Không lấy được thông tin hữu ích từ Oa Oa, Vu Miểu Miểu không thể ngồi yên nên đã chạy đến đội cảnh sát hình sự thành phố. Tuy rằng hai bên chỉ cách một con đường, dù chỉ là một khoảng cách nhỏ như vậy Vu Miểu Miểu cũng không thể chờ được.
Lần này cả bốn người trong trường quay không đi theo, chỉ có một mình Đông Vĩnh Nguyên đi cùng Vu Miểu Miểu đến đồn cảnh sát, còn những người khác ở trong trường quay chờ tin tức. Khoảng nửa giờ sau, Hoắc Minh Tri từ ngoài đồn cảnh sát bước vào, anh ta vừa vào cửa liền bị ánh mắt sắc lạnh của Đông Vĩnh Nguyên phát hiện.
"Đội trưởng Hoắc, có tin tức gì về ông chủ không? " Đông Vĩnh Nguyên lo lắng hỏi.
Hoắc Minh Tri không trả lời Đông Vĩnh Nguyên, anh ta nhìn Vu Miểu Miểu đang đứng bên cạnh Đông Vĩnh Nguyên với vẻ lo lắng, nói: "Hai người đi theo tôi. "
Hai người vội vã đi theo phía sau Hoắc Minh Tri.
Đi thẳng tới phòng làm việc của Hoắc Minh Tri, Hoắc Minh Tri mới nói rằng: "Hai chiếc xe bắt cóc Quý Lãng bị vứt bỏ bên bờ sông trong rừng, xung quanh không có ai, cũng không có người theo dõi, hẳn là trước đó chọn được thời điểm tốt, cố ý đổi xe ở đây. "
"Vậy thì lối ra duy nhất từ bãi sông là gì? Ở đó không có người theo dõi sao? " Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nói.
"Gần nhất có một ngã tư, lưu lượng xe rất lớn, trong vài phút có thể có hàng trăm phương tiện đi lại, hơn nữa chúng tôi không xác định được thời gian bọn bắt cóc đến bãi sông nên không còn cách nào để điều tra" Hoắc Minh Tri bày ra vẻ mặt khó coi.
Mất nửa giờ từ khi nhận được tin báo, đến khi rời khỏi cảnh sát, điều tra và theo dõi cục cảnh sát giao thông và tìm ra chiếc xe của kẻ bắt cóc. Nửa giờ thực sự rất nhanh, nhưng ở ngã tư đó, chúng có thể vượt qua hàng nghìn phương tiện giao thông trong nửa giờ.
Nếu xác định được thời điểm những kẻ bắt cóc rời khỏi bãi sông, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi điều tra. Tuy nhiên những kẻ bắt cóc có thể lái xe đi ngay khi
chúng đến bãi sông, hoặc chúng có thể ở lại mười hoặc mười năm phút trước khi rời đi, căn bản là không xác định được thời gian, vì vậy chỉ có thể cố gắng điều tra.
Rõ ràng chúng là một băng nhóm tội phạm dày dặn kinh nghiệm.
"Này, không phải là vô vọng sao? " Sau đó, Đông Vĩnh Nguyên vô thức nhìn Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cả người đều căng thẳng, răng cắn chặt môi dưới.
"Nếu như dựa vào cảnh sát điều tra, cho dù có thể điều tra ra được, cũng cần thời gian rất lâu, nhưng tôi lo rằng Quý Lãng không có thời gian. " Hoắc Minh Tri nói.
"Cái gì......"
"Không có thời gian là sao. " Vu Miểu Miểu hỏi trước Đông Vĩnh Nguyên.
Hoắc Minh Tri hít một hơi thật sâu, trong mắt lại hiện lên một tia hối hận: "Tôi nghi ngờ Quý Lãng bị một nhóm buôn nội tạng bắt cóc. "
"Nhóm buôn nội tạng? Chẳng lẽ.....là vì vụ án của viện trưởng Hồng sao? " Đông Vĩnh Nguyên suy đoán nói.
"Tôi không biết có liên quan tới vụ án đó không, nhưng nếu suy đoán của tôi là đúng, Quý Lãng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. " Hoắc Minh Tri cho biết.
Vu Miểu Miểu bị sốc và Oa Oa cô đang ôm trong tay cũng cứng lại, mắt cô mở to.
