Vũ Thần

Chương 1105




Phương Tây đã từng xuất hiện vô số Thần đạo cường giả. Bất luận số lượng Thần đạo nhân loại hay Thần thú đều có thể coi như một cực của thế giới.
Mấy năm trước thiên địa lực lượng khôi phục bình thường, sau khi ba vị Thần đạo cường giả trở lại, thế giới phương Tây hoàn toàn yên ổn. Dòng chảy ngầm do hai vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả vẫn lạc, trước sự trở về của Thần đạo cường giả tiêu biến trong nháy mắt.
Dưới Thần đạo, tất cả chỉ là kiến hôi.
Những cường giả nhân loại có dã tâm tại phương Tây một lần nữa trả giá bằng tính mạng, chứng minh tính chân thực của lời nói này.
Lúc này trên không trung xuất hiện một đám mây trắng, đám mây này mềm mại như bông, theo gió di chuyển khắp bầu trời.
Bất quá không ai chú ý, mặc cho hướng gió thay đổi ra sao, đám mây này vẫn bay theo phương cố định.
Đám mây trắng này chính là nơi Hạ Nhất Minh, bảo trư, Lôi điện cùng Bách Linh Bát ẩn nấp.
Ngồi trong đám mây được thần lực Hạ Nhất Minh bao bọc, mọi người cứ thể được nâng đỡ trên không trung.
Quanh đám mây này xuất hiện tầng sương mờ rất mỏng, đây chính là Thủy hệ lực lượng. Cũng bởi sự tồn tại của lực lượng này nên đám mây vây quanh không để người khác phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ không giống Tây phương Thần long Tát Ma Đức, sau khi tiến vào thế giới phương Tây có thể lập tức ẩn nặc hành tung. Bởi thế bọn họ lựa chọn quang minh chính đại phi hành trên không theo đề nghị của Bách Linh Bát.
Phương pháp này khá tốt bởi cho tới lúc này chưa vị Tây phương cường giả nào chú ý tới bọn họ.
Đương nhiên điều này cũng do đám người Hạ Nhất Minh tận lực áp chế tốc độ, trên cơ bản chỉ dựa vào sức gió. Dưới tình huống không vận dụng thần lực, xác xuất bị Thần đạo nhân loại hay Thần thú phát hiện rất thấp.
Trong khi phi hành cái mũi dài của bảo trư thường run lên như xác định phương hướng.
Đối với năng lực truy tung của bảo trư, Hạ Nhất Minh phục sát đất.
Khi Tây phương Thần long Tát Ma Đức đang phi hành, bầu trời nhìn qua rất yên bình nhưng tuyệt không phải vậy. Cuồng phong mãnh liệt, khí lưu biến hóa khôn lường đủ để bất cứ cường giả nào cũng phải đau đầu.
Một đầu Thần thú phi hành qua đừng nói mấy tháng thời gian, cho dù nửa canh giờ cũng hoàn toàn mất dấu.
Bất quá với bảo trư, quy luật này không tồn tại.
Cái mũi nhỏ của nó có thể nói thiên hạ vô song. Chỉ cần khịt mũi nó cũng có thể cảm nhận ác long Tát Ma Đức kia bay theo hướng nào.
Mặc dù lúc này bọn họ chưa thấy thân ảnh Tát Ma Đức nhưng đám người Hạ Nhất Minh vô cùng tin tưởng năng lực bảo trư.
Chỉ là trong suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, có lẽ bảo trư coi Tát Ma Đức như bảo tàng di động, bởi thế cái mũi nó linh mẫn tới khó tin.
Cũng không biết qua bao lâu ánh mắt bảo trư đột nhiên sáng lên.
Mang theo vẻ căng thẳng, thân thể bảo trư phóng thích khí tức cường đại như có như không.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động, lập tức tiến tới, hai tay ôm lấy bảo trư, khẽ hỏi:
- Phát hiện điều gì?
Bảo trư quay đầu, cái mũi dài lắc lắc, nói:
- Vận khí của chúng ta không tốt lắm.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Người không tìm được khí tức Tát Ma Đức?
Trong suy nghĩ của hắn, không tìm ra khí tức Tát Ma Đức, bảo trư mới có thể thất thố như vậy.
Bảo trư lắc đầu nói:
- Khí tức của Tát Ma Đức không biến mất bất quá xuất hiện thêm vài cỗ khí tức khác.
Hạ Nhất Minh giật mình, tâm niệm khẽ chuyển lập tức hiểu ra ý tứ bảo trư.
- Xuất hiện mấy đầu Thần long?
Tát Ma Đức vốn là Thần long phương Tây, nó cũng từng nói qua, bản thân nhận lời Long vương tiến vào thế giới phương Đông. Bởi thế phương Tây khẳng định còn có Thần long khác.
Nếu tu vi Thần long kia dưới Thần đạo, Hạ Nhất Minh cũng không cần để ý.
Thần long mặc dù cường đại nhưng chỉ cần chưa tiến giai Thần đạo sẽ không đủ sức uy hiếp hắn. Nhưng nếu đầu Thần long này đã tiến giai Thần đạo, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy đau đầu.
Nhân loại vừa tiến giai Thần đạo nếu không có Thần khí trợ giúp sẽ không thể uy hiếp Hạ Nhất Minh, nhưng Thần thú thì khác. Đặc biệt những Thần thú có tên " Long", bất luận Đông Tây phương đều không thể coi thường. Bảo trư khịt khịt mũi, nói:
- Một đầu. Bất quá khí tức đầu Thần long này vô cùng cường đại, hơn nữa có cảm giác nó cũng nắm giữ năng lực như Tát Ma Đức.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt lóe lên quang mang nghi hoặc.
Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Đầu Thần long này nắm giữ Không gian lĩnh vực?
Bảo trư lắc đầu lia lịa, nói:
- Không phải Không gian lĩnh vực nhưng hẳn có thiên phú tương đồng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn bảo trư nhiều thêm vài phần kinh ngạc. Năng lực tiểu gia hỏa này đã đạt tới độ kinh khủng như vậy?
Bất quá nghĩ lại, nếu ngay cả năng lực này cũng không có, sao bảo trư phát hiện được thiên hạ chí bảo. Có thể tìm được Cửu Long Lô, năng lực này có cường đại hơn cũng là đương nhiên.
- Hai đầu Thần long. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Hạ Nhất Minh yên lặng suy nghĩ một chút, nói:
- Chúng ta tiếp tục đuổi theo.
Trên không trung tốc độ đám mây trắng dường như nhanh hơn, khi nghe Tát Ma Đức gặp gỡ một đầu Thần long khác, tâm tình Hạ Nhất Minh không tránh khỏi khẩn trương.
Vài ngày sau, tốc độ thu thập thông tin của bảo trư càng nhanh hơn, ánh mắt càng thêm khó coi.
- Nơi đó ít nhất có hơn mười đầu Tây phương Thần long...
Bảo trư lo lắng nói:
- ...Nhiều nhất không quá trăm đầu. Hơn nữa khẳng định chúng sinh sống tại đây trong khoảng thời gian dài.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
- Không có khả năng. Cho dù tại niên đại Thần đạo cũng không thể xuất hiện nhiều Thần long như vậy. Trừ khi chúng có được lượng lớn Tiên dịch thần dược, nếu không căn bản không thể tạo ra Thần đạo cường giả.
Bảo trư chớp chớp mắt, nói:
- Ta chỉ nói có ít nhất mười đầu Thần long chứ không nói Thần đạo cường giả.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu ở nơi đó tồn tại mười một vị Thần đạo cường giả, lựa chọn duy nhất của hắn chính là rời đi. Trêu chọc nhiều Thần đạo cường giả như vậy, chỉ e ngoài Bách Linh Bát, bọn họ một người cũng không chạy thoát.
Trong cơ thể Thần long mặc dù lưu chuyển máu huyết Thần thú cao quý nhưng không phải mỗi đầu Thần long đều có thể tiến giai Thần thú.
Sau khi Thần long trưởng thành thực lực có thể đạt tới Nhân đạo đỉnh cấp. Bất quá muốn tiến thêm một bước trở thành Thần thú phải xem vận khí cùng sự cố gắng.
Không có nỗ lực vất vả tuyệt đối không thể thu hoạch tốt nhất. Thế hệ sau của Thần thú mặc dù điểm xuất phát cao nhưng chưa chắc có thể tiến giai Thần thú.
Chỉ là lúc này Long tộc phương Đông tàn lụi, Long tộc phương Tây không ngờ còn ít nhất mười đầu, chuyện này thật sự khiến người ta hâm mộ.
Vỗ nhẹ lên đầu bảo trư, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Chúng có bao đầu Thần thú?
Bảo trư ra sức hít vào, sau hồi lâu rốt cuộc mở mắt nói:
- Hẳn có ba đầu Thần thú. Cường đại nhất chính là Tát Ma Đức, hai đầu Thần long còn lại thua kém hơn rất nhiều.
Bảo trư vỗ vỗ ngực nói:
- Hai tên kia giao cho ta cùng Lôi điện. Nhất định có thể đánh gục bọn chúng.
Trong cơ thể bảo trư cùng Lôi điện kỳ thực cũng lưu chuyển máu huyết Thần long phương Đông, bởi thế chúng không có hảo cảm với Tây phương Thần long là đương nhiên.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, đôi mắt đột nhiên ánh lên vẻ hung mãnh, nói:
- Chỉ có ba đầu Thần thú.
Bảo trư khẽ nói:
- Ba đầu Thần thú đã là nhiều.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười nói:
- Ba đầu Thần thú quả thật rất nhiều nhưng cũng không phải Thần thú Long tộc rất nhiều.
Thân thể bảo trư run lên, nói:
- Ngươi định làm gì?
Đôi mắt tiểu tử kia lóe sáng, hiển nhiên vô cùng hứng thú với kế hoạch của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:
- Muốn chém chết Tát Ma Đức tại chỗ chỉ bằng ta cùng Bách huynh là chưa đủ. Nhưng nếu có Lôi điện trợ giúp sẽ nắm chắc hơn nhiều.
Bảo trư liên tục gật đầu, nhưng nghe tới câu cuối, nó không khỏi hoảng sợ, kinh hãi nói:
- Ba người các ngươi đối phó Tát Ma Đức, còn ta thì sao? Muốn mình ta chọi hai?
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Ngươi không cần sinh tử chiến với chúng, chỉ cần ngăn chặn là được.
Ánh mắt bảo trư mang theo một tia xem thường, nói:
- Chúng là hai đầu Thần long cấp bậc Thần thú đó. Ta không cho rằng có thể đồng thời ngăn chặn cả hai.
Trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ hung mãnh, hắn lạnh lùng nói ra kế hoạch bản thân.
Bảo trư cùng Lôi điện sửng sốt hồi lâu, phảng phất như bị Hạ Nhất Minh lây nhiễm, ánh mắt chúng đỏ ửng vì hưng phấn.
Chỉ có Bách Linh Bát hờ hững đứng bên, tựa hồ hết thảy không liên quan tới gã.