- Phá bỏ? - Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hắn không thể hiểu được lý do tại sao ở đây lại làm thế. Bức tường thành của Hạ gia được dựng lên tốn không biết bao nhiêu là công sức và tiền bạc.
Không chỉ có Hạ gia trang mà ngay cả những nước vùng Tây Bắc, ở mỗi một thủ đô cũng phải mất bao nhiêu tâm huyết mới có được bức tường quy mô như ngày hôm nay.
Nhưng Kim Chiến Dịch thản nhiên nói phá hủy nó đi như vậy khiến cho hắn khó có thể chấp nhận sự thực ngay được.
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch cười nói:
- Hạ huynh! Tường thành có tác dụng chống đỡ lại sự xâm chiếm từ bên ngoài. Đối với những thành thị bình thường mà nói thì nó có tác dụng quan trọng. Nhưng với những người như chúng ta, ngươi nói tường thành có thể ngăn cản được không?
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Lúc này hắn mới hiểu ra. Kim Chiến Dịch nói chẳng hề sai. Trong Linh Tiêu bảo điện có tôn giả tọa trấn thì cho dù mang tới bao nhiêu quân đội cũng là vô ích. Mà những người có thể uy hiếp tới Linh Tiêu bảo điện cũng chỉ có cường giả cấp bậc tôn giả.
Một khi bọn họ đã muốn gây chuyện với Linh Tiêu bảo điện thì bức tường thành đó lại có tác dụng hay sao?
Kim Chiến Dịch dịch nhìn về phía ngôi thành, khẽ thở dài nói:
- Nếu có một ngày Linh Tiêu bảo điện của chúng ta bị lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì tường thành lại trở nên vướng víu.
Hạ Nhất Minh gật đầu, đồng ý với suy nghĩ đó.
Với uy thế của Linh Tiêu bảo điện bây giờ, hiển nhiên không có người nào dám đến quấy phá. Nhưng theo thời gian, chẳng ai có thể cam đoạn được nó có thể cường thịnh được mãi. Ngay cả Ngũ Hành môn xưng bá phương Đông khi xưa cũng vẫn tan thành mây khói thì Linh Tiêu bảo điện cũng chẳng có gì là chắc chắn.
Đội xe càng đi tới gần, quy mô đồ sộ của ngôi thành dần hiện ra trước mắt. Đặc biệt, khi nhìn ngọn tháp trung tâm cao chót vót, khiến cho con người có cảm giác bản thân thật quá bé nhỏ.
- Kim huynh! Linh Tiêu bảo điện ở ngay trong thành hay sao? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Kim Chiến Dịch mỉm cười nói:
- Hạ huynh! Đây chính là Linh Tiêu bảo điện.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đưa tay chỉ toàn bộ quang cảnh xung quanh hỏi:
- Cả tòa thành này chính là Linh Tiêu bảo điện?
- Đúng thế! - Kim Chiến Dịch hãnh diện nói:
- Hạ huynh không biết chứ mấy ngàn năm trước, nơi này vẫn là một vùng hoang vu. Sau khi Tổ sư khai phái phát hiện ra liền bắt đầu xây dựng Thông Thiên bảo tháp tại đây. Từ đó, môn phái bắt đầu phát triển. Qua mấy ngàn năm, xung quanh Thông Thiên bảo tháp đã tạo ra một ngôi thành có thể chứa tới mấy trăm vạn người.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hoành Sơn cũng đã có ba ngàn năm lịch sử nhưng lại rất ít giao tiếp với bên ngoài nên mấy ngàn năm qua số lượng người cũng chỉ mới có khoảng hai ngàn. So với Linh Tiêu bảo điện, thì nó chẳng khác nào con kiến sánh với con voi.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú về phía trước. Hình ảnh Linh Tiêu bảo điện in vào trong mắt khiến cho Hạ Nhất Minh hết sức cảm thán.
Nếu có một ngày, Hạ gia có được quy mô như thế này thì hắn chẳng còn gì nuối tiếc.
