Chương 131 Tất Cả Mới Chỉ Bắt Đầu
“Một tiếng trước?” Kord liếc nhìn Amy, nói với vẻ kỳ lạ: “Đây là cảnh Lorrence nghị viên g·iết ác ma nửa tiếng trước.”
“Kord, tôi không có thời gian để đùa giỡn với anh.” Giọng Amy lạnh như băng: “Đừng tưởng anh trở thành Vu sư Tín Ngưỡng Ngũ Hoàn rồi thì tôi không làm gì được anh.”
Nếu ở thế giới bên ngoài, cô thật sự không làm gì được Kord. Nhưng giờ đây, Kord đang bị giam trong nhà tù do Francis nghị trưởng xây dựng.
“Được rồi, được rồi, nghe theo cô.” Kord lắc đầu bất lực, không muốn tranh luận thêm, nhìn vào Chiến Thần Bảng trong tay rồi ra lệnh: “Truy hồi hành động của số hiệu 259 một tiếng trước.”
“Vù—”
Chiến Thần Bảng khẽ rung, nhưng hình ảnh trên màn hình không thay đổi.
Amy: “…”
Cô vốn tưởng rằng Kord đang trêu đùa, nhưng giờ xem ra, không phải vậy.
“Giờ thì cô tin chưa?” Kord liếc nhìn Amy một cái, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của cô, tiếp tục ra lệnh cho Chiến Thần Bảng: “Truy hồi hành động của số hiệu 259 mười phút trước.”
“Vù—”
Chiến Thần Bảng lại rung lên, nhưng cảnh tượng trên màn hình vẫn không thay đổi.
Kord: “…”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Amy. Cả hai lặng lẽ đối diện nhau, sau đó đồng loạt dồn ánh mắt vào màn hình, chăm chú theo dõi.
Một phút nữa trôi qua.
“Cạch—”
Trong màn hình, cuối cùng Lorrence cũng đẩy cửa căn phòng thí nghiệm của mình, khẽ mỉm cười.
Giây tiếp theo, một vết nứt không gian xuất hiện trước mặt anh, nuốt chửng anh vào bên trong.
“Nghị viên Lorrence…” Amy cảm thấy tim mình trầm xuống, lo lắng cho sự an nguy của Lorrence.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, hình ảnh trên màn hình thay đổi, chuyển đến một bầu trời rộng lớn. Trên bầu trời này có một khe nứt không gian đứng vững.
Bóng dáng Lorrence chen ra từ khe nứt, lại xuất hiện trước mắt hai người.
“Đây chẳng lẽ là… hành lang không gian?” Kord ngập ngừng nói ra suy đoán của mình.
“Không gian…” Amy nhìn vào hình ảnh Lorrence liên tục xuyên qua các khe nứt không gian, trong lòng dâng lên những con sóng cuồn cuộn.
Về không gian, các Vu sư từng nghĩ đến việc nghiên cứu, nhưng đáng tiếc là không có cách nào để bắt đầu.
Còn bây giờ, cô nhìn thấy sự điều khiển không gian trên người Lorrence.
Trên màn hình, những hình ảnh lướt qua liên tục.
Cuối cùng dừng lại ở t·hi t·hể con Tà Nhãn đ·ã c·hết.
“Thật không thể tin nổi!” Xem xong hình ảnh, Kord không khỏi cảm thán: “Tôi dường như đã chứng kiến sự ra đời của một trường phái mới.”
“Thiên phú của nghị viên Lorrence không hề thua kém nghị trưởng Francis.” Amy gật đầu đồng ý, dành lời khen ngợi mà cô cho là cao nhất.
Kord liếc nhìn cô, muốn cười nhưng lại không dám.
Trên một đám mây trắng.
“Sao có thể chứ?” Lorrence đưa tinh thần lực vào thức hải, nhìn vào Chiến Thần Bảng với một trăm triệu công huân mới được thêm vào, cả người bối rối.
Điều này là do anh vô tình nhìn thấy khi đang hồi phục năng lượng nguyên tố.
Theo tính toán của anh, với cường độ của một phát Thuật Thiên Thạch này, chỉ cần Tà Nhãn không sử dụng thủ đoạn phòng ngự vượt quá 4.5 vòng thì cũng sẽ tiêu hao ít nhất ba phần bản nguyên lực, khiến nó kinh hãi bỏ chạy.
Nhưng giờ đây…
Tà Nhãn lại c·hết một cách kỳ lạ?
Lorrence chưa bao giờ nghĩ rằng một phát Thuật Thiên Thạch của mình có thể g·iết c·hết Tà Nhãn ngay lập tức.
Bởi dù cho Tà Nhãn không phòng ngự, để Thuật Thiên Thạch đánh trúng trực tiếp, năng lượng hủy diệt chứa trong Vu thuật này nhiều nhất cũng chỉ tiêu hao tám phần bản nguyên lực của nó.
Chỉ có một khả năng ngoại lệ, đó là Tà Nhãn đột nhiên phát điên, ngu ngốc đến mức tự mình rút bản nguyên lực ra ngoài cơ thể để phòng ngự.
Đặc tính hủy diệt có sức khắc chế bản nguyên lực rất mạnh.
Khi không có vật chứa bản nguyên ngăn cản, bản nguyên lực trước đặc tính này không khác gì năng lượng nguyên tố thông thường.
“Con Tà Nhãn đó, thật sự ngu đến thế sao?” Trong lòng Lorrence đầy nghi hoặc.
Tà Nhãn vốn được biết đến là một trong những chủng tộc ác ma ở vực sâu có trí tuệ xuất sắc nhất! Nhưng ngoài suy đoán này ra, Lorrence thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác.
