Cây cối dày đặc tựa như một hồ nước màu xanh lục.
Dãy núi màu đen, trong phiến Bà Sa sơn lâm, tản mát ra khí tức của các loài thực vật.
Song ở đâu đó sâu trong mảng rừng núi xinh đẹp này, lại diễn ra một cuộc chiến sinh tử giữa người và thú.
Đây là một cuộc chiến một mất một còn, không có chút nào khoan nhượng, lòng tham của con người thời khắc này được thể hiện ra, đứng ở trên đỉnh muôn loài bọn họ muốn đem hết thẩy dẫm nát dưới chân mình, cho dù là linh thú với sức mạnh cường đại cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, chuyện săn bắt linh thú không nghi ngờ là chuyện nguy hiểm nhất, cho dù là với sức mạnh của thập tầng cao thủ cũng không dám đảm bảo có thể dễ dàng làm được.
Trong lúc Kim Quan Mãng đau đớn phản kích, đại đao trong tay Hạ Vũ Đức bay trên không trung vừa vặn hướng về phía Hạ Nhất Minh bay tới.
Trong lúc chú ý theo dõi trận chiến giữa người và thú, Hạ Nhất Minh thấy cảnh cái miệng lớn của Kim Quan Mãng hướng phía gia gia vọt tới.
Trong nháy mắt, tinh thần Hạ Nhất Minh lập tức tập trung chưa từng có, cơ hồ máu trong cơ thể chảy ngược lên, hắn đột nhiên cảm thấy trong thời khắc đó đi đến một thế giới hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi.
Không hiểu được, hắn cũng không giống các thành viên của Hạ gia mà phí công phát ra tiếng kêu thê thảm, mà hai chân cố gắng dùng hết sức, như một con chim én linh hoạt hướng phía trước lao vọt tới.
Thân thế hắn xoay một cái trên không trung, bay tới trước đường bay của cây đại đao, đưa tay chụp tới, đại đao nặng hơn ba trăm cân dường như không còn trọng lực nhẹ nhàng lọt vào tay Hạ Nhất Minh.
Thân thể hắn cũng không vì sức nặng của đại đao mà rơi xuống, trái lại cổ tay rung lên một cái đem lực lượng trên đại đao hóa giải, đồng thời mượn cỗ lực lượng này càng bay nhanh hơn đến chắn trước người Hạ Vũ Đức.
Trước mắt hoa lên một cái, một đầu rắn to lớn phi tới như bay, hắn dường như ngửi được mùi hôi tanh buồn nôn từ miệng rắn phun ra, hắn thậm chí còn nảy sinh cảm giác không thể khống chế trước đôi mắt vô tình của con rắn.
Thế nhưng, hành động của Hạ Nhất Minh cũng không chút đình chỉ, ngay trong chớp mắt, hai tay hắn đã nắm chắc vị trí trung tâm của chuôi đao.
Hai tay hắn cầm đại đao dựng trước ngực, một tay để xa mi tâm, một tay giơ quá đỉnh đầu, chuôi đao làm rạng danh Hạ Vũ Đức tại Thái Thương huyện một thời bị lực lượng hùng hậu đưa lên cao.
Ánh sáng từ lưỡi đao cũng không hết sức chói lóa nhưng dưới ánh mặt trời như thế lại rực sỡ lóa mắt.
Nội kình trong nháy mắt đã đạt đến cửu tầng, vào lúc này hắn ngay cả một chút ý niệm giấu diếm thực lực trong đầu cũng không có.
Đệ cửu tầng Hỗn Nguyên Kình, đệ cửu tầng Ba Văn Công, đệ cửu tầng Liệt Hỏa Công. Ba loại nội công khác nhau, hoàn toàn không có chút tương đồng, ba loại công pháp khác nhau cứ như vậy mà đồng thời vận lên.
"Ba…"
Y phục trên người hắn giống như bị nổ tung như sôi trào lên, như lấy hắn làm trung tâm, một trận bão cấp mười thình lình nổi lên.
Nó cũng không tính là lớn mà từ thân thể tản ra một khí thế bao trùm sông núi.
Giống như sau khi khai thiên lập địa, luôn đứng trên cao vút trong trời đất, trong núi non trùng điệp.
Giống như trong truyền thuyết thời xa xưa, quét ngang thiên hạ, chiến thiên, chiến địa, chiến nhân, vĩnh viễn không hướng bất cứ tồn tại nào cúi đầu thừa nhận chính là thượng cổ chiến thần.
Cũng giống như trong thời kì thần thoại, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, hô vang trời đất, duy ngã độc tôn chính là tuyệt đại thánh hoàng.