Do không có tường nên có vô số con đường lớn để ra vào ngôi thành. Đội xe của Trương Trọng Cẩn nếu đi tới một ngôi thành khác chắc chắn sẽ khiến người ta để ý. Nhưng khi tiến vào đây nó chẳng khác nào hòn đá ném xuống biển, ngay cả một chút bọt cũng không thấy.
Khi đoàn xe đi vào trong thành, Hạ Nhất Minh mới thực sự cảm nhận được sự hoành tráng của nó. Đi lại trên đường hầu như đều là những người tu luyện. Mặc dù phần lớn tu vi bọn họ chỉ khoảng tam, tứ tầng nội kình nhưng vẫn có thể thấy được những người có tu vi đạt tới thất tầng.
Tỉ lệ người như thế quả là đáng sợ. Mặc dù trên Thiên Trì chủ phong cũng có tỉ lệ như vậy nhưng so sánh về số lượng người thì hoàn toàn chênh lệch. Chỉ cần như thế này, mọi người cũng có thể đoán ra được thực lực của Linh Tiêu bảo điện ra sao.
Đệ nhất môn phái Đại Thân quả là danh bất hư truyền.
Từ bên ngoài vào gần tới trung tâm. Khi cách ngọn tháp khoảng gần trăm trượng Hạ Nhất Minh mới thấy được một bức tường cổ. Bức tường cũng không cao, chỉ khoảng hai thước. Nhưng nó như chia cắt ngọn tháp với bên ngoài thành hai thế giới khác biệt.
Khi đội xe đi tới cổng chẳng hề có người nào bước ra xét hỏi. Nhưng trên con đường lớn xung quanh lại có những người cung kính hành lễ với đội xe.
Hạ Nhất Minh liếc mắt liền nhìn thấy ngày điều đó.
Bên ngoài bức tường hiển nhiên là các chi nhánh ngoài thành. Còn được tiến vào trong nội thành chắc chắn đều là nhưng tinh anh của môn phái.
Bên trong nội thành không náo nhiệt như ngoại thành, nhưng trong khoảng cách trăm trượng từ bức tường tới tòa tháp, Hạ Nhất Minh có thể cảm ứng được luồng hơi thở khổng lồ của hai tiên thiên cường giả. Càng đi tới gần ngọn tháp, trái tim của Hạ Nhất Minh càng lúc càng đập nhanh.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong ngọn tháp có rất nhiều cường giả.
Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng lại. Sau khi xuống xe, Hạ Nhất Minh đứng ngay dưới ngọn tháp. Từ đây ngẩng đầu lên, đỉnh của ngọn tháp như hòa lẫn vào trong bầu trời xanh thẳm, không thể thấy nó ở đâu. Nơi đây khiến con người ta có cảm giác vô cùng áp lực, như bị cả mấy ngàn năm lịch sử đè ép lên lồng ngực. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không hề ngoại lệ.
Mặc dù ngọn tháp này cũng không cao được như Thiên Trì chủ phong, nhưng cảm giác do nó mang lại chỉ có hơn chứ không hề kém.
Thiên Trì chủ phong cao tới tận mây nhưng dù sao thì nó cũng là kiệt tác của thiên nhiên, là một trong những ngọn núi cao nhất của vùng Tây Bắc. Khi xưa, Tổ sư khai phái của Thiên Trì sơn cũng chỉ đi qua đó, phát hiện ra ngọn núi liền sáng lập ra Thiên Trì nhất mạch.
Nhưng nơi đây thì lại hoàn toàn khác, ngọn tháp trước mắt không phải do trời sinh ra mà là dụng sức của con người để tạo thành. Nó là một tòa kiến trúc được hai bàn tay của con người kiến tạo nên từ một mảnh đất bằng phẳng.
Khi được tận mắt chứng kiến ngọn tháp, cảm giác rung động trong lòng Hạ Nhất Minh chẳng hề kém hơn lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Thiên Trì chủ phong.
Một lúc sau, hắn mới thở ra một hơi, nói:
- Kim huynh! Để xây dựng ngọn tháp này phải mất bao nhiêu công sức và thời gian để hoàn thành?
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Theo cổ tịch ghi lại thì ngọn tháp này chỉ do một mình Khai sơn tổ sư xây dựng.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt, tức giận nói:
- Kim huynh! Ngươi tin điều đó?
