Vũ Thần

Chương 210: Thề không bỏ qua




Bộ Vinh đang sốt sắng chỉ huy đám người hầu sắp xếp lại gọn gàng chỗ này. Sau khi nghe thấy tiếng quát như sấm nổ, Bộ Hãnh Thông liền lập tức chạy trốn. Nhưng hắn thì không thể làm vậy được.
Hắn cũng đoán được người tới đây chắc chắn có liên quan tới chuyện xe ngựa. Nhưng không ngờ, chủ nhân xe ngựa này cũng dám to gan đến đây.
Phải biết rằng, nơi này có tới tám vị tiên thiên cường giả. Cho dù Mộc Tẫn Thiên không ra tay thì những người còn lại cũng không thể để yên.
Tuy nhiên, trong lúc hắn tưởng hết sức an toàn, sống lưng chợt cảm thấy lạnh toát.
Trong chớp mắt, hắn nhớ tới cảnh tượng ngày xưa khi công phu vẫn chưa có được thành tựu. Một lần vào rừng, hắn từng bị một con mãnh thú rất to nhìn thấy. Cảm giác lúc đó cũng giống hệt như thế này.
Nó chính là cảm giác bị tử thần sờ tới. Bất cứ lúc nào cũng có thể chết ngay tại chỗ. Cũng nhờ một lần thoát chết đó mà hắn mới có thể vượt qua được bích chướng cực hạn trở thành cao thủ hậu thiên, nội kình đạt tới thập tầng.
Lúc này, hắn cũng có cảm giác hoàn toàn tương tự. Đáng sợ hơn chính là cảm giác đó còn mãnh mẽ hơn rất nhiều. Nó khiến cho hắn run lẩy bẩy.
Thân thể hắn hoàn toàn cứng đờ. Mặc dù, hắn rất muốn thả lỏng cơ thể, nhưng chẳng biết tại sao, cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể làm được. Bởi dưới áp lực đó, thân thể hắn tự có phản ứng. Đó chính là bản năng của bản thân mà trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể làm gì được.
Chầm chậm, hắn cố gắng xoay cổ nhìn lại. Trong đôi mắt hắn chợt thấy hai bóng người rất trẻ. Đôi mắt của hắn trợn tròn, một lúc sau đã nhìn thấy rõ được khuôn mặt của hai người đó.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn tái mét, thầm nghĩ tại sao lại gặp phải người nhà của kẻ này.
Là hộ vệ của tứ hoàng tử Bộ Hãnh Thông, hắn chẳng hề lạ gì Hạ Nhất Minh - một người mới mười lăm tuổi đã bước vào tiên thiên. Chưa nói đến lúc này, thực lực của hắn đã được Mộc Tẫn Thiên đại sư coi trọng. Mà chỉ cần là một tiên thiên cường giả thì chẳng có một người nào dám coi thường. Với độ tuổi đó, có trời mới biết sau này thành tựu của hắn sẽ đạt tới mức nào.
Trước khi đám sử giả của Đồ Phiên quốc tới Khai Vanh quốc, đã được dặn dò cho dù bọn họ có đắc tội với thần thủ hộ của Khai Vanh quốc - Chiêm Thiên Phong thì cũng không được đắc tội với tiên thiên cường giả trẻ tuổi đó.
Nhưng hôm nay, Bộ Vinh hết sức sợ hãi. Hắn có thể tưởng tượng được hậu quả thê thảm trước mắt. Nếu hắn mà biết được có một tiên thiên cường giả đang hấp hối thì... Chỉ sợ hắn đã tự sát sớm rồi.
Hạ Nhất Minh chầm chậm bước tới. Bất kỳ người nào chắn trước mặt hắn, cho dù là ca kỹ hay người hầu cũng bị một nguồn lực vô hình đẩy ra. Mặc dù đang cực kỳ tức giận nhưng Hạ Nhất Minh cũng không trút lên đầu kẻ khác. Chân khí của hắn được vận dụng hết sức xảo diệu, hất văng bọn họ sang một bên. Khi thân thể những người đó rơi xuống đất cũng chỉ hơi đau một chút chứ không hề bị thương.
