Vũ Thần

Chương 543




Lâm Nghi Vu chợt rống lên một tiếng tức giận. Ngay sau đó, ánh mắt Trần Ốc tập trung nhìn về một điểm. Toàn thân hắn bât động, đề tụ tinh khí thần tới mức cực hạn. Khí thê trên người hắn chẳng khác nào núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Lâm Nghi Vũ đã hoàn toàn tương tự. Tinh thần hắn hết sức tập trung.
Cuối cùng thì cặp sư đồ cũng đã thay đổi đấu pháp, bắt đầu liều mạng.
nét mặt Sở Hao Châu vẫn khinh khỉnh như trước, không hề quan tâm tới biểu hiẹn của hai người.
Luồng khí thế khổng lồ nhanh chóng tỏa ra bốn phương ám hướng, thu hsut sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Bọn họ cảm nhận thầy trò Lâm Nghi Vũ đang sắp sửa thi triển một oại tuyệt kỹ nào đó, để đánh ra một chiếu cuối cùng.
Trần Ốc dốc hết sức đâm ra một nhát. Một thương của hắn vô cùng hiểm độc, thể hiện rõ ý định nếu ngươi không chết thì ta chết.
Cảm nhận khí thế một thwuowng đó mang lại, Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình.
thân hình Lâm Nghĩ lóe lên, bám sát ngay sau Trần Ốc. Thủy thích trong tay hắn lóe lên ánh sáng. Lúc này, cả hai sư đồ như hợp nhất lại thành một thể, tập trung toàn bộ năng lượng của hai vị tôn giả.
Sở Hao Châu hừ lạnh một tiếng, thân hình thoáng động. Không khí xung quanh có chút thay đổi, lão chẳng khác gì một con cá vọt ra ngoài mười thước.
Trần Ốc đang tập trung nắm bắt hơi thở của lão, nhưng sau khi Sở Hao Châu di chuyển, hắn chợt nhận thấy nó hoàn toàn biến mất.
Cổ lão ma cách đó không xa cũng nhận ra thân pháp của Sơ Hao Châu cũng giống như Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, kẻ khiến cho người ta kinh ngạc nhất vẫn là Trần Ốc. mặc dù không cảm nhận được hơi thở của Sở Hao Châu, nhưng hắn vẫn tiếp tục đâm tới. Bất chợt, tốc độ của hắn tăng vọt , bỏ chạy về phía trước. Mà Lâm Nghi Vũ đang bám sát đằng sau cũng lập tức tăng tốc, lắc mình chạy về một phía khác. một cặp sư đồ đang dụng hết sức bỏ chạy.
Đám người Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ra hai nguwofi Lâm Nghi Vũ không muốn liều chết với Sở Hao Châu. bọn họ làm như vậ y là muốn phá vỡ sự phong tỏa của lão để cho ít nhất cũng có thể chạy thoát một người.
Trong mắt sở Hao Châu lóe lên sát khí. Trên người lão đột nhiên xuất hiện một luồng sáng.
Khí thế khổng lồ từ trên người Sở Hao châu ào ra. Nhìn lão lúc này chẳng khác gì thiên thần giáng trần khiến cho Hạ Nhất minh cũng cảm thấy hít thở có chút khó khăn.
Bạch mã Lôi Điện trừng mắt nhìn Sở Hao Châu. Nó ngạc nhiên không biết tại sao mới có mấy tháng mà thực lực của lão đã đạt tới mức này.
Luồng ánh sáng giống như con linh xà, uốn lượn xung quanh Sở Hao Châu vài vòng. Sau đó, lão nhanh chóng đuổi theo Trần Ốc.
hai mắt Hạ nhất Minh trợn tròn mà nhịn. Mặc dù, swj việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng Hạ Nhất Minh đã nhận ra Sở Hao Châu không hề lợi dụng thiên địa lực mà tự mình bay lên. Cơ thể lão như được một nguồn năng lượng nào đó nâng đỡ.
Sở Hao Châu đuổi theo Trần Óc để lại trong không trung một vệt ánh sáng kéo dài. Từ phía tên tôn giả của Hải thiên môn phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, tiếng binh khí va chạm nhau liên tiếp vang lên. thân âm giao kích không ngừng vọng ra xung quanh.
Thoáng cái, luồng sáng lại vọt lên, đuổi theo hướng Lâm Nghi Vũ đào tẩu.
- Không thể... không thể như thế... Cổ lão ma thì thào nói:
- Ngũ Khí Triều Nguyên. Làm sao hắn có thể tu luyện được Ngũ Khí Triều Nguyên?
Hạ nhất minh nhướng mày, quay mặt nhìn Cổ lão ma.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Đái Phong Tử sau cơn khiếp sợ lại giơ cao tấm thuẫn vọt tới.
Cổ lão ma chợt xoay người, hú lên một tiếng, nhanh chóng lao đi, ngay cả mười viên xá lợi trên mặt đất cũng không nhặt.
Lôi Điện dựng thẳng người, dùng hai chân trước đá thẳng vào tấm thuẫn. Đái Phong tử lại bị đánh văng ra ngoài.
Ngay cả lục túc thánh thú cũng bị Lôi Điện đá bay thì có thể tháy đươc thực lực của nó, tôn giả không thể chốg được.
Tuy nhiên, Đái Phong Tử cũng chẳng thèm để ý. Hai chân hắn vừa mới trụ vững lại vọt lên. Khóe miệng của hắn rỉ ra một giọt máu tươi, nhưng khí thế cùng lực lượng lại tăng thêm một chút.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn thu Ngũ hành hoàn lại rồi bước đến ngang Lôi Điện, nhanh chóng két xuát Kình Thiên ấn.