Vào thời khắc này, ba loại cửu tầng công pháp tu luyện chính hoàn toàn bạo phát trong một khoảng khắc, Hạ Nhất Minh cũng không còn là Hạ Nhất Minh nữa rồi.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ mười ….
Trên mũi đao, hiên lên quang mang rực rỡ, mang theo một tia sáng xinh đẹp, một tia đỏ rực cùng một tia xanh lam hướng cái miệng như chậu máu kia chém tới.
- Ầm..ầm…
Một tiếng nổ lớn, giống như hai thiên thạch va chạm trong không gian, đồng thời nổ tung như nhau, truyền đi rất xa.
Trong vòng chu vi vài dặm, toàn bộ sinh vật tại thời điểm này đều bị làm chấn động.
Các loại động vật nhỏ lập tức bị hôn mê bất tỉnh, những động vật trung bình và lớn đều cúp đuôi, chạy trốn ngược lại hướng âm thanh truyền đến.
※※※※
Khi cái miệng lớn của con rắn va chạm với đại đao, thời gian dường như thoáng chốc dừng lại.
Sau đó cái đầu rắn to lớn lần đầu tiên bị đánh bay lên cao cao.
Đầu rắn càng bay càng cao, càng bay càng cao,..
Dĩ nhiên ngay cả thân rắn cũng rời khỏi mặt đất, thân thể to lớn như cái thùng của con rắn bị đánh bật lên không trung, cuối cùng thân thể dài hơn mười mét cũng rời khỏi mặt đất.
Thân thể to lớn của con rắn đủ để che khuất ánh sáng ban ngày, đám cành lá đan xen vào nhau giờ phút này hoàn toàn bị gãy đứt, trên một mảng rừng rậm, đột nhiên vạch ra một đường thẳng tắp như động lớn, làm cho ánh sáng không hề bị che giấu chiếu rọi tới.
Mọi người líu lưỡi cứng họng ngẩng đầu, bọn họ choáng váng như nhau nhìn Kim Quan Mãng bị đại đao đánh bay.
Con vật to lớn trên không trung đụng gẫy vô số cành lá, bay qua khoảng cách mấy chục mét, cuối cùng từ trên không trung rơi xuống.
- Ầm… ầm..
Lại một tiếng vang thật lớn, con rắn lớn ngã vào một vũng đất đầy lá cây rụng, cái đuôi rắn khe khẽ cử động, vô thức giật mình, sau đó nằm im không nhúc nhích.
Thời khắc này cả khu rừng dường như yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng động ồn ào trong rừng nhất là tiếng chim cũng sớm không thấy dấu vết.
Như không ai bảo ai, mọi người ánh mắt đờ đẫn đồng thời tập trung trên người Hạ Nhất Minh.
Lúc này Hạ Nhất Minh tay cầm đại đao, vẫn duy trì tư thế ban nãy là tư thế Lực Phách Hoa Sơn.
Nhưng mà hai chân hắn đã lún sâu vào mặt đất, một đao vừa rồi đã đem Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ mười phát huy tới cực hạn, thậm chí có thể nói là phát huy siêu việt rồi.
Cho dù là vị tiền bối sáng tạo ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sợ rằng cũng không thể nghĩ ra, có người trong cửu tầng lại có thể đem một chiêu này phát huy đến trình độ như vậy.
Loại uy lực này, tuyệt đối vượt qua cực hạn của nội kình thông thường.
Chậm rãi, cơ thể Hạ Nhất Minh có hơi thoáng run lên một cái, kinh mạch trong cơ thể bị chấn động , liền phun ra một ngụm máu tươi, hai tay mệt mỏi buông xuống, đại đao trong tay " Đang" một tiếng rớt trên mặt đất.
Một kích kinh thiên, dĩ nhiên làm tiêu hao toàn bộ nội kình trong cơ thể Hạ Nhất Minh.
Một kích, đây mới chân chính là một kích toàn lực.
Sau một kích này, cho dù là thân thể Hạ Nhất Minh cũng chịu không nổi, kinh mạch trong cơ thể bị chấn động mạnh làm cho hôn mê bất tỉnh.
Một đôi bàn tay đầy vết chai bỗng nhiên đưa tới, đem Hạ Nhất Minh lung lay sắp đổ đỡ lấy.
- Thuyên Danh.
Hạ lão gia tử kêu lên một tiếng tràn ngập lo lắng.
- Nhanh lên một chút tới đây chữa thương.
Hạ Thuyên Danh lập tức tỉnh táo, thân hình khẽ động, đi tới bên cạnh lão gia tử, vươn một tay áp vào sau lưng Lão gia tử.
Trong con cháu đời thứ hai, chỉ có hắn tu luyên Mộc hệ công pháp, đối với chữa trị nội thương có hiệu quả nhất.
