Từ từ cố gắng kìm nén sự vui sướng đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, Hạ Nhất Minh tiếp tục nhắm mắt. Hắn muốn khắc sâu ba điểm thăng bằng đó vào trong đầu.
Sau khi chân khí tiến vào trong ngũ hành hoàn, hắn có thể dễ dàng tìm được vị trí của ba điểm. Thậm chí, hắn còn điều khiển ba nguồn năng lượng có thuộc tính khác nhau chuyển động theo quỹ tích của ba điểm đó.
Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra rằng trong quá trình chúng di chuyển, mặc dù có đi ra tầng ngoài, nhưng chỉ khi nào có mặt ở tầng trong, nó mới hiện rõ vị trí.
Hắn thầm đoán rằng xây dựng ba điểm cân bằng ở trong nội tầng mới có thể khống chế được sự tuần hoàn của ngũ hành ở ngoại tầng. Có lẽ, đây cũng là một điểm đặc trưng của ngũ hành hoàn.
Từ từ, hắn lại phát hiện thêm một quy luật kỳ lạ. Cho dù ba điểm đó di chuyển thế nào, chúng vẫn giữ một khoảng cách tương đối. Trong phạm vi của ngũ hành hoàn, vị trí của chúng luôn duy trì thành một hình tam giác ổn định. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng được sinh ra từ giữa ba điểm đó.
Hắn suy nghĩ một chút chợt hiểu đó chính là lực trói buộc. Có một điều nuối tiếc là lúc này, giữa ba điểm đó vẫn chưa đầy ắp chân khí của Hạ Nhất Minh nên vẫn chưa đạt tới mức độ sung mãn.
Vì vậy, mặc dù Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được lực trói buộc, nhưng lại không thể xuất ra như bọn Kim Chiến Dịch.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn tin tưởng, với tốc độ tu luyện của mình, chỉ trong vòng một năm sẽ làm cho khoảng trống giữa ba điểm đó chứa đầy chân khí. Sau đó, có thể tự do phóng thích lực trói buộc mà chỉ có sau khi trở thành cường giả đỉnh túc mới làm được.
Bám theo ba điểm đó, chuyển động một vòng trong ngũ hành hoàn. Cuối cùng, Hạ Nhất Minh mới hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn đứng lên, làm vài động tác thư giãn. Ngồi tĩnh tọa mấy ngày cũng chẳng hề ảnh hưởng gì tới hắn. Chỉ có điều, nơi này quá yên tĩnh.
Lúc trước toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn tập trung vào trong việc tu luyện nên không hề cảm thấy chuyện gì khác. Tận cho tới lúc này, hắn mới cảm thấy được điều đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai tai của hắn hơi động một chút liền nghe thấy tiếng động bên ngoài mật thất. Gần ngay đó, có một người yên lặng thủ vệ. Căn cứ vào hô hấp của kẻ đó, Hạ Nhất Minh có thể đoán ra được đó là ai.
Trong lòng hắn đang hết sức xúc động. Hắn không kìm được muốn đem ngay tin tức tốt lành nói cho Kim Chiến Dịch.
Thân hình hắn khẽ động một cái liền xuất hiện ngay cửa. Đưa tay đẩy cửa, Hạ Nhất Minh bước ra ngoài.
Khi Hạ Nhất Minh vừa mới đi tới cửa phòng, Kim Chiến Dịch liền phát hiện ra ngay. Gã đang ngồi nhắm mắt, tập trung suy nghĩ về một vấn đề trong con đường tu luyện. Nhưng khi thấy Hạ Nhất Minh đi ra, gã liền choàng tỉnh, nét mặt có chút vui mừng, tươi cười, nói:
- Hạ huynh đệ! Lần này ngươi có thu hoạch...
Kim Chiến Dịch chợt ngừng lại. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Minh đầy vẻ ngạc nhiên, như thấy một sự thay đổi hoàn toàn khác.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Ở chung mấy tháng với nhau, mỗi người hoàn toàn hiểu rõ thực lực cũng như hơi thở của người kia. Bây giờ, hơi thở của Hạ Nhất Minh có sự thay đổi, hiển nhiên là hắn có thể phát hiện ra được.
Trong ánh mắt có chút vui mừng, Kim Chiến Dịch nói:
- Khá lắm! Mới nhìn qua bí tịch mà đã có sự thay đổi lớn như vậy. Nói cho ta biết, ngươi đã có được cái gì?
Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề giấu diếm, nói:
- Ta đã tìm được ba điểm Hỏa, Thổ, Kim trong ngũ hành hoàn. Chỉ cần lấp đầy chân khí vào đó nữa là có thể tạo thế thành công.