Vừa rồi bị lục túc thánh thú đánh lén. Hạ Nhất Minh cũng không thể thi triển thành cong tuyệt kỹ. Bây giờ, có bạch mã ở bên, hắn chẳng còn lo bị kẻ khác quấy rầy.
Hai tay Hạ nhất Minh chặn lấy tấm thuẫn sau đó từ từ giơ lên.
Miệng Đái Phong Tử run run, nhưng tấm thuẫn vẫn tiếp tục bị Hạ Nhất minh đẩy lên, không thể đè xuống tiếp.
Cuối cùng thì hai tay Hạ Nhất Minh cũng gio lên tới vị trí cao nhất. Bàn tay hắn lập tức úp xuống. Một nguồn năng lượng giống như thái sơn áp đỉnh chợt xuất hiện, ép thẳng xuống dưới.
Đái Phong Tử hú lên một tiếng quái dị. Hắn chợt phát hiện, năng lượng trong tay đối phương chợt tăng lên rất nhiều. Mức độ tăng của nó không phải là gấp đôi mà là gấp mười, gấp trăm lần.
Tiềm năng của co người, mặc dù là vô cùng, vô tận. Nhưng ngay cả sử dụng chiến kỹ thì cũng không có khả năng tăng lên nhanh như thế. Nhưng một cái lật tay của Hạ Nhất Minh lại làm được điều đó.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đái Phong tử giống như một con kiến nằm dưới chân của con voi. Cho dù cố đến máy cũng không thể thoát được.
Hạ Nhất Minh thu tay, tui lại phía sau. Đám mây trước mặt hắn chợt biến mất.
Trên mặt đất xuất hiện một dấu tay rộng tới vài trượng. dưới cái dấu tay đó, bất cứ đồ vật gì cũng bị biến thành bột phấn.
Thi thể Đái Phong Tử bị ép cho dẹp lép. Chung quanh hắn, máu tươi nhuộm đầy đất thành một vùng đỏ thẫm
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh chợt nhảy lên lưng Lôi điện nói:
- Đuổi theo mau.
Bạch mã Lôi Điện ngơ ngác nhìn một cảnh trước mặt. Lần trước, chứng kiến uy lực của Cửu Long lô, nó đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hôm nay, nhìn thấy uy lực của Phiên thiên ấn nó càng thêm kính sợ Hạ Nhất Minh. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Vì vậy, sau khi hiểu được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, nó lập tức đuổi theo Cổ lão ma.
Nếu Sở Hao Châu đã nói lão muốn tự mình báo thù thì Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc sẽ giao cho lão . Nhưng cái tên Cổ lão ma có được kỳ công Ngưng huyết thuật kia, hạ Nhất minh sẽ không bỏ qua.
Bốn vó Lôi Điện chớp động một cái đã biến mất tại chỗ.
Sau khi Lôi Điệ đi khỏi. Bách Linh Bát ôm bảo trư đứng lên từ trong đống đổ nát. hai mắt hắn giống như ngọc thạch lóe lên vài cái, sau đó bước tới nhặt toàn bộ những viên xá lợi.
Toàn bộ bảy mươi hai viên, hắn nhặt hết, không sót viên nào.
Tốc độ của Lôi Điện cực nhanh, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn cảm thấy ngạc nhiên khi không thấy bóng dáng của Cổ lão.
Mặc dù đánh chết Đái Phong tử mất một chút thời gian, nhưng Cổ lão ma cũng không thể chạy tới chân trời góc biển được.
Hắn đưa tay vỗ nhẹ một cái, Lôi Điện lập tức đứng lại.
Hai tai Hạ Nhất minh hơi run run, vận dụng Thuận Phong hĩ tới cực điểm. Một lúc sau, nét mặt hắn hơi dãn ra.
Cổ lão ma cũng không có bỏ chạy về hướng này. Sau khi hắn ra khỏi Hải Thiên thành đã hội họp với lục túc thánh thú.
Lôi Điện nhanh chóng xoay người lại, lao đi. Quả thực, tốc độ của lục túc thánh thú cực nhanh, nhưng so với tốc độ của Lôi Điện vẫn chậm hơn một chút.
Chỉ sau một chén trà nhỏ, lục túc thánh thú đã xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Nhất Minh.
Dường như biết tốc độ không thể so sánh với Lôi Điện, lục túc thánh thú cúi đầu, mang heo Cổ lão ma chui vào lòng đất.
Bạch mã hí lên một tiếng thật dài, vô cùng tức giận. Mặc dù, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng bản thân lại không có khả năng chui vào lòng đất. Hạ Nhất Minh lấy Ngũ hành hoàn ra, quán thâu chân khí vào trong đó. Trong nháy mắt, từ ngũ hành hoàn bắn ra một tia sáng màu vàng bao lấy hắn và Lôi Điện.
Thân thể cả hai chìm vào trong lòng đất. Lôi Điện tò mò nhìn bốn phía. Đặc biệt ánh sáng màu vàng bao phủ quanh thân nó giống hệt như bộ quần áo, không hề ảnh hưởng tới hành động.
Hí lên một tiếng hưng phấn, Lôi Điện thử phóng về phía trước. Bùn đất trước mặt nó chợt rẽ sang hai bên.
Dưới sự thao túng của Hạ Nhất Minh, hắn với Lôi điện đã hợp lại thành một. Nên năng lượng Thổ hệ của hắn cũng có thể để cho Lôi Điện sử dụng.
Lôi Điện cực kỳ thích thú bởi đây là lần đầu tiên nó chui vào lòng đất. Trong phút chốc, nó lại nhanh chóng đuổi theo lục thánh thú.