Kim Chiến Dịch hơi mỉm cười. Gã đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự cự tuyệt của Hạ Nhất Minh. Thật ra, cuộc chiến với song ma hoàn toàn khác hẳn cuộc chiến giữa hai người.
Cuộc chiến của hai ma đầu đã đến đại hạn với Kim Chiến Dịch chính là cơ may cuối cùng của bọn họ để trở thành tôn giả. Nhìn biểu hiện của Kim Chiến Dịch cũng có thể biết đây chính là một cuộc chiến sinh tử.
Trong trận chiến đó cho dù người nào có bị chết thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ được Kim chi hoa, hình thành đủ căn cơ để tạo đỉnh nhưng lại gần hết thời hạn hai mươi năm thì chắc chắn hắn chẳng hề do dự, chấp nhận lời mời của Kim Chiến Dịch.
Bởi vì, lúc đó, hắn đã lâm vào bước đường cùng. Nếu không thể đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, trở thành tôn giả thì chắc chắn hắn không thể bảo toàn tính mạng khi tới bộ tộc Đồ Đằng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trong hoàn cảnh như thế, hắn chẳng thể bỏ qua cơ hội giao thủ với đối thủ cùng đằng cấp trong cuộc chiến sinh tử như thế này. Cũng chỉ có cuộc chiến như thế thì hắn mới có thể đột phá cực hạn đạt tới cảnh giới tôn giả.
Nhưng lúc này, thời gian hai mươi năm vẫn còn rất dài nên Hạ Nhất Minh không muốn mạo hiểm. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi cự tuyệt yêu cầu của Kim Chiến Dịch.
Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch cũng chẳng yêu cầu thêm, chỉ nói:
- Hạ huynh! Vừa rồi, ngươi thi triển Kim hệ công pháp có phải là Khai Sơn tam thập lục thức không?
Nét mặt Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Mặc dù hắn thi triển Khai Sơn tam thập lục thức không phải ít, nhưng có thể nói chính xác tên của nó thì Kim Chiến Dịch là người đầu tiên.
Vài ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Đúng thế! Đó chính là Khai Sơn tam thập lục thức.
- Khai Sơn tam thập lục thức quả thật là chiến kỹ hàng đầu trong thiên hạ thuộc Kim hệ công pháp. Nếu tu luyện công pháp này không ngừng thì thậm chí ngay cả Kim hệ tiên thiên chân khí cũng có thể tránh được. - Kim Chiến Dịch thực tâm nói:
- Cũng bởi nó chính là một loại công pháp có chiêu thức đặc biệt, lại dung hợp cả cách thức vận chuyển chân khí nên có uy lực rất mạnh. Ngay cả trong Linh Tiêu bảo điện của chúng ta thì nó cũng được xếp số một, số hai.
Mi mắt Hạ Nhất Minh giật giật vài cái. Mặc dù trong lúc tu luyện, hắn cũng có cảm giác Khai Sơn tam thập lục thức không hề bình thường. Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không thể ngờ được Kim Chiến Dịch lại đánh giá nó cao đến thế.
- Hạ huynh! Ta thấy hình như ngươi chưa tu luyện đến thức thứ hai mươi bốn?
Hạ Nhất Minh vô thức gật đầu, nói:
- Đúng! Tiểu đệ mới chỉ tu luyện tới thức thứ hai mươi ba mà thôi.
- Hai mươi ba thức. - Kim Chiến Dịch thì thào trong miệng rồi thở dài, nói:
- Hạ huynh! Theo Kim mỗ biết được nếu ngươi có thể thi triển được hai mươi bốn thức thì có thể thành công ngưng tụ được Kim chi hoa.
Nhất thời, trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang. Trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ. Thực ra, hắn cũng có cảm giác chỉ cần tiến thêm được một bước là có thể ngưng tụ được Kim chi hoa. Cảm giác đó hoàn toàn rõ nét sau khi hắn có thể thi triển được thức thứ hai mươi ba. Nhưng khi nghe Kim Chiến Dịch nói, hắn mới càng thêm chắc chắn.
- Ôi! Thật là đáng tiếc. - Kim Chiến Dịch chợt lắc đầu, tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi:
- Kim huynh! Đáng tiếc cái gì?