"Cách đây một thời gian, Hải Thành đã chết liên tiếp ba người tình nguyện hiến tạng có nhóm máu A, bởi vì quá mức trùng hợp, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã tìm thông tin và nhờ Quý Lãng phân tích giúp. " Hoắc Minh Tri cực kỳ hối hận với quyết định ban đầu của mình, nhưng cũng biết rằng lúc này hối hận cũng không ích gì, anh ta phải tìm Quý Lãng càng nhanh càng tốt, "Tôi nghi ngờ Quý Lãng đã tìm thấy thứ gì đó, hoặc thậm chí từng tiếp xúc với đối phương, trước khi anh ấy là mục tiêu của người buôn bán nội tạng. Vì thế, tôi gọi hai ngươi đến, là muốn hỏi xem trong khoảng thời gian này Quý Lãng đã đến nơi nào và anh ta gặp người nào? Không thể bỏ qua bất kể một kẻ khả nghi nào. "
Đông Vĩnh Nguyên lúc này tay chân đã cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an trả lời: "Không có, tôi đang giải quyết công việc bên ngoài của studio, ông chủ, ông chủ trong khoảng thời gian này chưa thấy có người khả nghi. "
Hoắc Minh Tri quay đầu nhìn Vu Miểu Miểu: "Còn cô? "
"Không có. " Vu Miểu Miểu lắc đầu, mấy ngày nay cô đều đi học, không gặp lại nhau ngoại trừ ngày Quý Lãng đến trường học đón Oa Oa.
Trong mắt Hoắc Minh Tri hiện lên vẻ thất vọng sâu sắc.
Không có? Thực sự một manh mối cũng không có? Bọn buôn nội tạng gây náo loạn như vậy, mà muốn bắt cóc Quý Lãng, chúng chắc chắn biết rằng cảnh sát sẽ ra tay, vì vậy bọn chúng sẽ xử lý Quý Lãng trong thời gian ngắn nhất, sau đó sẽ tẩu thoát.
Không được, chúng ta nhất định phải giải cứu, bọn chúng chắc chắn sẽ không để Quý Lãng sống quá lâu, chỉ cần tìm được nơi thích hợp, bọn chúng sẽ giết Quý Lãng và lấy nội tạng của anh ta. Chỉ cần nghĩ tới những kẻ bán nội tạng đó có thể làm gì với Quý Lãng, Hoắc Minh Tri liền run lên.
Bình tĩnh, tỉnh táo lại, nếu chúng muốn phẫu thuật, chúng nhất định sẽ mua những loại thuốc cần thiết cho ca mổ, đến hiệu thuốc khám, kiểm tra ở các hiệu thuốc trên toàn thành phố.
"Đội trưởng, phát hiện một chiếc xe khả nghi." Bỗng nhiên, có người đẩy cửa bước vào, lo lắng báo cáo.
Hoắc Minh Tri nghe vậy liền bỏ ngoài tai lời nói, để hai người trong phòng làm việc rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi anh ta đi, chỉ còn lại Vu Miểu Miểu và Đông Vĩnh Nguyên trong văn phòng. Vu Miểu Miểu lặng lẽ đứng giữa phòng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhưng Đông Vĩnh Nguyên lại trở lên bất an không thể giải thích được.
Có điều gì đó rất không ổn, rất không ổn, trước đây không biết tính mạng của ông chủ đang gặp nguy hiểm, bà chủ đã lo lắng rồi, làm sao bây giờ khi biết được tính mạng ông chủ đang gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, trái lại bà chủ lại điềm tĩnh như vậy?
"Đông Đông xung quanh đây có chỗ nào ít người không? " Vu Miểu Miểu ngẩng lên, chậm rãi hỏi, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu không hề gấp gáp nhưng bối rối đến khó hiểu.
"Bà chủ, cô......Cô định làm gì? " Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Cảnh sát không tìm được tướng công, tôi sẽ tìm. " Vu Miểu Miểu nói.
"Nhưng là......Oa Oa không phải nói không tìm được sao? " Đông Vĩnh Nguyên nghi hoặc.
Trước đó bà chủ không phải mới hỏi Oa Oa sao? Oa oa không nguyền rủa kẻ bắt cóc, vì thế căn bản không tìm được tung tích bọn cướp sao?
"Cứ nói cho tôi biết, nơi nào có ít người? " Vu Miểu Miểu liếc nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
"Đây......nơi có ít người ở đây, chính là nóc của tòa nhà công viên, bên trong không có ai. " Đông Vĩnh Nguyên có chút bối rối trước cái nhìn của Vu Miểu Miểu.
"Đi. "
Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa bước ra ngoài. Cả hai băng qua đường và quay trở lại trường quay.
