Vũ Thần

Chương 379




Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên mặt sân. Ánh nắng chiếu lên mấy bông hoa trắng trên nền lá màu xanh lục lại càng khiến cảnh sắc thêm lung linh, huyền ảo.
Hạ Nhất Minh ngưng thần tĩnh khí, trong lòng hắn tĩnh lặng, dường như không chút gợn sóng.
Hai tai hắn hơi rung lên, thu tất cả âm thanh bên ngoài cửa vào trong tai. Hắn đứng lên, đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng ra.
Ngay khi hắn đẩy cửa ra, cánh cửa phòng đối diện gần như cũng mở ra cùng một lúc. Đôi mắt sắc bén, linh hoạt như mắt chim ưng của Kim Chiến Dịch cũng lập tức nhìn lại.
Hai người nhìn nhau cười, lúc này không ngờ họ có vẻ ăn ý dị thường.
Bọn họ đồng thời bước ra khỏi phòng, đi về phía trung tâm tòa tháp cao. Bọn họ sóng vai bước đi, khi tức trên người dường như chậm rãi biến hóa. Mỗi một bước chân của họ dường như thể được đo bằng thước, không hề chênh lệch, sai lạc. Trong lúc mơ hồ, sự ăn ý của bọn họ càng ngày càng sâu, không ngờ gần tới mức gần như một người.
Khi bọn họ tới trung tâm tháp cao, Trương Trọng Cẩn đã sớm chờ ở đó.
Lão kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, trong lòng ngạc nhiên không nói lên lời, thật không hiểu họ ăn ý như vậy với nhau từ lúc nào.
Tuy nhiên, nó là một chuyện cực kỳ tốt cho trận quyết đấu hôm nay.
Hơi hơi gật đầu một cái, Trương Trọng Cẩn đi trước dẫn đường, đưa bọn họ tới tầng thứ bảy của tháp.
Trên tầng này là một luyện võ trường rất lớn, cũng là nơi tất cả Tôn Giả luận bàn võ kỹ.
Các Tôn Giả nắm giữ sức mạnh cực kỳ khủng bố, đó là điều không thể nghi ngờ. Nếu họ buông tay chiến đấu, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hoàn cảnh. Nhưng bên trong tòa tháp cao này lại có một lực lượng thần kỳ, bất kể là ai giao phong trong này đều không có khả năng tạo nên chút thương tổn nào cho tòa tháp. Cho nên mọi người của Linh Tiêu Bảo Điện đã mở một võ trường rất lớn ở ngay trong bảo tháp, cũng chính là tận dụng ưu điểm này.
Lúc này, trên sân đã có hơn hai mươi người đang đứng.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, lập tức tập trung chú ý tới ba người trong số đó.
Trong bọn họ, có hai lão già ăn mặc và diện mạo giống nhau như đúc. Bọn họ nhắm mắt ngồi trên ghế, dường như không chút phản ứng với ngoại giới.
Nhưng khi ánh mắt Hạ Nhất Minh rơi vào người họ, hai người này đồng thời mở to hai mắt, bốn ánh mắt ẩn chứa chiến ý mạnh mẽ lập tức nghênh đón.
Ở thời khắc này, Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm thấy trong ánh mắt có cảm giác nóng bỏng.
Hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt, bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Kim Chiến Dịch thì nhướn hai hàng lông mày, ánh mắt sắc bén, linh hoạt như mũi tên bắn ra. Khi ánh mắt của ba người va chạm vào nhau giữa không trung, toàn bộ không khí dường như trở nên nặng nề hẳn lên.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, ho nhẹ một tiếng.
Dường như lãnh hội ý tứ của Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch bật cười, thu hồi ánh mắt.
Hai người bọn họ cứ thoải mái đi tới dãy ghế đối diện, an nhàn ngồi xuống, làm như không thấy bốn ánh mắt khiêu khích kia, như thể không có hai kẻ đó ở đây.
Trong đôi mắt Kỳ Liên song ma liền hiện ra một tia thần sắc tức giận mơ hồ. Bọn họ tung hoành thiên hạ hai trăm năm nay, cực kỳ hiếm có ai lại không thèm chú ý tới họ như vậy.
Tuy nhiên hai người này cũng là hạng đa mưu túc chí đã trải qua vô số trận chiến đấu. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức thu hòi tia tức giận trong lòng, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch ngồi xuống, bình tĩnh đánh giá những người xung quanh.