Nháy mắt, hắn đã tới trước mặt Bộ Vinh. Nhìn đối phương đang cực kỳ sợ hãi, chân tay lúng túng không biết phải làm thế nào, ánh mắt hắn nồng đậm sát cơ. Tất cả hình ảnh tốt đẹp của hắn biến mất sạch sẽ. Toàn bộ sát ý trong đầu hắn bộc lộ hết ra ngoài.
- Ngươi có biết vì sao ta lại đến không?
- Biết! - Bộ Vinh vô thức gật đâu. Dưới khí thế của Hạ Nhất Minh, hắn chẳng còn có sức mà phản kháng. Thậm chí muốn nghĩ cũng chẳng được.
- Bộ Hãnh Thông đâu? - Hạ Nhất Minh tiếp tục hỏi.
Bộ Vinh đưa mắt nhìn về một phía. Ở đó, có thể thấy được một tòa nhà rất cao. Chỉ cần đưa mắt về phía đó là có thể thấy rõ được nó.
Sát khí trên người Hạ Nhất Minh rất nặng. Nhưng sau khi đánh cho hai vị tiên thiên cường giả bị thương, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Dù sao, Viên Lễ Huân cũng chỉ bị một vết thương trên mặt. Còn hắn tới đây bị người khác vây công đã dụng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức đánh cho một người gần chết.
Cũng may, Tô Quân tránh được chỗ yếu hại nên cũng không bị thiệt mạng. Nhưng thương thế của lão nhân kia thì nặng hơn hắn rất nhiều. Cho dù Dược đạo nhân có tự mình ra tay thì cũng khó mà cứu được. Một mạng tiên thiên cường giả cứ vậy mà chuẩn bị biến mất. Cho là Hạ Nhất Minh cũng phải bình tĩnh lại.
Có điều, chưa tìm được hung phạm, lấy lại công bằng cho Viên Lễ Huân thì hắn chưa thể bỏ qua. Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Trợ Trụ làm ác, tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không thể tha được.
Dứt lời, hắn đá một cước trúng ngay đan điền của Bộ Vinh. Bộ Vinh thảm thiết kêu lên, bay ra ngoài. Bay được mấy thước, thân thể hắn nặng nề rơi xuống đất. Tâm trí của hắn cũng chẳng giống gì người chết.
Hạ Nhất Minh mặc dù không lấy mạng hắn, nhưng một cước đó đã phá vỡ đan điền. Toàn bộ nội kình tu luyện bao nhiêu năm đã hoàn toàn tan biến. Đáng buồn nhất chính là từ nay về sau, hắn hoàn toàn trở thành một người bình thường. Cho dù có quyết tâm tu luyện lại nội kình cũng chẳng thể được.
Ánh mắt của hắn hoàn toàn đờ đẫn. Đang là một vũ giả đỉnh cao của hậu thiên đột nhiên lại biến thành một người hoàn toàn bình thường. Tâm ý của hắn như thế nào cũng có thể hiểu được.
Nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người xung quanh đều đứng yên tại chỗ, nhìn hắn. Thậm chí, hắn còn phát hiện hai người đang sung sướng đang nhìn. Mặc dù bọn họ đã cố giấu, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
Hai người đó đều là cao thủ cửu tầng. Địa vị thường ngày cũng chỉ thấp hơn hắn một chút. Nhưng hôm nay, khi hắn đã bị phế bỏ thì tất cả sau này đều là của bọn họ.
Từ ánh mắt của mọi người, Bộ Vinh có thể thấy được tương lai của bản thân. Hắn cười hết sức thê thảm. Trong mắt hắn lúc này chợt hiện ra cảnh những người trước đó đã bị hắn hạ gục.
Từ một người bình thường, nhờ vào sự cố gắng của bản thân mà hắn đã đạt tới nội kình thập tầng. Trong quá trình đó, biết bao người đã trở thành đá lót đường cho hắn. Hắn dẫm lên không biết bao nhiêu người để có được địa vị như bây giờ. Hôm nay, hắn cũng có cảm giác bị biến thành một tảng đá lót đường cho người khác. Mà hắn lại là một tảng đá tốt nhất. Từ nay về sau, hắn chẳng còn có được vinh hoa phú quý hay cảnh sắc huy hoàng nữa rồi.