Bắc Phồn và ba người còn lại cũng đang hồi hộp chờ tin, vừa thấy hai người trở lại, đều vội vàng hỏi: "Thế nào, có tin tức của ông chủ rồi sao? "
"Tìm được người chưa? "
Đông Vĩnh Nguyên lắc đầu thở dài, quay đầu về phía Vu Miểu Miểu và nói: "Bà chủ, tôi đi tìm người quản lý để lấy chìa khóa lên nóc tòa nhà, một lúc nữa sẽ có người đưa cô lên đó. "
Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên xoay người rời đi và đến gặp người quản lý để lấy chìa khóa lên nóc tòa nhà.
Bắc Phồn và ba người còn lại hơi khó hiểu, đây không phải là lo lắng cho ông chủ sao, Đông Tử đang làm gì trên nóc tòa nhà vậy?
"Studio có mực đỏ hay sơn gì không, miễn là tôi có thể vẽ được tranh? " Vu Miểu Miểu hỏi ba người.
Đan Tuấn Nghị thấy Vu Miểu Miểu có vẻ rất lo lắng, anh ta nói: "Trong kho có hộp mực dự phòng, tính chất tương tự như mực. "
"Mang chúng đến cho tôi. " Vu Miểu Miểu vội vàng nói.
Đan Tuấn Nghị lập tức đi nhà kho để lấy mực cho máy in và đưa cho Vu Miểu Miểu.
"Đi, lên tầng cao nhất. " Vu Miểu Miểu cầm mực đi ra ngoài.
Ba người liếc nhìn nhau, đều chạy theo ra ngoài.
Tầng mái của tòa nhà mà Đông Vĩnh Nguyên đề cập là tòa nhà văn phòng cao nhất ở giữa công viên, cao 18 tầng. Khi cả ba người cùng Vu Miểu Miểu chạy tới, Đông Vĩnh Nguyên đã lấy chìa khoá và chờ ở cửa thang máy. Anh ta thấy Bắc Phồn và ba người đều đi theo bà chủ tới, có chút muốn cho họ quay trở lại, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ cũng đã gặp qua Oa Oa và nói chuyện nên sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nếu thấy bất kỳ hành động kỳ lạ nào của bà chủ.
Đúng vậy trên đường trở về từ đồn cảnh sát, Đông Vĩnh Nguyên đã đoán được bà chủ muốn làm gì. Bà chủ phải dùng Vu tộc bí pháp để tìm tung tích của ông chủ.
Mấy phút sau, mọi người đi thang máy tới tầng cao nhất.
Lên tới mái nhà, Vu Miểu Miểu liếc nhìn xung quanh và đi thẳng đến một nơi thoáng đãng, sau đó cô đặt Oa Oa đặt xuống đất, lấy ra mực đỏ vừa lấy khỏi studio. Vu Miểu Miểu mở nắp, lấy cây kim bạc mang theo trong túi ra, sau đó đâm mạnh vào ngón tay, nhỏ một giọt máu vào vết mực.
Dịch Quan và Đông Vĩnh Nguyên thì không sao, họ có kinh nghiệm và có thể đoán được Vu Miểu Miểu đang làm gì. Tuy nhiên Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị, thì lại một lần nữa chịu sự tác động của tam quan vỡ vụn.
Bà chủ, bà đang làm gì thế?
Nhỏ giọt máu vào mực, cảm giác như dùng tà thuật.
"Bà chủ, bà có muốn vẽ một đường thẳng không? " Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Ừ. " Vu Miểu Miểu tiếp tục di chuyển tay, đặt cây kim bạc vào vị trí, sau đó lấy ra từ trong balo của mình một cái búp bê mơ đẹp to bằng lòng bàn tay.
Cô không có bút lông trong tay và cô phải dùng mực để vẽ hình vì vậy chỉ có thể sử dụng búp bê mơ đẹp để thay thế. Cô nhúng toàn bộ mực đỏ lên toàn bộ phần đầu của con búp bê mơ đẹp, rồi bắt đầu vẽ từng đường nét, từng nét một, một cách bài bản và chẳng bao lâu nữa phần lớn hình vẽ đã được tiết lộ.
Khi sắp xếp trận pháp, bốn người Đông Vĩnh Nguyên phát hiện ra rằng trận pháp mà Vu Miểu Miểu vẽ ra không chỉ phức tạp mà còn rất lớn. Trận pháp đó chiếm giữ tới năm mươi mét vuông.