Mi mắt của Kim Chiến Dịch hơi giật giật. Hắn há hốc miệng ra mà nhìn. Một lúc sau, hắn thì thào hỏi:
- Ngươi đã tìm đủ toàn bộ ba điểm?
Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, nói:
- Đúng thế! Nhờ trời, ta đã tìm được ba điểm.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch nhìn Hạ Nhất Minh có chút quái dị kèm thêm một sự xa lạ.
Hạ Nhất Minh cười khổ trong lòng. Chỉ trong mấy ngày đã tìm được ba điểm, ngay cả bản thân hắn cũng thấy khó tin chứ đừng nói tới những người khác.
Tuy nhiên, bí mật có liên quan đến năng lượng của bảo tháp thì hắn giữ kín, không hề lộ ra chút nào.
- Kim huynh! Lần này, ta quả thực quá may mắn.
Kim Chiến Dịch đờ đẫn, gật đầu, thì thào nói:
- Đúng! Ngươi quá may mắn. Thật sự là quá may mắn.
Ở cùng với Kim Chiến Dịch một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh nghe thấy gã nói thẳng như thế.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nhìn quyển bí tịch, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Ngay lập tức, Kim Chiến Dịch cũng trở lại bình thường. Hai mắt hắn như có tia sáng lóe lên, đưa mắt nhìn ra đó.
Cánh cửa phòng mở ra không hề có tiếng động. Một thân hình mập mạp lặng lẽ bước vào.
Vừa bước vào phòng, thấy được Hạ Nhất Minh và quyển bí tịch trên tay, gã cảm thấy vui mừng khôn xiết.
- Hạ huynh! Chúc mừng ngươi đã xuất quan. - Vũ Vô Thường cười ha hả, nói.
Hạ Nhất Minh thấy gã cứ nhìn chằm chằm vào quyển bí tịch trong tay mình mà cảm thấy buồn cười. Hắn liền đưa nó ra và nói:
- Đa tạ Vũ huynh!
Vũ Vô Thường cầm lấy quyển bí tịch, cất cẩn thận vào trong người, cười nói:
- Hạ huynh khách khí rồi! Chỉ là trao đổi mà thôi.
Nghe hắn nói một cách thoải mái, Hạ Nhất Minh cũng nảy sinh một chút hảo cảm.
Vũ Vô Thường quay sang, ôm quyền với Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh! Chuyện ngươi đã đồng ý, xin chớ có quên.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, cao giọng nói:
- Vũ huynh cứ yên tâm. Tiểu đệ cũng không phải là kẻ lắm lời.
Vũ Vô Thường vui mừng, gật đầu, nói:
- Lão phu cũng không nên nhiều lời. Nhưng đây là việc quan trọng nên vẫn phải nói vài câu. Mong hai vị thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh lắc đầu. Hoàn toàn hiểu được sự cẩn thận của người ta. Vũ Vô Thường nhìn Kim Chiến Dịch, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Kim Chiến Dịch cười lớn một tiếng. Trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một cái bình ngọc, rồi đưa ra.
Vũ Vô Thường mở ra nhìn kỹ. Ánh mắt xuất hiện một sự xúc động và vui sướng. Hiển nhiên đây chính là Giáp Hoàng đan.
Vũ Vô Thường cất đan dược đi, cười vang, nói:
- Hai vị! Nếu lão phu đoán không nhầm thì chỉ vài ngày nữa, mấy tên phương Tây kia sẽ chủ động khai chiến. Lão phu phải chuẩn bị một chút nên mấy ngày này không thể hầu chuyện được. Xin các vị cứ tự nhiên.
Hắn cười lớn rồi bước ra. Trong tiếng cười tràn ngập một niềm vui vô bờ bến.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn hắn bước ra, nói:
- Kim huynh! Quan hệ giữa Linh Tiêu bảo điện và hoàng thất Đại Thân thật là tốt.
Kim Chiến Dịch cười ngạo nghễ, nói:
- Trăm năm trước, triều đình thối nát, nên các gia tộc đều muốn lật đổ. Vũ gia cũng chỉ là một trong số các gia tộc đó mà thôi. Nhưng cuối cùng, bọn họ lại nhận được sự đồng ý của Tông chủ đại nhân, lại thêm Động Thiên Phúc Địa trợ giúp nên mới trấn áp được quần hùng, trở thành một triều đình mới. Trăm năm qua, Vũ gia vẫn giữ một quan hệ mật thiết với Linh Tiêu bảo điện. Thậm chí hai người trong gia tộc bọn họ còn bái làm đệ tử của Cao sư thúc. Hôm giao chiến với song ma, ngươi cũng đã gặp rồi đấy.