Hắn cất tiếng cười điên dại. Những người xung quanh đều cảm thấy đờ người, đứng nhìn hắn cố gắng đứng lên, nhẩy thẳng từ trên đình xuống, đập đầu vào hòn giả sơn mà chết.
Trong đình bất ngờ có người hét lên một tiếng. Đám ca nữ tái mét mặt mày, nôn thốc nôn tháo.
Hai tên cao thủ cửu tầng kinh ngạc nhìn thi thể co quắp của Bộ Vinh. Cả hai đều cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Cảm giác hả hê khi Bộ Vinh bị phế bỏ nội kình đã hoàn toàn biến mất. Bởi hôm nay là Bộ Vinh, ngày sau có lẽ sẽ tới bọn họ.
Hạ Nhất Minh chẳng hề biết chuyện xảy ra sau lưng. Hắn chỉ chăm chăm tìm cho được Bộ Hãnh Thông mà thôi. Hiển nhiên, hắn kéo theo Tạ Minh Kim vội vàng chạy tới tòa nhà cao nhất trong trang viên.
Đột nhiên hắn ngừng lại. Ngẩng đầu lên, hắn chăm chú nhìn về phía trước, nét mặt có chút trầm trọng.
- Đại ca! Có chuyện gì thế? - Tạ Minh Kim vẫn ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn. Hôm nay đi theo , hắn mới được chứng kiến thực lực mãnh mẽ của Hạ Nhất Minh. Đối với Hạ Nhất Minh, bất kỳ hậu thiên cao thủ nào cũng chỉ giống như một con kiến hôi, chẳng có gì khác nhau. Cho dù là tiên thiên cường giả, cũng chỉ như một con gà bằng đất chẳng thể chịu nổi một chưởng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Chứng kiến tất cả mọi chuyện, hắn cảm thấy cực kỳ ngây ngất. Trong lòng hắn hình tượng Hạ Nhất Minh cực kỳ cao lớn. Nếu nói có người có thể ngăn cản Hạ Nhất Minh thì hắn là người đầu tiên không tin.
Hạ Nhất Minh ngoái đầu, nhìn hắn, mỉm cười, nói:
- Không có gì! Có điều phía trước vẫn còn một cửa nữa. - Giọng nói của hắn hết sức tự tin:
- Qua nốt cửa này là có thể chấm dứt mọi chuyện.
Dứt lời, hắn tiếp tục sải bước đi qua cầu nhỏ, qua một cái hoa viên tới trước một căn phòng rất cao. Trước mặt căn phòng có một cái sân rộng khoảng trăm thước dùng để luyện công.
Ở đây, ngoại trừ một khoảng đất trống ra, chẳng hề có một thứ gì khác. Trên sân lại có vài người đang đứng im. Bọn họ giống như biết trước hành tung của Hạ Nhất Minh nên đứng ở đây chờ.
Khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, người đầu tiên hắn thấy chính là Mộc Tẫn Thiên. Lúc này, hắn đang chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm về phía trước như chẳng biết Hạ Nhất Minh đã tới.
Trước mặt hắn có một vị lão già tóc trắng. Có điều, lão nhân đó đã tắt thở.
Phía sau Mộc Tẫn Thien, Tô Quân cùng với một vị tiên thiên cường giả nữa đang nhìn Hạ Nhất Minh. Ánh măt cửa họ vừa có chút oán độc lại vừa có chút sợ hãi. Nếu phải giao chiến với Hạ Nhất Minh một lần nữa, bọn họ cũng sẽ học theo mấy vị tiên thiên cường giả kia mà bỏ chạy.
Hạ Nhất Minh bước tới chiếc sân thì ngừng lại. Hắn nhìn vị tiên thiên cường giả đã chết. Mộc Tẫn Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Hắn là Hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc chúng ta, ngươi không nên giết hắn.
Hạ Nhất Minh không cười được, nói:
- Nếu ta lưu thủ thì lúc này người nằm đây không phải là hắn.
Mộc Tẫn Thiên im lặng không nói. Hắn đã nghe hai người Tô Quân kể lại chuyện lúc đó. Bằng vào sức một người mà trước mặt bảy tiên thiên cường giả chủ động ra tay. Cho dù là hắn, khi nghe thấy chuyện đó cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, Mộc Tẫn Thiên có tán thưởng Hạ Nhất Minh đến đâu thì giờ phút này cả hai cũng không còn đường lui. Ngẩng đầu, Mộc Tẫn Thiên trầm giọng, nói:
- Ngươi đến để tìm Bộ Hãnh Thông phải không? Hắn có lỗi gì với ngươi?