Kim Chiến Dịch cười một cách bí ẩn, nói:
- Nếu Kim mỗ không nhầm thì bí tịch trong tay Hạ huynh cũng không hề đầy đủ. Nó thiếu mất ba thức cuối cùng.
Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy rùng mình, nhướng mày.
Kim Chiến Dịch như chẳng hề nhận thấy nét mặt của Hạ Nhất Minh, lầm bầm, lầu bầu nói:
- Có thêm ba thức cuối cùng thì nó mới là một quyển bí tịch tối thượng. Theo như truyền thuyết thì ai có thể hiểu được thức thứ nhất trong ba thức đó thì võ đạo đại thành. Mà nếu hiểu hết được cả ba thức thì có thể bước vào con đường Thần đạo vô thượng.
Hạ Nhất Minh nghe Kim Chiến Dịch nói mà hoàn toàn ngẩn ngơ. Nếu bảo trong lòng hắn không hề có dã tâm muốn có được ba thức đó thì chẳng còn là người luyện võ.
- Kim huynh! Ba thức còn thiếu đó có phải đang ở trong quý phái hay không? - Hạ Nhất Minh mở miệng thử hỏi.
Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề giấu, nói luôn:
- Đúng thế! Vốn Khai Sơn tam thập lục thức thuộc về Linh Tiêu bảo điện.
Hạ Nhất Minh nghe nói mà cảm thấy chấn động. Nhưng hắn cũng hiểu một quyển bí tịch quan trọng như vậy đâu có phải một thứ đơn giản. Cho dù muốn mượn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chợt nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh mới hơi đoán ra ý định của hắn. Nhìn Hạ Nhất Minh đang trầm ngâm, Kim Chiến Dịch giống như là biết trước, cười nói:
- Hạ huynh! Mấy ngàn năm qua, Khai Sơn tam thập lục thức vẫn đứng đầu trong Kim hệ công pháp. Nhưng tất cả những bản lưu truyền ở ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi ba thức. Còn ba thức cuối cùng chẳng có người bên ngoài nào có thể nhìn thấy nó.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Bởi vì ba thức đó lại yêu cầu phải đạt tới một cảnh giới nhất định mới có thể hiểu được chứ cũng không thể nói ra bằng lời. Trong cổ tịch Khai Sơn tam thập lục thức có ghi rõ muốn hiểu được nó cần phải tự mình lĩnh ngộ, được bao nhiêu là do bản thân. - Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Mấy ngàn năm trước, quyển bí tịch này được Tổ sư khai sáng ra bổn môn đoạt được. Người đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể viết ra ba mươi ba thức cho người đời sau. Mặc dù không thể được như nguyên bản nhưng đối với những cường giả tu luyện Kim hệ cũng đã là tốt lắm rồi.
Kim Chiến Dịch nói tới đây liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh rồi nói tiếp:
- Ba thức cuối cùng vô cùng ảo diệu. Chỉ có thể tự hiểu thông qua việc cảm ngộ chứ không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả. Tổ sư gia đành phải bỏ không thể viết tiếp được. Chính vì thế mà quyển bí tịch viết tay đó vẫn còn thiếu ba thức nữa.
Hạ Nhất Minh nghe Kim Chiến Dịch nói một cách chăm chú. Hắn tu luyện Khai Sơn tam thập lục thức một thời gian dài nhưng đến giờ mới biết được toàn bộ lai lịch của nó.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi:
- Kim huynh! Ba thức cuối cùng của bí tịch toàn là tranh phải không?
- Đúng thế! Ba thức cuối cùng là một bộ tranh vẽ nhưng ta vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy. - Kim Chiến Dịch chẳng hề dấu diếm, nói:
- Nội dung ẩn chứa trong bộ tranh đó với trình độ này, ta vẫn chưa thể hiểu được. Vì thế ta chưa hề động tới nó.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn rất đồng ý với cách làm của Kim Chiến Dịch. Mặc dù biết rõ như thế nhưng hắn vẫn rất muốn được liếc mắt, nhìn qua một lần.
Kim Chiến Dịch chợt cười, nói:
- Hạ huynh! Thật ra những bản lưu truyền bên ngoài cũng chỉ là những điều mà Tổ sư gia của Linh Tiêu bảo điện ngộ được mà thôi. Nó vẫn có sự khác biệt với bản chính.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Tổ sư của quý phải là một nhân vật thiên tài xuất chúng. Chẳng lẽ bí tịch từ trong tay người lại còn có điểm sai hay sao?