Hạ Nhất Minh cảm thấy thư thái. Chẳng trách mà hoàng thất Đại Thân lại biết tới sự tồn tại của mình. Nguyên nhân là quan hệ hai bên lại mật thiết tới mức độ đó.
Hắn đưa tay vào ngực, móc ra một cái bình ngọc, nói:
- Kim huynh! Đây là của ngươi.
Kim Chiến Dịch liếc mắt liền biết ngay bên trong hiển nhiên là Giáp Hoàng đan. Hắn biến sắc, nói:
- Hạ huynh! Ý của ngươi là gì?
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt, nói:
- Bí tịch của Vũ Vô Thường giúp ta rất nhiều. Như thế thì trao đổi hiển nhiên phải dùng Giáp Hoàng đan của ta.
Kim Chiến Dịch mỉm cười. Hắn đưa tay vào ngực lại lấy ra một cái bình ngọc giống hệt như cái bình của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nhìn kỹ. Khi Kim Chiến Dịch mở nắp ra, Hạ Nhất Minh liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đối với luyện đan thuật, hắn đã có tạo nghệ rất cao. Chỉ cần ngửi qua chút chút liền biết được bên trong chính là Giáp Hoàng đan.
Hạ Nhất Minh giật mình, biến sắc, nói:
- Ngươi đưa cho Vũ Vô Thường là đan giả?
Kim Chiến Dịch buông tay xuống, nói:
- Ta cũng muốn đưa cho hắn đan giả. Nhưng Vũ Vô Thường là một lão già thành tinh. Nếu đưa đan giả thì làm sao mà giấu được hắn.
Hạ Nhất Minh nhìn bình ngọc trên tay gã, hoài nghi, hỏi:
- Vậy Giáp Hoàng đan trong tay ngươi là ở đâu?
Kim Chiến Dịch tươi cười, nói:
- Đưa Giáp Hoàng đan cho Vũ Vô Thường cũng không phải là của ta, mà là ý của Hác Đồng sư thúc. Ngay cả chuyện ta tìm Vũ Vô Thường cũng là do Hác sư thúc chỉ điểm.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng vô cùng cảm kích. Hắn gặp Hác Đồng cũng không phải nhiều, nhưng vẫn nhận được một chút cảm tình của vị lão nhân đó. Mặc dù, phần lớn là lão nhân gia xem trọng thành tựu tương lai của hắn. Nhưng Hạ Nhất Minh vẫn hết sức cảm kích.
Kim Chiến Dịch nhìn nét mặt của Hạ Nhất Minh, lắc đầu, nói:
- Hạ huynh! Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Hác sư thúc nói: đây là cho ngươi mượn. Sau này phải trả lại gấp mười.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi lại:
- Cái gì?
Kim Chiến Dịch cười khổ, nói:
- Hác sư thúc rất coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi. Người nói sau này, ngươi hoàn toàn có thể luyện chế được Giáp Hoàng đan. Vì vậy mới lấy ra một viên, lại còn vỗ ngực bảo đảm sau này khi ngươi có đột phá về mặt luyện đan sẽ đòi ngươi đền lại mười viên.
Hạ Nhất Minh dở khóc, dở cười. Hắn chợt hiểu được tâm tư của lão nhân gia.
Mặc dù, lúc này thể hiện của hắn trên con đường luyện đan cũng không bình thường, nhưng sau này có thể vượt qua được Phiền Thạc tôn giả hay không thì cũng chẳng có người nào dám chắc.
Vì thế, Hác Đồng nói vậy cũng chỉ là lấy cớ. Nếu không, với thân phận của lão nhân gia, cũng không thể vô duyên vô cớ, xuất ra một viên Giáp Hoàng đan.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng thầm hạ quyết tâm.
Chỉ cần sau khi hắn trở thành tôn giả, nhất định sẽ nghiên cứu luyện đan thuật. Nếu thực sự có được thành tựu, cho dù thế nào cũng trả lại mười viên Giáp Hoàng đan.
Hắn không chỉ muốn trả lại ân tình hôm nay mà hơn nữa, hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy Hác Đồng không hề nhìn lầm người.
Đột nhiên, từ xa vọng lên một tiếng huýt sáo cực dài, chẳng khác gì tiếng sét, vang vọng trong không trung.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch nhìn nhau. Cả hai đều nhận thấy trong mắt đối phương một sự nôn nóng.
Bóng người lóe lên một cái, hai người sóng vai nhau chạy thẳng về phía tường thành.