Hạ Nhất Minh trợn mắt, sát khí nổi lên, nói:
- Hắn cưỡi ngựa không thèm để ý tới người khác, lại còn đánh thê tử của ta bị thương thì ngươi nói phải làm sao?
Ba người Mộc Tẫn Thiên cười khổ. Đánh vợ của tiên thiên cường giả bị thương, mà cường giả đó lại chính là Hạ Nhất Minh nữa chứ. Chẳng trách mà hắn nổi điên chẳng cần để ý tới đây trả thù. Thở dài một tiếng, Mộc Tẫn Thiên nói:
- Tứ Hoàng tử. Điện hạ ra đây di.
Từ căn phòng phía trong, Bộ Hãnh Thông chầm chậm đi ra. Lúc này, sắc mặt hắn hoàn toàn tái mét, chẳng còn đâu dáng vẻ hùng hổ nữa. Vừa thấy người này, Tạ Minh Kim căm tức, nói:
- Đại ca! Chính là hắn. Tẩu tẩu đã tránh sang một bên đường nhưng hắn vẫn lấy roi quất vào mặt.
Vừa nói, Tạ Minh Kim vừa nghiến răng, nghiến lợi. Giọng nói của hắn hết sức hằn học. Lần đầu tiên được Hạ Nhất Minh nhờ vả lại bị gã vương tử đáng chết phá hỏng. Cảm giác đó chẳng người nào có thể chịu được.
Bộ Hãnh Thông vô cùng sợ hãi. Trong lòng hắn cực kỳ hối hân. Nếu biết sớm thì hắn còn quất một roi đó làm gì. Chỉ vì nó, hắn đã kết tử thù với cường giả như Hạ Nhất Minh. Mà cũng chính vì một roi của hắn, một vị tiên thiên cường giả của bổn quốc đã biến mất. Đây mới là một chuyện lớn.
Mộc Tẫn Thiên lạnh lùng nhìn hắn, thở dài nói:
- Ta mang hắn tới đây là muốn cho hắn mở rộng tầm mắt để ngày sau tranh đoạt vương vị. Nhưng ta đã sai rồi.... - Hắn cúi đầu, nhìn thi thể lão nhân đang nằm trên mặt đất, nói:
- Chỉ vì hắn mà một vị tiên thiên đại sư đã bị chết. Với tội lỗi đó, cả đời này hắn đừng mong nắm được ngôi vị quốc vương nữa rồi.
Tô Quân và lão nhân kia cũng có cảm giác tương tự. Qua chuyện hôm nay, bọn họ rất tức giận đối với Bộ Hãnh Thông. Nếu sau này hắn mà kế vị chỉ sợ hai vị tiên thiên cường giả này sẽ rời đi ngay lập tức.
Hơn nữa, mất hoàng tử vẫn còn có thể sinh được. Đồ Phiên quốc tồn tại cả ngàn năm, thành viên hoàng thất có thể nói là vô số. Nhưng số lượng tiên thiên cường giả thì lại có hạn.
Chỉ vì hoàng tử đi trêu chọc người ngoài khiến cho một vị tiên thiên cường giả phải chết. Thì cho dù có vì nguyên nhân gì đi nữa, vị hoàng tử đó chẳng bao giờ có được sự chấp thuận của mọi người nữa. Mà vị hoàng tử đó cũng đứng có mà mơ tới ngôi vị hoàng đế.
Đối với Bộ Hãnh Thông, chuyện này đã hoàn toàn cướp đi sinh mạng của hắn. Sau khi nghe lời nói của Mộc Tẫn Thiên, hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này, hắn mới thấu hiểu cảm giác đang từ trên mây rớt xuống đất như thế nào. Nhưng hắn không có can đảm tự sát giống Bộ Vinh. Đột nhiên, Hạ Nhất Minh lạnh lùng cất tiếng:
- Mộc huynh! Ngươi vẫn muốn bảo vệ cho hắn phải không?