Trừ ba người ngồi đối diện, hơn hai mươi người còn lại không ngờ đều là cường giả đạt tới Nhất Đường Thiên, trong đó có cả Trương Trọng Cẩn và Đại sư huynh Ngụy Tông Tân của Linh Tiêu Bảo Điện.
Thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn tới, những người này đều thoáng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của họ, Hạ Nhất Minh vẫn thấy rất nhiều thần sắc nghi ngờ.
Rất hiển nhiên, có không ít người cũng không xem trọng hắn và Kim Chiến Dịch, hoặc là bọn họ không xem trọng chính hắn, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía Kim Chiến Dịch lại tràn ngập tin tưởng.
Cuối cùng, ánh mắt Hạ Nhất Minh lại hướng về Kỳ Liên song ma. Chỉ có điều, lúc này hắn không chú ý tới đối thủ sắp giao phong mà chú ý tới lão già ngồi như bức tượng gỗ phía sau lưng Kỳ Liên song ma.
Khi nhìn thấy lão già tuổi cao sức yếu, như thể lúc nào cũng có thể nằm vào trong quan tài, trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Loại cảm giác này giống như cảm giác nguy cơ mãnh liệt đêm hôm đó ở trong kho vũ khí của Linh Tiêu Bảo Điện, gặp phải Trác Thịnh Phong.
Dường như cảm ứng được được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, lão già kia mở hai mắt, thản nhiên cười với hắn. Nụ cười này không hề có chút địch ý, ngược lại còn có cảm giác ôn hòa giống như một trưởng bối đối xử với một đệ tử kiệt suất trong gia tộc.
Hạ Nhất Minh nao nao, chợt nghe thanh âm Kim Chiến Dịch như tiếng côn trùng vang lên bên tai:
- Hạ huynh, người này chính là sư phụ của Kỳ Liên song ma, Phiền Thạc Tôn Giả nổi danh nhất của Động Thiên Phúc Địa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gật đầu cực khẽ gần như không cảm nhận được, Hạ Nhất Minh nghi tạc khuôn mặt người này vào trong lòng.
Hai tràng tiếng bước chân vang lên. Vừa nghe thấy, tất cả các cường giả Nhất Đường Thiên của Linh Tiêu Bảo Điện đều đứng lên như có hẹn trước, ngay cả Kim Chiến Dịch và Kỳ Liên song ma cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh đương nhiên không dám chậm chễ, cũng đứng lên theo mọi người. Tuy nhiên hai tai hắn hơi rung lên, trong lòng thầm đoán xem lai lịch của hai người này.
Không biết vì sao, không ngờ hắn cảm thấy hai người này mang tới cho hắn một cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Sau một lát, hai người song song đi tới. Một người vóc dáng tương đối khôi ngô, người còn lại khá thấp, nhưng khi hai người đi cùng một chỗ lại có khí thế hùng mạnh, áp đảo vạn người.
Mọi người nhất tề khom người về phía hai người đó. Người có vóc dáng khôi ngô vung tay áo nói:
- Ngồi xuống cả đi.
Kim Chiến Dịch hạ giọng nói:
- Hạ huynh, hai vị này chính là Tôn Giả thường trực năm nay của bổn môn.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh vừa rơi xuống người bọn họ thì trong lòng đột nhiên hiểu ra. Hai vị Tôn Giả đuổi theo Trác Thịnh Phong ra khỏi Linh Tiêu Bảo Điện hôm đó hẳn chính là bọn họ.
Phiền Thạc nhẹ nhàng cười, nói:
- Cao huynh, Đỗ huynh, phiền toái nhị vị, thật sự là ngượng ngùng.
- Phiền huynh khách khí, lần tỉ khí này được tông chủ đại nhân tự mình cho phép, hai người chúng ta chỉ là chân chạy thôi.
Cao Vĩ Lượng cười tủm tỉm nói.
Trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia kinh ngạc, Cao Vĩ Lượng và Đỗ Văn Bân tuy rằng cũng là cường nhân cấp bậc Tôn Giả, nhưng xem vẻ mặt bọn họ, dường như cực kỳ kiêng kị đối với Phiền Thạc.
Hai tai đột nhiên hơi rung động, Hạ Nhất Minh nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ đang chậm rãi đi tới.
Hai người Cao Vĩ Lượng tiến vào thì quang minh chính đại, nhưng người này lại tới đây một cách lén lút, dường như muốn trốn tránh mọi người.
Nhưng nếu Hạ Nhất Minh không nghe nhầm, tuy rằng người này kiệt lực muốn giấu diếm, hơn nữa trình độ khinh thân công pháp cũng không tồi, có thể đạt tới mức chạm đất không phát ra tiếng. Nhưng vấn đề là tu vi của người này lại thực sự không khiến người ta khen nổi, không ngờ còn không đạt tới Tiên Thiên Cảnh Giới.