---
“Quả thật là…” Lorrence khẽ lắc đầu, cảm nhận được những dấu vết đã đánh dấu lên những Ác ma cấp 4 khác đang dần rời xa lục địa Betula. Điều này khiến anh vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười.
Đúng lúc đó, Lorrence cảm nhận thấy chiếc nhẫn không gian của mình phát ra dao động.
Hắn lấy Thẻ liên lạc đại lục từ trong nhẫn ra và nhìn lướt qua, thấy người gửi là Ron, bèn lập tức nhận thông báo.
“Lorrence nghị viên, ngài vừa rồi…” Ron nhìn Lorrence. Mặc dù trong lònganhcó rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng pha chút ý cười của Lorrence, anh bỗng nhận ra rằng mình không đủ tư cách để thẩm vấn người này.
“Ừm, ta vừa vô tình g·iết c·hết thêm một con Ác ma cấp 4 nữa.” Lorrence khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên đôi chút: “Thực ra, ngay cả ta cũng bất ngờ. Không ngờ con Tà Nhãn đó lại ngu ngốc đến mức này.”
“Cảm ơn ngài, nghị viên Lorrence.” Ron mấp máy môi vài lần, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một lời cảm tạ.
“Không cần phải cảm ơn. Ta chỉ đang làm những việc mà một nghị viên nên làm thôi.”
Lorrence khẽ lắc đầu, nói: “Đúng rồi, Công Huân từ việc g·iết con Tà Nhãn này sẽ được tính vào chỗ của ngươi, không vấn đề gì chứ?”
---
Từ khoảnh khắc này trở đi, tư duy của anh bắt đầu thay đổi, thực sự đặt bản thân vào vị trí của một nghị viên liên minh Vu sư.
Không còn giữ thái độ như trước, khi vô thức coi mình là người đứng đầu dưới các nghị viên.
“Đương nhiên là không vấn đề gì.” Ron liên tục gật đầu, vội vàng hỏi: “Ngài muốn nhận lãnh địa, hay là…”
Điều anh mong muốn nhất là Lorrence chọn lãnh địa, bởi điều này sẽ buộc Lorrence ở lại lục địa Betula.
Dù sao, nếu đã có một lãnh địa rộng lớn ở đây, làm sao có thể đến lục địa khác xây dựng tháp Vu sư được chứ?
Có sự hiện diện của Lorrence - một Vu sư mạnh mẽ như quái vật -anhtin rằng lục địa Betula sẽ phát triển nhanh chóng, thậm chí có ngày vượt qua cả lục địa Milton cũng không phải là không thể.
Qua từng sự kiện, niềm tin của Ron đối với tương lai của Lorrence đã đạt đến mức gần như mù quáng.
---
“Cho ta một mỏ ma tinh trung cấp nữa đi.” Lorrence lắc đầu, nói: “Chỉ cần loại mỏ trung cấp cơ bản nhất là được.”
Hắn rất rõ, lần trước nhận được một mỏ ma tinh trung cấp với 20 mỏ mẹ là đã chiếm không ít lợi ích từ Ron.
Giờ đây không cần phải tiếp tục lợi dụng quá mức, phân chia một cách công bằng là được, nếu không sẽ phải trả giá ở những phương diện khác.
Dù sao, đứng sau Ron còn có một vị nghị trưởng.
Hiện tại, chỉ cần g·iết thêm vài con Ác ma cấp 4, những thứ anh cần đều sẽ có, cũng chẳng cần quá vội vàng.
Về phần lãnh địa... Hắn đang chờ tin từ người chơi. Sự xuất hiện hay không xuất hiện của người chơi sẽ quyết định vị trí mà anh chọn để xây dựng lãnh địa.
---
“Được rồi.”
Trong mắt Ron lóe lên chút tiếc nuối, sau khi gửi tọa độ của một mỏ ma tinh mới, anh không cam lòng mà khuyên nhủ: “Ta mạnh mẽ đề nghị ngài chọn lục địa Betula để xây dựng tháp Vu sư. Dù sao đây cũng là nơi ngài quen thuộc nhất.”
Thực tế, anh muốn hỏi Lorrence xem ngài có kế hoạch hay dự định gì sắp tới. Đáng tiếc, điều này không nằm trong phạm vi quyền hạn của hắn.
---
“Ta sẽ cân nhắc.”
Lorrence mỉm cười gật đầu, cắt đứt liên lạc.
Sau đó, anh gửi tọa độ của mỏ ma tinh mới nhận được cho Kateya đồng thời thông báo về những sự việc đã xảy ra.
Khi cắt liên lạc, để lại Kateya với gương mặt đầy bối rối, Lorrence hướng ánh mắt ra xa, bắt đầu sử dụng phép định vị không gian để cảm ứng vị trí của các ác ma khác.
Tà Nhãn chỉ là khởi đầu. Kế tiếp, anh sẽ bắt đầu một cuộc tàn sát đẫm máu, cố gắng g·iết càng nhiều ác ma càng tốt để thu thập Công Huân, đổi lấy thêm các mỏ ma tinh.
“Ồ, ngươi chạy nhanh nhất... vậy ngươi sẽ là mục tiêu tiếp theo.” Lorrence khóa chặt một dấu ấn ở vị trí xa nhất và mơ hồ nhất, lập tức sử dụng ma thuật nhảy không gian để tiến đến gần.
Những con ác ma cấp bốn này, với hắn, chẳng khác gì những mỏ ma tinh di động. Hắn không muốn bỏ sót bất cứ con nào!