Bộ Hãnh Thông run người. Đột nhiên, hắn đứng dậy, ngẩng đầu. Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ. Chẳng lẽ người này tước đoạt quyền thừa kế của hắn vẫn chưa đủ mà ngay cả tính mạng của hắn cũng muốn lấy đi hay sao?
Lúc này, hắn chỉ nghĩ tới bản thân mà không hề nghĩ chính do hắn phóng ngựa như điên trên phố lại còn tùy ý đánh người mới dẫn đến tình cảnh này.
Mộc Tẫn Thiên lại nhìn thi thể nằm trên mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Hạ huynh! Cho dù ta có bao che hắn hay không thì chúng ta vẫn phải đánh một trận. Nếu ta thua, đừng nói tứ Hoàng tử mà cả đoàn sứ giả Đồ Phiên quốc cũng giao cho ngươi. Như thế có được không?
Hạ Nhất Minh cao giọng, cười, nói:
- Nói cho cùng, nếu là ta thua... - Hắn gằn giọng, nói:
- Ta sẽ trở về khổ luyện cho đến khi có thể chiến thắng ngươi. Chiến thắng tất cả những người ngăn cản ta rồi lấy tính mạng của hắn cũng được.
Lời nói của hắn hết sức kiên quyết, sặc mùi máu tanh.
Bộ Hãnh Thông lại ngã ngồi trên mặt đất một lần nữa. Ánh mắt của hắn hoàn toàn đờ đẫn. Dũng khí trên người cũng biến mất toàn bộ, chẳng còn chút khí khái của nam nhi.
Tô Quân và vị tiên thiên cường giả kia liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, bọn họ cũng đoán được người phụ nữ kia có vị trí rất quan trọng trong trái tim của Hạ Nhất Minh. Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng căm tức Bộ Hãnh Thông.
Sắc mặt Mộc Tẫn Thiên thay đổi một chút. Câu trả lời của Hạ Nhất Minh đã nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Hắn hơi trầm mặt, nói:
- Hạ huynh! Chẳng lẽ ngươi không sợ cao thủ của Đồ Phiên quốc chúng ta tìm tới hay sao?
Hạ Nhất Minh cười nhạt, nói:
- Đồ Phiên quốc? Mộc huynh! Ta biết Đồ Phiên quốc chắc chắn có một cao thủ Nhất đường thiên tọa trấn. Nhưng Hạ mỗ không chỉ là hộ quốc đại sư của Thiên La quốc mà còn là đệ tử của Hoành Sơn nhất mạch. Trong Hoành Sơn chúng ta cũng có một vị trưởng lão đạt tới Nhất đường thiên.
Mộc Tẫn Thiên nghe xong tối hết cả mặt, không nói gì nữa.
Trong ba đại cường quốc ở Tây Bắc đều có một cao thủ Nhất đường thiên tọa trấn. Nếu sau lưng Hạ Nhất Minh không có Hoành Sơn nhất mạch thì cường giả Nhất đường thiên của Đồ Phiên quốc ra mặt giết chết hắn ngay.
Nhưng sau lưng hắn lại có một cường giả như vậy làm chỗ dựa thì cường giả Nhất đường thiên của ba cường quốc cũng không dám khinh suất.
Nếu bị một cường giả Nhất đường thiên tới trả thù thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Hít một hơi thật sâu, Mộc Tẫn Thiên cũng bộc phát khí thế mạnh mẽ cùng sát khí nồng đậm. Nếu cừu oán giữa hai bên không thể giải quyết được thì cho dù nói thêm gì nữa cũng chẳng có ích gì.
Lúc này, chỉ có giết chết thiên tài trẻ tuổi trước mặt mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn. Chỉ cần Hạ Nhất Minh không chết trong tay cường giả Nhất đường thiên mà chết trong một trận quyết đấu công bình thì Thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn cũng không đến Đồ Phiên quốc mà báo thù.
Mộc Tẫn Thiên nghĩ tới điều này, đột nhiên... Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ánh mắt hoàn toàn ngạc nhiên.
Từ xa có tám hơi thở mạnh mẽ truyền tới. Đó chính là hơi thở của tám tiên thiên cường giả.... Bọn họ cố ý phóng thích hơi thở mạnh mẽ khiến kẻ khác phải lạnh người.