Với thân phận của Tổ sư của Linh Tiêu bảo điện, nếu chưa cảm thấy chắc chắn thì làm sao lại dám công bố ra ngoài? Làm thế chẳng khác nào tự đánh mất thanh danh của bản thân. Chuyện này đối với người sáng lập ra một môn phái là điều không thể có.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Những điều Tổ sư gia chép lại hiển nhiên là không sai. Nhưng Hạ huynh cũng hiểu được mỗi một người cho dù tu luyện cùng một loại bí tịch nhưng kết quả đạt được lại hoàn toàn khác nhau. Khai Sơn tam thập lục thức được lưu lại chỉ toàn bằng tranh vẽ. Nhưng Tổ sư gia lại dùng kinh nghiệm của bản thân để viết thành một cuốn bí tịch. Mặc dù tu luyện không hề lạc đường nhưng đối với những người đạt tới đẳng cấp đó thì vẫn hoàn toàn khác với tự mình xem trực tiếp.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Trong lòng hắn nổi lên một niềm khao khát từ trước đến nay chưa hề có. Bởi bí tịch viết tay vẫn không thể sánh với họa đồ nguyên bản của Khai Sơn tam thập lục thức. Nếu không biết thì thôi, nhưng khi đã biết rồi thì bất kỳ ai cũng đều có niềm khao khát được nhìn thấy tận mắt.
Khát vọng đó quá mạnh. Thậm chí hắn còn có ý nghĩ bất chấp tất cả để mượn được nó.
Hạ Nhất Minh cố gắng dằn ý nghĩ trong đầu lại. Nhưng càng cố thì hắn càng cảm thấy bất lực. Bởi với hắn, Khai Sơn tam thập lục thức có một vị trí hết sức quan trọng. Nó không chỉ đơn giản là điểm mấu chốt để ngưng tụ được Kim chi hoa mà quan trọng nhất nó chính là quyển tiên thiên bí tịch đầu tiên mà hắn có được.
Bao năm qua, cho dù đối đầu với bất kỳ đối thủ nào thì nó vẫn là chiến kỹ hàng đầu của hắn. Cho dù là song đầu linh thú hay Xà Nho cũng đều chết vì nó.
Vì thế mà sau khi nghe được thông tin về nó, cũng có thể hiểu được khát vọng trong lòng Hạ Nhất Minh như thế nào. Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu cười cười nhìn Kim Chiến Dịch. Mặc dù biết rõ đối phương nói ra chuyện này là có mục đích nhưng hắn vẫn không kìm nén được khao khát trong lòng.
- Kim huynh! Song ma quả là to gan mới dám khiêu chiến với ngươi.
- Quả thật, can đảm của họ cũng không nhỏ. Nhưng xét cho cùng thì họ cũng có đủ tư cách.
- Nghe nói hai người đó đã có đủ căn cơ cho việc tạo đỉnh. Chỉ sợ tiểu đệ cũng không phải là đối thủ.
- Hạ huynh quá khiêm tốn rồi. Hạ huynh đã nắm được phong chi áo nghĩa có thể tùy ý di chuyển, lại còn có cả Toản Địa chi thuật thì cho dù không thủ thắng thì cũng có thể tự bảo vệ mình.
Hạ Nhất Minh nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Kim huynh! Như thế, tiểu đệ... tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ.
Kim Chiến Dịch hớn hở, nói:
- Hạ huynh! Chúng ta đã là huynh đệ với nhau, có gì thì cứ nói.
- Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng cũng muốn liên thủ với Kim huynh giao thủ với song ma. Mong Kim huynh đáp ứng.
- Chuyện nhỏ như vậy tại sao Kim mỗ lại không đồng ý cơ chứ. - Kim Chiến Dịch hài lòng gật đầu. Hắn chợt nói tiếp:
- Hạ huynh! Kim mỗ có thể tự do ra vào võ khố của Linh Tiêu bảo điện. Nếu ngươi có hứng thú thì chúng ta cùng vào đó xem xem thế nào?
Hạ Nhất Minh im lặng nhìn hắn, cuối cùng thở ra một hơi, nói:
- Muốn cầu cũng chẳng được.