Cho nên bất kể y cẩn thận thế nào cũng đừng mơ tưởng có thể trồn được bất cứ ai ở đây.
Chỉ có điều, Hạ Nhất Minh đảo mắt một lượt, phát hiện vẻ mặt mọi người vẫn rất bình tĩnh, dường như căn bản là không hề nghe thấy tiếng bước chân này.
Trong lòng hắn vô cùng hồ nghi. Tuy rằng trận chiến hôm nay không liên quan tới sinh tử tồn vong của hai phái, nhưng có thể đến đều ít nhất là cường giả Nhất Đường Thiên. Ngay cả những Tiên Thiên cao thủ bình thường đều bị ngăn ở ngoài, như vậy làm sao mà một người tầm thường còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên này lại dám đến đây?
Phiền Thạc dõi mắt về phía lối vào, đột nhiên ha hả cười nói:
- Thu cô nương cũng đến đây, mau mau mời vào.
Tiếng bước chân rất khẽ đó lập tức mạnh lên, tiếp đó là một giai nhân lanh lợi hiện ra ở lối vào.
Đây là một cô nương mắt ngọc mày ngài, mặc một chiếc trường bào rộng rãi màu xanh lá cây, buông quá tận bàn chân. Trong đôi mắt to của nàng lấp lóe hào quang mê người.
Khi nàng vừa đi vào, mọi người đều mỉm cười ôn hòa. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận rõ ràng trong đôi mắt bọn họ đều có vài phần bất đắc dĩ, cho dù là hai vị Tôn Giả đại nhân như Cao Vĩ Lượng cũng không ngoại lệ. Dường như tất cả mọi người đều có cảm giác không còn cách nào khác đối với tiểu cô nương này.
Tuy nhiên, trong thần sắc không còn cách nào khác này lại có cả sự yêu quí rất sâu. Hai cảm giác bất đồng hỗn hợp này hòa cùng với nhau khiến Hạ Nhất Minh rất kinh ngạc.
- Tiểu Thu, ngươi tới nơi này làm cái gì? Lát nữa Chiến Dịch và mấy người giao thủ, nếu không cẩn thận để ảnh hưởng bị thương tới ngươi thì làm thế nào?
Cao Vĩ Lượng thở dài một tiếng, nói.
Thu cô nương đảo đôi mắt tròn to sáng ngời, lộ ra vẻ tinh nghịch nói:
- Cao thúc thúc, có thúc và Đỗ thúc thúc ở đây, chẳng lẽ còn sợ làm cháu bị thương sao?
Hạ Nhất Minh lập tức trợn tròn đôi mắt. Hắn gần như còn hoài nghi đôi tai mình, không biết có vấn đề gì hay không.
Tiểu cô nương này không ngờ gọi hai vị Tôn Giả đại nhân là thúc thúc. Đây là bối phận kiểu gì vậy?
Hắn lại nhìn cẩn thận thêm lần nữa, quả thật nàng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Kim Chiến Dịch hơi nhún vai, nói:
- Hạ huynh, vị này chính là con gái của tông chủ đại nhân bổn môn, cũng là hậu duệ duy nhất của lão nhân gia, nếu nói nàng có gì không tốt thì tốt nhất đừng nên dính vào.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong lòng hắn lập tức liệt nàng vào danh sách cả đời không qua lại.
Cao Vĩ Lượng cười một tiếng dài, nói:
- Hai người chúng ta đương nhiên sẽ không để ngươi bị thương. Tuy nhiên võ đạo của ngươi rất thấp, xem trận tỉ thí này chưa chắc đã có lợi.
Thu cô nương hé miệng cười,nói:
- Cao thúc thúc, cháu cũng đã từng xem phụ thân của cháu và ba vị thúc thúc cao tầng luận bàn, chẳng lẽ Kim sư huynh còn lợi hại hơn phụ thân và mấy người đó sao?
Cao Vĩ Lượng lập tức hoàn toàn không nói gì. Lão lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi đã cố ý muốn xem thì cứ ngồi xuống đây, chờ một chút không được lộn xộn.
Thu cô nương lập tức cười rạng rỡ, đi tới bên người nhị vị Tôn Giả, im lặng ngồi xuống.
Khi nàng ngồi xuống, khí độ cả người lập tức biến đổi, giồng như một tiểu thư khuê các bình thường, không có cảm giác thông minh nhạy bén vừa rồi.