Hạ Vũ Đức trở tay vỗ, đánh vào cánh tay hắn, cả giận nói:
- Ngu ngốc, chữa thương cho Nhất Minh.
Hạ Thuyên Danh sắc mặt hơi đỏ, lập tức tiếp nhận thân thể mềm nhũn của nhi tử, bát tầng Mộc Hệ công pháp nội kình không hề giữ lại cuồn cuộn chảy vào cơ thể Hạ Nhất Minh.
Một lát sau, trên mặt Hạ Thuyên Danh một vẻ vô cùng kỳ quái.
Lúc này, bọn người Hạ gia đệ tử đời thứ ba đã toàn bộ xông tới, về phần sống chết của đầu Kim Quan Mãng lại càng không ai có hứng thú liếc mắt một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thuyên Danh, trong lòng mọi người trầm xuống, Hạ Vũ Đức lớn tiếng hỏi :
- Nhất Minh làm sao vậy?
Hạ Thuyên Danh vội vàng nói:
- Phụ thân, Nhất Minh tốt lắm, hắn đang tự mình chữa thương đó.
- Tự mình chữa thương?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chưa nghe bên ngoài nói, Kim hệ nội kình cũng có thể chữa thương.
Hạ Thuyên Danh lên tiếng , nói:
- Không sai. Trong cơ thể Nhất Minh đúng là có Thủy hệ công pháp Ba Văn Công, tuy là bây giờ nội kình còn rất ít, thế nhưng đang tự chữa thương.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, quả quyết nói:
- Hẳn hắn là do nội kình trong chốc lát bị tiêu hao hết, không chống đỡ được mà hôn mê, đợi lát nữa có thể tỉnh lại.
Bọn người Hạ Vũ Đức lúc này mới yên lòng, Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên hỏi thăm:
- Vừa rồi, Nhất Minh làm thế nào có thể làm được điều đó?
Mọi người ngay lập tức yên lặng không nói gì, vừa nghĩ đến một đao khi nãy, tất cả mọi người đều là nhiệt huyết sôi trào, nhưng đồng thời trong lòng cũng phát lạnh. Nếu một đao kia hướng bọn họ bổ tới thì cơ bản bọn họ không cách nào có thể thoát chết.
- Một đao kia.
Hạ Vũ Đức chậm rãi nói:
- Một đao kia đúng là Nhất Minh đã đem tất cả nội kình trong nháy mắt ngưng lại một điểm, phối hợp với Tiên thiên chiến kỹ mới có thể phát ra uy lực như thế. Chỉ bất quá ta cũng không biết hắn làm cách nào làm được như vậy.
Cơ thể Hạ Nhất Minh đột nhiên cử động, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ánh mắt mọi người lập tức chú ý vào người hắn, ngay cả Hạ Nhất Thiên trong mắt cũng không còn một tia đố kỵ.
Vừa rồi khi chứng kiến một đao kinh thiên như vậy, thậm chi ngay cả Lão gia tử cũng không thể đánh ra một đao như thế , tâm tình của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.
- Nhất Minh, con cảm thấy thế nào?
Hạ Thuyên Danh cẩn thận hỏi.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, quan sát kỹ bên trong , toàn bộ nội kình lúc trước bộc phát ra ngoài đang chậm chạp khôi phục, tuy rằng tốc độ không nhanh, cực kỳ chậm chạm, nhưng loại cảm giác này cũng không sai. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Muốn đưa tay lên, nhưng lại phát giác tay chân có chút tê dại, ngay cả kinh mạch cũng phỏng chừng mơ hồ. Cũng may nội kình trong cơ thể di chuyển, chậm rãi chăm sóc, dường như vết thương cũng không có cái gì là không thể xoay chuyển.
- Phụ thân, hài nhi không sao. Chỉ là có chút thoát lực thôi.
Nghe được Hạ Nhất Minh nói, bọn người Hạ Vũ Đức mới có chút yên lòng một phần.
- Kim Quan Mãng đâu? Đã chết chưa?
Hạ Nhất Minh đột nhiên nhớ tới con vật kia phảng phất như toàn thân đỡ một kích, không khỏi nổi lên quan tâm tới đối thủ.
Hạ Vũ Đức hướng mắt về phía con rắn nằm im không nhúc nhích nói:
- Yên tâm đi. Đã chết rồi.
Lão đứng lên nói:
- Mọi người thu thập một chút, nhanh chóng trở về. Thuyên Tín, Thuyên Danh, các ngươi phụ trách chăm sóc Nhất Minh, làm một cái cáng, đừng làm hắn bị thương lại.
Mọi người lập tức lĩnh mệnh, lập tức tản ra khắp nơi. Mà Hạ Nhất Minh giảm giác được, mọi người đối với hắn lại một lần nữa dường như có chút biến hóa….