"Đông tử, bà chủ, đây là để phóng to chiêu thức. " Dịch Quan từng thấy Vu Miểu Miểu bày trận, kích thước của trận pháp mà Oa Oa tạo ra lần trước được so sánh với kích thước của trận pháp trước mặt anh ta. Mặc dù anh ta không hiểu được bí ẩn của bí thuật này, thế nhưng sức mạnh của trận pháp lớn như vậy chắc chắn không hề nhỏ.
Mặc dù Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị chưa từng thấy Vu Miểu Miểu triển khai trận pháp, nhưng cũng có thể đoán ra được, trận pháp khổng lồ này được vẽ bằng giọt máu, mặc dù họ không biết tác dụng của nó là gì, nhưng chắc chắn nó rất mạnh. Hơn nữa, còn có một con búp bê kì lạ đứng giữa trận pháp.
Không sai, kể từ khi cô ấy lên tầng cao nhất Oa Oa đã đứng ở trung tâm của trận pháp, cứ yên lặng mà không ồn áo, liền vẫn này sao yên tĩnh đứng. Mặc dù những con rối nên yên lặng và bất động, nhưng không biết tại sao, họ cảm thấy một con búp bê yên lặng như vậy còn kì lạ hơn một con búp bê biết nói và bỏ chạy vào buổi sang.
Đông Vĩnh Nguyên không trả lời, bởi vì anh đã cảm nhận được sức mạnh khổng lồ từ trong trận pháp đang dần hình thành, loại sức mạnh này không phải sức mạnh tinh thần, mà là một loại u ám, khiến anh bất an.
"Bà......Bà chủ, có phải trận pháp này của bà, là......là dùng để tìm ông chủ không? " Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình, trận pháp này cảm giác không giống như đang tìm người, mà giống như đang giết người vậy.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới vẽ xong pháp trận, cô đứng dậy, đi ra ngoài trận pháp, nói với bốn người: "Đi xuống đi, ta muốn gọi hồn. "
Cái gì......Cái gì? !
Ngoại trừ Đông Vĩnh Nguyên, ba người còn lại đều kinh ngạc, ba người nhìn nhau, có chút sợ hãi, nhưng lại có người muốn xem.
Vu Miểu Miểu không có thời gian đợi bọn họ rời đi, cô nóng long muốn tìm tung tích của Quý Lãng nên lại nói "Nếu như không muốn đi, hãy đứng lại phía sau tôi."
Ba người họ nghe thấy lời nói và lập tức đứng cùng nhau.
Chỉ có Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nhìn trận pháp dưới chân: "Bà chủ, người định gọi bao nhiêu hồn? "
"Có bao nhiêu, gọi bấy nhiêu. Một hồn ma không tìm được tướng công, ta sẽ để toàn bộ hồn ma đi tìm. " Vu Miểu Miểu tiến lên trước một bước, ôm vu lực trong lòng bàn tay, hướng về trung tâm trận pháp Oa Oa hô, "Oa oa, bắt đầu rồi. "
Oa oa vẫn yên lặng và không hề nhúc nhích.
Vừa dứt lời, long bàn tay của Vu Miểu Miểu hạ xuống, mạnh mẽ đập vào trận pháp.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bốn người Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy trận pháp vừa vẽ ra dường như lóe lên một tia sáng đỏ, như thể một sức mạnh nào đó theo các đường của trận pháp và hòa vào trung tâm của trận pháp, vào cơ thể của Oa Oa
"A ha ha ha......"
Oa oa đột nhiên cười, nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, một hơi thở dâng trào mà lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể nó. Như thể một loại phong ấn nào đó đã được mở ra, các đường nét trên mặt Oa Oa bắt đầu thay đổi, từ từ trở lên mờ đi, cuối cùng cả khuôn mặt đều đã biến thành một khuôn mặt quỷ, âm u lại kì quái.
Lúc này dường như có gió thổi qua, dưới ánh nắng mùa thu ấm áp, cả bốn người đều cảm thấy ớn lạnh.
Bắc Phồn và ba người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng Đông Vĩnh Nguyên người duy nhất có thể nhìn thấy bóng ma, lại nhìn một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Xung quanh tầng cao nhất này, vô số bóng ma tụ tập từ mọi hướng. Khung cảnh như thể cánh cổng ma mở ra, có cả trăm bóng ma đi trong đêm
Không, đây không phải trăm bóng ma đi trong đêm, trời vẫn là ban ngày. Anh ta lớn tới chừng này chưa bao giờ thấy nhiều ma vào ban ngày như vậy.
Bà chủ, người rốt cuộc đã gọi bao nhiêu hồn ma a a a a a a!.