất cao, nhưng vẫn bị nó làm cho sởn gai ốc.
Nếu như không phải luồng ý niệm trong đầu nói cho hắn biết, chính mình có thể điều khiển một tên nguy hiểm như thế thì Hạ Nhất Minh chắc chắn đã bỏ qua. Tuy nhiên, lúc này, hắn cũng chỉ yên lặng mà nhìn.
Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian, một tiếng nổ ầm ầm chợt vang lên. Nét mặt Hạ Nhất Minh thay đổi, nhanh chóng rời khỏi khu vực màu đỏ.
Mà lúc này, trong đầu hắn, luồng ý niệm nhảy lên liên tục, sau đó từ từ trở lại bình thường.
Cảnh tượng trên trời cao trong nháy mắt biến mất. Không gian đã trở lại bình thường, không hề còn sự cuồng loạn như trước nữa.
Trên mặt đất, khu vực màu đỏ bốc lên cuồn cuộn, phảng phất như bị một cơn cuồng phong thổi tung. Nhưng chỉ sau chốc lát, tất cả sương mù màu đỏ đều hội tụ về phía trung tâm. Quá trình đó diễn ra cũng không nhanh lắm. Như ở đó có một thứ gì đó đang chầm chậm hấp thu chúng. Ngay sau đó, một thân hình ngưng tụ bởi lớp sương mù đỏ như máu, cao chừng hai thước xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh. Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, sự kinh ngạc càng lúc càng tăng.
Ban đầu, hắn cứ nghĩ phải sống ở đây hai đến ba năm. Nhưng không ngờ, chưa tới hai tháng…
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nhìn vụ nhân trước mặt, trong lòng không giữ được bình tĩnh. Khẽ liếc nhìn mặt đất một chút, hắn càng thêm sợ hãi.
Tất cả thiên tài địa bảo dưới chân Ngưng Huyết nhân đã biến mất. Ngay cả huyền thiết và cái sừng của Long Xà cũng không thấy đâu. Hạ Nhất Minh há hốc miệng mà nhìn Ngưng Huyết nhân. Chỉ có một sự giải thích duy nhất đó là nó đã nuốt chửng tất cả.
Cũng không biết việc đó có liên quan tới xá lợi thần đạo hay là do các loại thiên tài địa bảo mà lúc này trên khuôn mặt của Ngưng Huyết nhân có đầy đủ ngũ quan. Hơn nữa, lớp sương mù quanh người nó chẳng khác một làn da màu đỏ. Do dự một chút, Hạ Nhất Minh hạ lệnh cho nó bước tới ba bước.
Quả nhiên, Ngưng Huyết nhân bước tới đúng đủ ba bước, tới đúng vị trí mà Hạ Nhất Minh ra lệnh liền dừng lại.
Hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng. Mặc dù, hắn đã có dự cảm từ trước, nhưng không ngờ Ngưng Huyết nhân có được máu huyết của bản thân lại có thể phục tùng chính xác đến mức độ này.
Bước tới đối mặt với Ngưng Huyết nhân. Hạ Nhất Minh nhìn thẳng vào cặp mắt chỉ có một màu đỏ của nó, có thể thấy được thân hình của mình trong đó. Tuy nhiên, thân hình của hắn chỉ có một màu đỏ duy nhất.
Hạ Nhất Minh cảm thấy ớn lạnh, đồng thời cũng rất hiếu kỳ đối với Ngưng Huyết nhân. Nhưng trong sự hiếu kỳ đó cũng có một chút e ngại. Đặc biệt là viên xá lợi thần đạo ở mi tâm của Ngưng Huyết nhân.
Đây chính là một thứ quan trọng không thể thiếu. Nếu không có nó, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, Ngưng Huyết nhân cũng chẳng thể trợ giúp gì cho bản thân. Nhưng chính vì có thêm một viên xá lợi thần đạo đó mà trong lòng hắn lại có một chút lo lắng.
Đó chính là nỗi lo về việc vượt quá phạm trù con người. Giống như cảnh tượng thần kỳ trên trời vừa lúc nãy. Lại thêm một lượng lớn năng lượng khổng lồ chui vào trong cơ thể Ngưng Huyết nhân cũng liên quan tới viên xá lợi đó.
Đã tới mức này, hắn cũng không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, muốn hắn không lo lắng đúng là chuyện không thể.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh lại đưa ra mấy mệnh lệnh. Mấy mệnh lệnh đó đều được Ngưng Huyết nhân thực hiện một cách hoàn mỹ. Thậm chí chính xác tới từng ly từng tý. Quả thực có thể nói là chỉ đâu làm nấy, hoàn toàn tùy tâm sở dục.
Đến lúc này, mặc dù trong lòng vẫn còn một chút lo lắng sau này sẽ có một ngày Ngưng Huyết nhân thoát ra khỏi sự khống chế của bản thân. Nhưng…
Cười khổ một tiếng. Đã tới mức này, chẳng lẽ hắn còn có sự lựa chọn nào khác? Ngẩng đầu lên nhìn trời, Hạ Nhất Minh cắn răng một cái, rồi phát ra mệnh lệnh:
- Đưa ta bay lên. – Mệnh lệnh vừa mới dứt, Ngưng Huyết nhân đã nhẹ nhàng giữ lấy hai vai của hắn.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hết sức hồi hộp. Bởi vì theo sự phỏng đoán của hắn thì nơi này hoàn toàn bị phong bế. Ở đây, chỉ trừ thần đạo cao thủ, những người còn lại cho dù là Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên hay thánh thú có năng lực phi hành cũng đều không thể rời khỏi.
Vì vậy Ngưng Huyết nhân có thể có được thần thong của thần đạo cao thủ đưa hắn rời khỏi dây hay không, Hạ Nhất Minh cũng không biết. Tuy nhiên, trong phút chốc, thân thể Hạ Nhất Minh đã rời khỏi mặt đất. Ngưng Huyết nhân cứ như vậy nâng hắn chậm rãi bay lên cao. Trong mắt Hạ Nhất Minh nửa mừng nửa lo. Quả nhiên hắn đã thành công. Ngưng Huyết nhân đúng là có được năng lực phi hành của thần đạo cao thủ.
Có lẽ đối với đại Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên có thể bay lượn trên bầu trời cũng chẳng có gì. Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận từng cơn gió thổi qua, không khí lưu động hoàn toàn khác biệt.
Cho dù tu vi của hắn có cao tới đâu, nhưng thủy chung vẫn chưa thể làm cho hai chân rời khỏi mặt đất, phi hành trên bầu trời giống như chim.
Từ từ nhắm hai mắt lại, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, để cho không khí trong lành lưu chuyển trong lồng ngực. Sau đó phun ra một hơi thật dài. Trên đỉnh đầu như có một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Hạ Nhất Minh không cần mở mắt cũng biết bọn họ đã tới được tầng ánh sáng ở trên cao. Hắn liền mở mắt ra, một luồng ánh sáng liền đập vào trong mắt.
Sau đó Ngưng Huyết nhân cứ như vậy mang theo Hạ Nhất Minh bay vào trong làn ánh sáng, để lại một cái đại sảnh rộng lớn, trống không phía dưới…