Kim Chiến Dịch cười khổ, nói:
- Hạ huynh! Ngươi tin vào truyền thuyết Thần đạo không?
Hạ Nhất Minh có chút do dự, trong đầu xuất hiện một vài suy nghĩ. Thần đạo trong truyền thuyết đã sớm biến mất từ mấy ngàn năm trước. Trong mấy ngàn năm qua chưa có người nào gặp được cao thủ đẳng cấp đó. Nhưng trong lòng mỗi người tu luyện vẫn luôn có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Điểm này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì khác.
Giọng nói của Kim Chiến Dịch lại vang lên:
- Hạ huynh! Người đạt tới đẳng cấp thần mặc dù đã biến mất, nhưng bọn họ vẫn lưu lại những thần tích của bản thân mình. Tòa tháp trước mặt ngươi cũng là một trong những số đó.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi run lên, chăm chú nhìn ngọn tháp. Thần tích! Chúng chính là những dấu vết mà những cao thủ thần đạo lưu lại trên thế giới.
Mà những dấu vết này cũng chẳng có sự ngoại lệ, bởi chẳng người nào có thể với tới được.
Trước kia, Hạ Nhất Minh vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy ngọn tháp, hắn mới thực sự tin vào điều đó.
Cũng chỉ có dùng hai từ thần tích mới có thể giải thích được tại sao mà tạo ra được những thứ đó.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không hiểu gì về kiến trúc, nhưng hắn cũng biết kiến trúc càng cao lại càng khó có thể xây dựng. Ngọn tháp cao đến mức này, chắc chắc công tượng bây giờ không thể xây được.
Cảm xúc trong lòng Hạ Nhất Minh trào lên như sóng. Hắn tiến lên hai bước, chầm chậm duỗi tay, vuốt ve ngọn tháp. Bên ngoài ngọn tháp lạnh như băng, nhưng trong nó ẩn chứa một thứ năng lượng rất lạ. Sau khi Hạ Nhất Minh chạm tay xoa nhẹ lên bề mặt ngọn tháp, hắn có thể cảm giác được bên trong lớp tường có ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ. Đây là một nguồn năng lượng vô cùng vững chắc. Cảm giác mà nó mang lại chẳng hề kém so với khi Hạ Nhất Minh đối mặt với Thiên Trì chủ phong.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một sự nghi hoặc. Hắn ngập ngừng một chút rồi từ từ quán nhập chân khí vào trong đó. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đồng thời, trong đầu hắn cũng hiện ra cảnh tượng của Thiên Trì chủ phong.
Cảnh sắc trước mặt hắn chợt thay đổi. Hắn như thấy được một ngọn tháp lớn chầm chậm chui lên từ mặt đất. Nó không phải do bàn tay con người kiến tạo ra mà là chui lên từ dưới lòng đất. Mặc dù nó chỉ là một thứ ảo giác, nhưng Hạ Nhất Minh lại có cảm giác rằng chuyện đó hoàn toàn có thật.
Trong ngôi tháp này như cất dấu một số bí mật. Mà những điều đó được một thứ lực lượng thần kỳ truyền vào trong óc, khiến cho hắn thấy được quá trình từ lúc ngọn tháp được sinh ra.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh lại càng hiểu rõ thêm Kình Thiên ấn. Nếu không phải vị trí bất tiện thì hắn muốn giao chiến với Kim Chiến Dịch thêm một trận nữa.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh không tạo thành thủ ấn nhưng Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đang đứng phía sau lại có cảm giác được hắn giống như một dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Hai người bọn họ nhìn nhau không hiểu trên người Hạ Nhất Minh có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh thu tay về, trên mặt có chút cổ quái. Kim Chiến Dịch hoài nghi hỏi:
- Hạ huynh! Ngươi làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh chỉ vào ngọn tháp, nói một cách không chắc chắn lắm:
- Kim huynh! Ngọn tháp này mang lại cho ta cảm giác nó không phải do con người kiến tạo ra.
Kim Chiến Dịch sửng sốt, nhíu mày.Hạ Nhất Minh ngước mắt nhìn lên ngọn tháp, nói một cách chậm rãi:
- Nó được sinh ra từ đất.